Thiên Tống

Chương 137-1: Lựa chọn hiệu trưởng (1)




Âu Dương vừa nói:

" Chỉ có điều ta lắm miệng một câu, ngươi và các cổ đông trong những gia tộc kia rất nhiều người là con nhà giàu ăn chơi trác táng, hơn nữa có lòng đề phòng rất nặng. Xem Dương Bình, nhi tử giá áo túi cơm của cổ đông cũng rất nhiều, nhưng vẫn có mấy người xuất sắc, hơn nữa tất cả mọi người đều yên tâm với Tô đại chưởng quỹ. Chu chưởng quỹ nếu không có sự quyết đoán này, chỉ sợ cũng không có tư cách nói chuyện khác. Làm thương nhân, có tiền chính là mẹ người ta. Ai có thể giúp ngươi kiếm tiền thì đó chính là con ruột của ngươi. Không thể giúp ngươi kiếm tiền mà còn bảo ngươi bồi tiền chính là cháu nội. Ngươi điểm này một chút cũng không có học được tiễn trang của Dương Bình."

" Ai..."

Chu An cười khổ:

" Đại nhân chưa thành gia không biết trong đó phức tạp thế nào. Lại nói phu nhân Chu mỗ cùng với hai vị tả hữu phu nhân, còn có sáu người con. Lúc này một người làm chưởng quầy một chi nhánh, hai vị phu nhân khác không hài lòng. Có câu gia hòa vạn sự hưng, muốn xử lý sự việc công bằng khó khăn lắm."

Âu Dương ngẫm lại nói:

"Ta thấy cứ như vậy, sau ngày tết vào khoảng đầu xuân tháng ba đại học Dương Bình sẽ thành lập, bây giờ đang thu nhận học sinh. Trong đó môn kinh tế là điều động mấy vị đại chưởng quỹ của tiễn trang Dương Bình đến giảng bài. Có những người tài giỏi thành tích tốt nhất, danh dự tốt nhấtđến từ tiễn trang Đông Kinh, Ứng Thiên phủ. Việc học trong nửa năm này, nếu ngươi kết thúc khoá học thành tích ưu tú liền có thể được cân nhắc làm việc. Chu chưởng quỹ, có câu nói con sâu làm rầu nồi canh.

Chu An vui vẻ nói:

" Có chương trình học như vậy thì tốt quá, tại hạ cũng có thể danh chính ngôn thuận khiến một số người rời khỏi."

" Có điều... Phải nộp học phí, mỗi người một trăm quan."

Âu Dương cười nói:

" Đây không phải là giáo dục bắt buộc, thật xin lỗi bổn huyện cũng không thể tiếp tục dốc hầu bao được."

"Nào dám, nào dám."

Một trăm quan đối với người làm ăn mà nói cũng không đáng là bao.

" Đúng rồi, thái thượng hoàng ở Hàng Châu như thế nào?"

Chu chưởng quỹ cười nói:

" Không dối gạt đại nhân, lúc này thất thế liền đã thất thế, cuộc sống trôi qua không tốt lắm. Tri châu Hàng Châu nói với tại hạ triều đình mỗi tháng đều bảo Hàng Châu phân phối một số phí dụng cấp cho hành cung. Nhưng mà cuộc sống của thái thượng hoàng có chút xa hoa lãng phí, chỉ nói phi tử kéo xuống từ Đông Kinh đã có hơn hai mươi người. Hàng Châu chịu không nổi. Mỗi tháng theo như lệ cung cấp, ngoại trừ Hoàng thượng cố ý nói Vương hoàng hậu bảo Đại Nội đặc biệt đồng tình ra, cuộc sống của những người khác vẫn có chút kham khổ. Cho dù như vậy, thái thượng hoàng mỗi khi viết chữ đều muốn phải là văn phòng tứ bảo (bút mực giấy nghiên) tốt nhất, đi thanh lâu như đi dạo, còn thường xuyên mời một ít văn nhân nổi danh địa phương tiến cung uống rượu làm thơ. Đáng thương hoàng hậu kia nhiều lần tìm nhà mẹ đẻ xin tiền trợ cấp phí dụng hành cung. Bết bát nhất phải là..."

Chu An nhỏ giọng nói:

" Thái thượng hoàng bởi vì gây đau khổ cho Đông Nam, bọn bách tính đối với hắn rất không chào đón, hành cung mua đồ vật gì đó đều so với người khác đắt hơn mấy phần, thái thượng hoàng đã nhiều lần viết thơ từ. May mắn đương kim hoàng thượng khí độ cũng không so đo, chỉ bảo Hàng Châu quản lý tốt quan viên xuất nhập hành cung. Đại nhân ngươi là..."

Âu Dương biết hắn là hoài nghi Triệu Ngọc phái mình đi hạ độc thủ, lập tức giải thích:

" Đại học Dương Bình này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người trấn hiệu. Xem đám giáo sư kia, tuy rằng mỗi người đều có thể, nhưng so ra không có danh tiếng gì mấy. Lúc trước ta hàn huyên với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đau đầu thái thượng hoàng hồ ngôn loạn ngữ, lúc này mới hắn làm việc nhàn này cũng là chuyện tốt. Nàng sợ thái thượng hoàng không nể mặt, nàng cũng không tiện đến bức người nhà, nên bảo ta đi làm."

Chu An cười một tiếng nói:

" Thật ra thì việc này cũng đơn giản. Âu đại nhân giúp tại hạ chuyện này, một chút việc nhỏ này cứ để Chu mỗ lo cho, những cái khác Chu mỗ không được nhưng làm một chút chuyện ở Dương Tô thì vẫn có thể, bảo đảm sẽ khiến thái thượng hoàng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Không biết đại nhân khi nào đi Hàng Châu?"

" Tháng sau, trung tuần tháng mười một."

" Tốt lắm, tại hạ sẽ an bài mọi việc trước."

...

Người trấn hiệu phải có, một đại học có danh tiếng hay không là ở việc nó có văn nhân nổi tiếng hay không. Từ cổ chí kim, từ ngoài đến trong đều không có ngoại lệ. Chẳng hạn như thời cận đại học viện quân đội Hoàng Phố là có tiếng nói lớn nhất, Chu Ân Lai bộ trưởng bộ chính trị của chúng ta, Tưởng Giới Thạch chính là hiệu trưởng. Trường đã đào tạo nên bao nhiêu tướng lĩnh, bao nhiêu anh hùng dân tộc....

Lý Thanh Chiếu cự tuyệt lời mời cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa lại nói thanh danh của nàng Âu Dương vẫn không hài lòng lắm, trấn không được trường này. Đáng tiếc Tô Đông Pha, Âu Dương Tu đều không có. Nhìn chung quanh không thấy nhân tài gì. Lúc này mới nhớ tới Tống Huy Tông, lại nói người này ít vẫn được mọi người công nhận. Một tay cổ cầm đến hiện đại vẫn còn không người dám khiêu chiến, một tay họa tranh ai ai cũng tán dương. Môn sinh trong hàn lâm thi họa viện do hắn xây dựng rất nhiều, những người này kéo tới chiếm đỉnh núi, phân lượng mười phần.

Suy nghĩ này sớm đã có, chỉ là nghĩ người này sẽ không dễ dàng bỏ xuống mặt mũi như vậy, chạy tới làm công cho trạng nguyên. Nhưng không nghĩ tới Chu An lại vỗ ngực một lời đáp ứng, điều này làm cho Âu Dương mừng rỡ. Hoặc là nói cường long không áp được rắn nhà. Tống Huy Tông lão Long này chỉ có con rắn nhỏ mới thu thập được hắn.

Tống Huy Tông vốn cùng với một số quan viên còn có lui tới, nhưng thái độ của Đông Nam bách tính với Tống Huy Tông rất ác liệt, những quan viên này cũng không dám đến đó. Cái này gọi là sự phẫn nộ của dân chúng, cái này không thể trách dân chúng, cũng bởi vì người này mà con gái của họ bị cưỡng bức, hại người chết lại càng vô số kể. Không có chuyện gì lại chạy đến Đông Nam gây họa hoa thạch cương, không thù mới là lạ.

Âu Dương cảm thấy tri huyện như mình thật là càng ngày càng không giống nữa, không có chuyện gì liền chạy khắp nơi, so với những quan viên cần chính kia thật sự là có chút xấu hổ. Nhưng trong huyện lại không có chuyện gì, hơn nữa lại nói châu lý phái người xuống hoặc là cấp bậc từ tri châu trở xuống đã thành thói quen với việc Âu Dương không có mặt. Dù sao đến lúc đó có người tiếp đãi tốt là được rồi.

Phương diện này đương nhiên là công lao của Âu Bình, các quan viên văn võ của châu lý cùng với lúc sinh nhật các tướng lĩnh thường xuyên nhận được một chút lễ vật, giá tiền cũng không cao, nhưng cũng không thấp. Cho nên Âu Dương thích chạy thì cứ chạy, lưu Âu Bình lại là tốt rồi, không ai để ý Âu Dương không ở nhà cả.

...