Thiên Tống

Chương 118-2: Dương Bình du ký (2)




Triệu Ngọc hỏi:

"Nếu họ khước từ thì làm thế nào?"

Âu Dương cười lớn và nói:

"Nếu họ thực sự khước từ thì chúng ta sẽ đến chiếc bàn ở trong bếp ăn cơm. Thức ăn vừa mới múc ra khỏi nồi là chúng ta đả có thể ăn rồi, sướng hơn họ nhiều.

Góa phụ họ Vương vừa nghe nói Âu Dương đến, liền tự mình mang rượu lên, nhìn thấy Triệu Ngọc thì có chút sửng sốt, đặt rượu ở trên bàn rồi nói: "Đại nhân, vị cô nương này là..."

"Đây là bà con xa của ta, nàng ấy là con gái của đường tẩu nhà thông gia của biểu thúc của bác ta."

Âu Dương nói tiếp:

"Ba người gây chuyện khi nãy đều đã được giam lại rồi, Trân nương nhớ thống kê lại toàn bộ tổn thất tài sản, sớm ngày mai đem qua nha môn."

"Dạ! Đại nhân từ từ dùng bữa."

Triệu Ngọc không vui nói:

"Ngươi không thể nói ta là biểu tỉ của ngươi được sao?"

"Haha, nói người là biểu tỉ của ta thì ai dám bắt người mà người dẫn theo đền tiền chứ."

Âu Dương đưa cho Triệu Ngọc một chén rượu rồi nói tiếp:

"Mấy ngày gần đây nhà ai cũng treo đèn lồng, đến trước canh ba, phố xá vẫn không hết náo nhiệt. Lát nữa ta sẽ dẫn người đi dạo một vòng."

Triệu Ngọc nói:

"Xem ra dưới sự chỉnh lý của ngươi, Dương Bình phát triển rất tốt, nhưng ta vẫn có điều không hiểu, vì sao người có tài như ngươi lại chịu đến một tiểu huyện làm việc, còn lợi dụng ngân hàng tư nhân Dương Bình đi gây rối chứ? Ngươi cũng đâu phải là kẻ không có tiền."

"Trước hết ta phải nói rõ một chuyện, việc lần này của ngân hàng tư nhân Dương Bình không phải do ta làm, ta còn cố ý đến an ủi bách tính, nhưng tục ngữ nói quả không sai, thầy bại thì tớ cụp đuôi, lời ta nói cũng không có trọng lượng gì cả. Về phần câu hỏi của người....Ta đúng là một tri huyện có tài. Người xem, khắp cái huyện này căn bản chỉ cần ta nói là xong hết, khi ta đến châu lị, thì đâu đâu cũng có tri châu thông báo và chia ra chế ước lẫn nhau, còn có nhiều quan chức cũng ra tay giúp đỡ.Nếu như ta cùng lúc quản cả chuyện của xưởng quân sự và báo chí, thì ta có phân thân cũng không hoàn thành được."

"Uhm! Nhưng mà ta muốn biết, dù có thế nào thì triều đình không thể chế ước được ngân hàng tư nhân Dương Bình đúng không?"

Âu Dương gật đầu và nói:

" Ban đầu, khi xây dựng ngân hàng tư nhân ta đã có suy nghĩ này: vì cái gì mà ngân hàng tư nhân lại mở rộng về Bắc Triều mà không phải là những địa phương khác. Đó là vì những địa phương khác cũng có hứng khởi với ngân hàng tư nhân như vậy. Theo những gì ta biết, khối các ngân hàng tư nhân Đông Nam học tập mô thức vận hành của ngân hàng tư nhân Dương Bình ở Hồng Châu, Hàng Châu, Dương Châu vẫn đang làm việc rất suôn sẻ. Ta thiết nghĩ, nếu như ở Đại Tống có năm ngân hàng tư nhân lớn, thì dù hai trong năm ngân hàng bị đóng cửa cũng sẽ không có gì đáng ngại. Ví dụ ngân hàng tư nhân Dương Bình đóng cửa, ngân hàng tư nhân Đông Nam có thể xin triều đình cho thu mua ngân hàng Dương Bình. Làm như vậy thì một là có thể lấy lại nền móng của ngân hàng tư nhân Dương Bình, hai là bách tính sẽ không rơi vào tình trạng khủng hoảng, ba là việc quay vòng vốn không được linh hoạt là khả năng lớn nhất khiến ngân hàng đóng cửa, khi các cổ đông mới bắt tay vào làm việc thì vấn đề sẽ không có gì đáng lo nữa. Do hiện nay ngân hàng tư nhân Dương Bình đang làm việc một cách độc lập, không có một ngân hàng nàocùng đồng hành, nên lần đóng cửa này mới tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy."

"Uhm!"

Triệu Ngọc gật đầu, nói cũng có lý. Thu mua ngân hàng tư nhân bị đóng cửa, không chỉ là có thể thanh toán nợ nần, mà còn có thể có được lợi ích từ chuyện cho vay. Triệu Ngọc lại hỏi:

"Triều hội của Thái Thượng Hoàng chính là tiến hành thảo luận về tiền tệ Đại Tống, nhưng qua nghiên cứu của Hộ Bộ, để tiến hành chuyện này trong thực tế là rất khó khăn, đặc biệt là sự lo lắng của các quan đại thần về việc tiền giấy sẽ ngày một mất giá, còn có người nói rằng sẽ khiến thiên hạ đại loạn, ngươi có ý kiến gì không?"

"Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, để cho ngân hàng tư nhân hưng thịnh trở lại, sau đó triều đình hãy giao quyền kiểm soát tiền tệ cho các ngân hàng. Ví dụ như năm ngoái quốc khố đã thu về một trăm quan tiền, năm nay ngân hàng sẽ in ra loại tiền giấy một trăm quan. Sau đó giao tiền đồng lại cho triều đình, tiền giấy sẽ tự mình lưu hành. Dùng thu nhập tài chính để thế chấp như vậy thì tiền sẽ không bị mất giá."

Rất nhiều các quốc gia Âu Mĩ dùng thu nhập tài chính dự toán của sang năm để thế chấp, nhưng cách làm này lại quá tiên tiến đối với Đại Tống. Âu Dương tiếp tục bổ sung:

"Cứ từng bước, từng bước như vậy, thì chúng ta có thể dùng tiền giấy thay thế cho các tiền đồng đang lưu hành trên thị trường. Thêm vào đó, nhà nước sẽ có công bố về giá cả của vàng, ví dụ như một lượng vàng sẽ được đổi lấy mười quan tiền, triều đình sẽ dự trữ vàng, khi đó triều đình có thể kiểm soát được sự cao thấp của vật giá. Ví dụ như tiền mất giá, thì triều đình có thể dùng vàng để thu hồi tiền tệ, tiền ít đi thì tự nhiên nó sẽ được giá. Khi tiền quá được giá thì triều đình lại dùng tiền tệ để mua vàng vào. Cứ lợi dụng bản vị của vàng như vậy, triều đình sẽ có ngày đi đến năng lực kiểm soát vật giá.”

"Việc này ta sẽ giao cho Hộ Bộ nghiên cứu. Còn một chuyện nữa, Lý Hán lại rớt kì thi khoa cử rồi, còn Trương Huyền Minh bây giờ cũng đã là vị quan lục phẩm, ta cũng không tiện thăng chức tiếp cho hắn, ngươi có cách gì không?"

"Âu Dương cười và nói:

"Nói về chuyện tiền nong thì kiếm ta còn được, chứ chuyện chính trị thì ta không rành lắm đâu. Nhưng ta biết con đường thăng chức của Cao Cầu. Thái Thượng Hoàng cũng không dám tự ý đưa Cao Cầu lên làm quan nên mới cử hắn vào trong đội quân đang tham gia chiến trận, sau khi có được công lao rồi mới hợp tình hợp lí mà thăng quan tiến chức."

"Ý của ngươi là...."

"Đây là ý kiến cá nhân, người cứ nghe đi đã. Nước Liêu hiện nay đang ở trong thế đối đầu với nước Kim, mà vùng Tây Hạ vốn nằm trong sự bảo hộ của Liêu quốc giờ lại không có ai ra tay giúp đỡ. Ngay từ thời Chân Tông, chúng ta chiếm đánh Tây Hạ thắng thì ít mà bại thì nhiều, luôn luôn chịu tổn thất. Thứ nhất là luyện binh. Thứ hai là thôn tính đất đai. Ba là Tây Hạ ra lệnh cấm buôn bán với Đại Tống ta, nếu như có thể làm cho họ xóa bỏ lệnh cấm giao thương, cho phép buôn bán, thì chúng ta sẽ có thể tiến hành xâm chiếm vật tư. Bốn là Tây Hạ chính là nơi có nuôi ngựa. Năm là, có thể khiến cho vũ khí do xưởng quân sự của ta sản xuất ra có được một cơ hội thực chiến thực sự, xem thử khuyết điểm của nó là ở đâu, có gì cần phải cải tiến nữa không.."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Nhiều năm qua, vùng biên ải vẫn luôn yên bình, giờ đột nhiên tiến đánh, e là danh bất chính ngôn bất thuận."

"Danh bất chính ngôn bất thuận thì ta hãy tạo ra một cái cớ cho danh chính ngôn thuận là được. Không phải vài thập niên trước bọn họ tiến đánh chúng ra rất thoải mái đó sao? Bây giờ Linh Châu và thành Vĩnh Lạc vẫn còn nằm trong tay người Tây Hạ. Người Tây Hạ trước bại trong tay Đại Tống ta, sau lại bại trong tay đại quân gồm mười vạn binh của Đại Tống. Ta nhận được thông tin, quốc khố của Tây Hạ hiện đang trong tình trạnh trống rỗng, dân chúng lầm than, đang có ý định quy phục Kim quốc."

Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi:

"Sao ngươi biết?"