Thiên Tống

Chương 103-2: Xong chuyện (2)




"Bẩm bệ hạ, Thiên Lí mã khó tìm, Bá Lạc* lại càng khó tìm hơn. Có Bá Nhạc mới có Thiên Lí mã, mà hôm nay phó khảo Trương Huyền Minh đã chọn được lương tướng, đây chính là đã lập đại công cho Đại Tống."

*Bá Lạc: (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể).

"Trẫm sẽ cân nhắc về việc khanh vừa tấu lên."

Âu Dương gật đầu và nói:

"Vâng!"

Rời điện, Hàn Thế Trung liền hành lễ với Âu Dương:

"Đa tạ đại nhân đã nâng đỡ."

"Ấy chết, đừng làm vậy Hàn tướng quân, bây giờ người đã là quan ngũ phẩm, là quan lớn trên đường thực quyền việc quân. Âu Dương thần chỉ là một tri huyện nhỏ nhoi, người hành lễ với thần như vậy không phải là muốn lấy cái đầu của thần sao?"

"Vâng! Ân tình của đại nhân mạt tướng nguyệt ghi lòng tạc dạ."

Hàn Thế Trung nói:

"Mạt tướng còn phải đi lựa chọn tướng lĩnh."

"Uhm, tạm biệt!"

Người này thật là, nói thế nào cũng nên ăn mừng hai hôm trước rồi hãy bàn tới chuyện khác chứ.

"Hôm nay trẫm rất vui, khanh hãy đi dạo với trẫm một lát."

Điều nàng vui mừng không chỉ vì sự thành công của võ cử, mà còn vì hoàng quyền trong tay mình cuối cùng cũng đã vững chắc.

"Vâng!"

Triệu Ngọc nói:

"Thật ra cũng chỉ có một mình khanh mới có thể cùng ta đi dạo như thế này. Những người khác, kể cả Thái Kinh đều là ở sau lưng trẫm im lặng không nói, ước đoán tâm tư của trẫm. Hắn không vui trẫm cũng không phát hiện ra, trong lòng hắn nghĩ gì trẫm cũng không rõ. Vẫn chỉ khanh là tốt nhất, có cái gì hay không có cái gì cũng đều bộc lộ ra bên ngoài cả, lời nói cũng rất thoải mái."

Đi thong thả trong cung điện, Cửu Công Công bị rơi ở phía sau cùng, Âu Dương được Cửu Công Công nghiêm khắc cảnh cáo rằng phải đi phía sau Triệu Ngọc một thân ảnh. Âu Dương chẳng quen với cách đi dạo kiểu này. Nhưng khi nghe Triệu Ngọc nói như vậy thì vẫn mở miệng:

"Người là vua của một nước, mà lúc này uy tín của người cũng đã được gầy dựng trở lại rồi. Bây giờ nếu như có người dám phản lại người, thì thần có thể nhận định rằng bách tính Đông Kinh sẽ không bao giờ ưng thuận."

"Chỉ với mấy tháng ngắn ngủi, đây là công lao của khanh, trẫm sẽ ghi nhớ."

Triệu Ngọc cười và nói:

"Khanh biết không, tất cả lời nói của các quan đại thần trong triều hội hiện nay đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo lời nói của mình bị gi chép lại. Trẫm nói lời bá đạo, họ cũng không dám phản đối. Mấy hôm trước, Thiếu Tể Trương Bang Xương nói có một vị đại thần đã phạm phải án tử, kết quả là dân chúng đều đi tìm hiểu về án tử này. Hóa ra đó là gia đinh của Trương Bang Xương vô cớ chọc mù mắt của người ta, sau khi xác minh đã phán quyết rất công bằng, mọi người đều nói Trương Bang Xương là gian thần, là kẻ xấu, khiến Xương Bang Xương phải cáo ốm ở nhà cả mấy ngày nay. Đến bây giờ vẫn còn đang bận ước thúc với gia đinh, không dám lên triều. Haha, đúng là khiến trẫm cười đau cả ruột."

Âu Dương ở bên cạnh cũng cười và nói:

"Đây là hắn tự tìm cái chết, mở to mắt ếch mà vu cáo, hãm hại người khác. Thần nghĩ hắn vốn dĩ là muốn làm cho vị đại thần kia lâm vào thế khó, để ngài ầy biết rõ quyền uy của hắn. Nhưng không ngờ tính tò mò của dân chúng lại lớn đến vậy. Thần nghe nói chỉ trong một ngày mà mọi người đều đã bàn luận sôi nổi cả rồi."

"Uhm, khanh làm rất tốt, quản lí huyện Dương Bình cũng không tệ. Lộ Tra Sử báo có nói: ở Dương Bình ai cũng ca ngợi khanh, hầu như không thể tìm ra người nào có ý không vừa lòng về khanh. Hơn nữa Dương Bình bây giờ có thể xem là một huyện giàu có. Chỉ có điều..

Triệu Ngọc dừng lại một chút, nhìn vào mắt Âu Dương và hỏi:

"Chỉ có điều, thu nhập từ thuế nộp lên trên vì sao chỉ hơn năm ngoái một phần?"

Âu Dương thành thật đáp:

"Bẩm bệ hạ, thần đã làm giả sổ sách, bớt xén tiền bạc. Nhưng xin người yên tâm, số tiền này thần không hề dùng mà đều chi vào huyện Dương Bình cả."

"Trẫm biết, nếu không thì trẫm sớm đã trị tội khanh rồi. Chỉ có điều, bổng lộc của một tên nha dịch mà cũng hơn bổng lộc của một quan chức thất phẩm thì có phải là quá nhiều rồi không?”

Âu Dương cả kinh, không phải chứ? Người biết những chuyện này không nhiều. Bề mặt, tiền công của nha dịch hiện nay là năm quan tiền, nhưng lén lút thưởng thêm thì cũng là chuyện nội bộ của nha huyện, đến bản thân của các nha dịch kia cũng không biết tính toán như thế nào nữa là. Sao giờ lại bị người ta biết được rồi?"

"Trẫm cũng không muốn so đo tính toán với khanh chuyện này, nhưng trẫm cần một lời giải thích. Khanh nói dối cũng được, mà nói thật cũng được.

Âu Dương đáp:

"Đương nhiên là thần sẽ nói thật rồi. Lương của nha dịch khá thấp, các nha dịch này bình thường đều dựa vào việc ức hiếp bách tính để kiếm thêm chút tiền về chăm sóc cho gia đình. Thần nghĩ chi bằng chúng ta tăng tiền lương cho họ, như vậy thì họ sẽ không đi làm những chuyện như thế kia nữa. Ngoài ra các nha dịch ở chỗ của thần không đơn giản chỉ là nha dịch, mà có người được phân công quản lí việc buôn bán, làm ăn, có người thì quản lí việc thu thuế, có người lại quản lí nông vụ, người khác thì quản lí giao thông. Đây đều là những thứ béo bở cả, tiền lương cao rồi thì họ đương nhiên sễ sẽ nghĩ đến chuyện đi vơ vét có đáng hay không, vả lại nếu làm việc nhiều, thì thế nào cũng phải kiếm được chút tiền. Người xem, bọn họ cầm trong tay năm quan tiền, chẳng hạn như dùng hết một quan tiền để đi uống rượu, thì một quan tiền ấy ông chủ sẽ kiếm được tám trăm đồng, nha môn của thần sẽ đánh thuế hai trăm đồng. Mà ông chủ còn đưa cho tiểu nhị một trăm đồng, ba trăm đồng bỏ vào việc ủ rượu, như vậy thì ông chủ liền có được bốn trăm đồng. Bốn trăm đồng này hắn lại đưa cho vợ đi mua một thệ tử, huyện lị lại thu về bốn mươi đồng! Người xem, tiền cuối cùng đều trở lại nha môn, nhưng nha dịch có rượu để uống rồi thì quán của ông chủ sẽ có thêm người canh gác, cơm được dùng để ủ rượu làm thế nào để có thể tuần hoàn trở lại, cải thiện đời sống của bách tính mà không có ai chịu thiệt."

Triệu Ngọc suy nghĩ một lát, lại giật mình hỏi lại Âu Dương:

"Vậy thì làm thế nào để có thể kiếm nhiều như vậy?"

"Làm việc ạ! Dân chúng nuôi lợn bán lấy chút tiền mọn cho buôn lái, buôn lái thì bán thịt lợn. Cứ một chuỗi như thế, mọi người cùng nhau cố gắng, thì sẽ có thu hoạch. Thật ra quy tắc như vậy khẳng định hộ bộ đều biết, chỉ có điều người ít tiếp xúc mà thôi."

Triệu Ngọc vô cùng hài lòng, gật đầu nói:

"Chẳng trách đến Thái Tướng cũng nói khanh là người có thể làm được việc. Còn giỏi hơn nhiều so với những kẻ tối ngày chỉ biết dâng tấu chương kia."

"Tạ ơn bệ hạ khen ngợi."

Âu Dương nói:

"Xưởng quân sự của thần đã nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí mới. Chỉ có điều tính năng của nó vẫn đang trong quá trình cải tạo. Ước tính khoảng chừng hai tháng nữa, thần sẽ mang tới cho người ngự lãm."

"Trẫm biết rồi."

Triều Ngọc như thể thuận miệng mà nói:

"Ở đây còn có việc, khanh tính khi nào thì có thể tiến hành hôn sự của khanh với Tiểu Thanh?"