Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 497: Hơn Nữa, Còn Là Ta Giết!




Long Kình Thiên!

- Đúng là Long Kình Thiên! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Thấy Long Kình Thiên xuất hiện, hai phụ tử Đế Lạc, Đế Thái Nhất đột nhiên hét lên.

Đỗ Thực, Lâm Viễn, Hồng Vu Đan nghe vậy toàn bộ quay đầu lại, nhìn về phía Long Kình Thiên.

Đám người Đỗ Thực thấy sau lưng Long Kình Thiên còn có Hoắc Cương, Thành Tiêu thì không khỏi ngạc nhiên. Hoắc Cương đột phá Tiên Đế, một Đế cấp cường giả vậy mà đi sau lưng một nội môn đệ tử?

Bất quá, sau kinh ngạc, Hồng Vu Đan cười lạnh, nói.

- Ta nói rồi, giết Hướng Vu Phong, Hoắc Cương trốn cũng không thoát, các ngươi nhìn xem, nhanh như vậy đã tới rồi!

Lâm Viễn lại nhíu mày, hắn không có đem chú ý lực đặt lên Hoắc Cương cùng Thành gia lão tổ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên.

Lấy Đế cấp cường giả như Hoắc Cương mà nói, đi sau lưng một nội môn đệ tử, chuyện này quả thực vô cùng quỷ dị. Hơn nữa, đám người Long Kình Thiên khẳng định biết bọn hắn đã tới Diệt Tinh tiên môn, vậy mà vẫn còn dám trở về Diệt Tinh vương thành.

Đám người Hoắc Cương dựa vào cái gì?

Rất nhanh, dưới con mắt soi mói của tất cả mọi người, mấy người Long Kình Thiên đi tới bầu trời Diệt Tinh vương thành.

Long Kình Thiên quét một vòng thi thể đệ tử, trưởng lão, thái thượng trưởng lão bên dưới mà sắc mặt lạnh lùng, Tiên giới mạnh được yếu thua, kẻ yếu bị diệt đây là chuyện bình thường, nhưng mà Quy Hư điện lại không phân tốt xấu, giận chó đánh mèo giết hết mấy trăm vạn đệ tử Diệt Tinh tiên môn, chuyện này quả thực là có chút hơi quá.

Mấy trăm vạn đệ tử, cũng không phải là mấy vạn.

May là, Long Kình Thiên sớm đã phán đoán đám người Quy Hư điện sẽ đến đây, cho nên sớm đã để cho mấy người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng cùng Viêm Đế Chu Toàn nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, nếu không năm người Hứa Vũ Quân sớm đã bị giết từ lâu rồi.

- Ngươi chính là Long Kình Thiên? Không nghĩ tới ngươi vẫn có can đảm trở lại!

Đỗ Thực nhìn Long Kình Thiên mà lạnh lùng nói.

- Tay phải cùng chân trái thiếu điện chủ chúng ta là bị ngươi phế bỏ?

Đỗ Thực vừa dứt lời, nhất thời chúng Tiên Quân Quy Hư điện liền phi thân tản ra, lấy thế vây khốn mà đem mấy người Long Kình Thiên vây lại, phong toả tất cả đường lui của bọn hắn.

- Không sai.

Long Kình Thiên thần sắc đạm mạc.

- Tay phải cùng chân trái của thiếu điện chủ các ngươi chính là do ta phế bỏ, hơn nữa, còn là ta giết chết.

Long Kình Thiên nói một cách phong đạm vân khinh, phảng phất như đang nhắc tới một chuyện râu ria gì đó. Nhưng mà, rơi vào tai đám người Đỗ Thực, Lâm Viễn, Hồng Vu Đan lại khiến cho bọn hắn biến sắc, thậm chí Đế Lạc, Đế Thái Nhất cũng biến sắc theo.

- Ngươi nói, thiếu điện chủ, Trần Phi thái thượng trưởng lão chúng ta, bọn họ toàn bộ là do ngươi giết chết?

Sắc mặt Hồng Vu Đan trầm xuống, hai mắt loé ra hàn mang kinh người, như vạn thanh đao sắc bén đâm về phía Long Kình Thiên cùng Hoắc Cương, còn có Thành Tiêu.

Cùng đám người Trần Phi ban đầu giống nhau, đều coi toạ kỵ của Long Kình Thiên thoạt nhìn giống như tiểu Thổ Hùng cả người lẫn vật đều vô hại.

Long Kình Thiên thần sắc bình thản, nói.

- Hôm nay, các ngươi toàn bộ cũng phải chết.

Đám người Đỗ Thực, Lâm Viễn, Hồng Vu Đan ngẩn ra, Hồng Vu Đan tiện đà cười lên ha hả, những Tiên Quân trưởng lão kia cũng ha hả cười lên theo.

Bất quá, Đỗ Thực, Lâm Viễn hai người lại nhìn nhau, dùng thần thức bao trùm bốn phía, nhưng mà bốn phía lại hết thảy đều là sóng êm gió lặng, không có gì khác thường.

Ngay cả phụ tử Đế Lạc, Đế Thái Nhất cũng đều hoài nghi tai mình có nghe lầm hay không.

Hồng Vu Đan ngừng cười, nhìn Long Kình Thiên, vẻ mặt hài hước nói.

- Tiểu tử, mặc dù ta không biết ngươi dựa vào đâu, bất quá, ngươi cảm thấy Hoắc Cương cùng một cái Tiên Quân hậu kỳ đỉnh phong nho nhỏ là có thể giết hết chúng ta?

Hồng Vu Đan chỉ một ngón về phía Hoắc Cương cùng Thành Tiêu.

Long Kình Thiên cũng lười nhiều lời, cưỡi Bàn Tiểu Nhị hướng mấy người Hồng Vu Đan đi tới.

Hồng Vu Đan thấy thế nụ cười biến mất, hai mắt nghiêm lại, đột nhiên hắn quát lên.

- Đã như vậy, ta liền nhìn xem ngươi lấy cái gì giết chúng ta.

Nói xong, đột nhiên hắn phi thân lên, lực lượng điên cuồng lan ra toàn thân, từng đoàn từng đoàn tựa như mây mù màu lam không ngừng từ thể nội hắn phát tán ra ngoài.

- Đống Ngục Băng Lam trảo!

Một trảo hướng Long Kình Thiên vỗ tới, như cự ưng từ trên cao phách xuống đại địa, vô số khí lãng cuồng bạo, trảo ấn chưa hạ xuống nhưng hàn khí cùng khí kình lại khiến cho không gian bốn phía nổ vang không dứt, giống như tuỳ thời muốn xé rách không gian ra vậy.

Mắt thấy cự trảo kia sắp rơi xuống đỉnh đầu, đột nhiên một cái chưởng ấn khổng lồ xuất hiện nghênh đón cự trảo, trong nháy mắt liền đem cự trảo đánh cho nát bấy, tiện đà liền ấn lên ngực Hồng Vu Đan một cái.

Chưởng ấn khổng lồ bất ngờ, trong nháy mắt đã đánh tới trước người Hồng Vu Đan, tốc độc thực sự quá nhanh!

Hồng Vu Đan hoảng sợ, căn bản không có kịp phản ứng lại, chỉ có thể toàn thân chớp loé quang mang, ngưng tụ ra một tầng băng lam kết giới.

Nhưng, vô dụng.

Chưởng ấn kia ấn tới, khí kình kinh khủng xuyên thấu tầng băng lam kết giới, trực tiếp đánh lên ngực Hồng Vu Đan.

Hồng Vu Đan bắn ngược về sau!

- Phốc!

Một ngụm tinh huyết tung toé trên không trung.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, thân thể Hồng Vu Đan hung hăng nện xuống một ngọn núi bên dưới, ngọn núi tan vỡ, một cái hố sâu không thấy đáy xuất hiện, là Hồng Vu Đan bị đánh mà tạo thành.

Tĩnh mịch.

Mọi người nhìn Hồng Vu Đan nằm trong hố sâu, kinh sợ tới ngây người.

Bất quá, đúng lúc này, chưởng ấn khổng lồ kia lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn là từ phía sau đánh về phía hai người Đỗ Thực, Lâm Viễn. Hai người hoảng sợ quay đầu, không kịp nghĩ nhiều, trở tay đánh ra một chưởng nghênh đón.

- Ầm!

Một tiếng chấn vang kinh người, hai tiếng buồn bực vang lên, thân hình liên tục lăn lộn trên không trung, thối lui thẳng tắp tới mấy trăm dặm, đụng phải mấy ngọn núi ở phía xa, đánh cho núi ngã thì lúc này mới dừng lại được.

Hai người "phụt" một tiếng, từ trong miệng phun ra một búng máu.

Hai người hoảng sợ nhìn lại, lúc này mới nhìn ra chủ nhân của đạo chưởng ấn khồng lồ kia là ai, dĩ nhiên đúng là đầu tiểu Thổ Hùng toạ kỵ của Long Kình Thiên!

Hai người Đế Lạc, Đế Thái Nhất hoảng sợ, tiện đà toàn thân lạnh run lên.

Một chưởng, một chiêu, đánh bại tam đại Tiên Đế!

Như vậy, theo lời Long Kình Thiên lúc trước, đám người thiếu điện chủ Quy Hư điện Quy Long Nhất, Trần Phi quả thực là do hắn giết!

Đúng lúc này, thanh âm đạm mạc của Long Kình Thiên truyền đến.

- Đem bọn hắn toàn bộ giết hết!

- Vâng, Thiên Tôn!

- Vâng, sư tôn!

Tiếp đó, Hoắc Cương cùng Thành Tiêu cung kính đáp.

- Thiên, Thiên Tôn!?

Cùng Quy Long Nhất lúc trước giống nhau, trong óc mọi người nổ vang một tiếng, hoảng sợ, không thể tin được mà nhìn Long Kình Thiên.

Hoắc Cương, Thành Tiêu động thủ, hướng chúng Tiên Quân Quy Hư điện đột nhiên một quyền đánh tới.

Hoắc Cương cùng Thành Tiêu hai người động thủ, Bàn Tiểu Nhị lại giơ một chưởng lên, trong nháy mắt liền đem mấy tên Tiên Quân của Quy Hư điện chụp chết.

Không bao lâu sau, sáu mươi vị Tiên Quân của Quy Hư điện trực tiếp bị Bàn Tiểu Nhị chụp chết hơn phân nửa!

Hồng Vu Đan bị đánh vào núi kia giãy dụa phi thân bay ra ngoài, thấy những Tiên Quân lần lượt như trứng gà bị Bàn Tiểu Nhị một chụp đánh chết thì bị doạ cho sắc mặt như tro tàn, cùng Đỗ Thực, Lâm Viễn hai người nhìn nhau, ba người đồng thời phi thân lên xé rách hư không, vậy mà không đánh mà chạy!

Mới vừa rồi, thực lực kinh khủng mà Bàn Tiểu Nhị thể hiện ra quả thực quá mức ăn sâu vào lòng người, ba người biết rõ, cho dù có liên thủ thì cũng không làm gì được đầu tiểu Thổ Hùng nhìn như vô hại kia. Cho nên, ba người không cần chờ, không để ý tới những Tiên Quân còn lại của Quy Hư điện cướp đường mà chạy.

Chúng Tiên Quân thấy ba vị thái thượng trưởng lão vứt bỏ bọn họ mà chay, sắc mặt như tro lại càng thêm xấu.