Thiên Tôn Bất Bại

Chương 95: Tôi Nguyện Bỏ Ra Một Trăm Triệu Để Ngủ Với Anh Ấy






Quân Tường quen rất nhiều cô gái.
Xinh đẹp kiêu kỳ như Khương Hân.
Nhẹ nhàng dịu dàng như Trần Nhã.
Cao quý và trí tuệ như Diệp Chỉ.
Còn Bạch Tiểu Hoàng thì quyến rũ và thẳng thắn.

Yêu hận rõ ràng, lại còn hay làm theo ý mình.
Từ xưa đến nay, mỹ nhân luôn đem lòng yêu anh hùng.
Và Quân Tường chính là đại anh hùng của cô ta.
Vì vậy, cô ta đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Quân Tường nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hoàng, sau đó cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta.

Anh
không nói gì mà chỉ nhìn Bạch Tiểu Hoàng một cái.
Cô ta khẽ mỉm cười, trong ánh mắt đều là hình ảnh của anh.
Còn trong đầu Quân Tường lập tức xuất hiện bóng dáng của Khương Hân và Trần Nhã.
Nợ tiền bạc thì dễ trả, nợ tình thì khó thoát!

“Được rồi! Cô khám bệnh tiếp đi.

Tôi ở đây đợi cô”, anh sờ lên búi tóc của Bạch Tiểu Hoàng rồi nói.
Bạch Tiểu Hoàng biết, Quân Tường đã thầm đồng ý cho mình ở bên anh ấy rồi.
Vì vậy, cô ta lập tức tươi cười rồi đi về phía bàn khám bệnh.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Hoàng xoay người rời đi thì Trần Nộ mới đi tới, nói: “Chiến tôn! Chủ quản quân đội của vùng này
muốn mời anh ăn cơm”.
Quân Tường lấy ra một điếu thuốc, đặt lên miệng rồi hỏi lại: “Chủ quản quân khu Thiên Nam là ai?”
“Là Ngô Siêu, binh sĩ của nhà họ Chiến ạ”, Trần Nộ đáp.
Nhà họ Chiến?
Nghĩ đến gia tộc nắm binh quyền mạnh nhất ở Đế Đô, Quân Tường nheo mắt lại, sau đó lắc đầu nói: “Bảo với ông ta,
tôi không rảnh! Nhưng tặng cho ông ta một khẩu súng mà tôi dùng ngày trước”.
Mặc dù cả gia tộc nhà họ Chiến có chút cố chấp nhưng cũng được coi là trung thành bảo vệ tổ quốc, vì vậy Quân
Tường không có ý thù địch.
Chỉ có điều, không cần thiết phải giao lưu quá nhiều.
Đợi đến khi trời tối, Tiểu Khương Quân mới đi ra khu vui chơi với vẻ lưu luyến.
“Bố ơi! Không ngờ khu vui chơi lại vui như vậy”.
“Con thích không?”
“Thích lắm ạ”, trong đôi mắt của Tiểu Khương Quân như xuất hiện những vì sao lấp lánh.
Quân Tường xoa đầu cô bé rồi cười dịu dàng nói: “Vậy sau này bố dẫn con đi chơi nhiều nha”.
Tiểu Khương Quân lập tức vui sướng nói: “Vâng ạ!”
Từ sau khi lên mẫu giáo, tính cách Tiểu Khương Quân cũng thay đổi nhiều.
Còn ở bên này, Bạch Tiểu Hoàng nhìn thấy Tiểu Khương Quân đi ra thì lập tức dừng khám bệnh mà đứng dậy.
Thoắt cái cô ta ôm chầm lấy Tiểu Khương Quân, cười hỏi: “Chị có xinh không?”
Mặc dù Tiểu Khương Quân không quen Bạch Tiểu Hoàng nhưng ở Bạch Tiểu Hoàng toát lên cảm giác gần gũi khiến
cô bé rất thích.
“Có ạ”, Tiểu Khương Quân ngoan ngoãn đáp lại, mắt chớp chớp nhìn Bạch Tiểu Hoàng nói.
“Vậy chị mua kem cho em ăn nha!”, cô ta bế Tiểu Khương Quân lên rồi nói.
Tiểu Khương Quân rất hiểu chuyện, cô bé ngước lên nhìn bố mình.
“Đi nào!”
Bạch Tiểu Hoàng đặt Tiểu Khương Quân xuống đất rồi cùng với Quân Tường mỗi người một bên dắt tay Tiểu
Khương Quân.
Đào Hoa ở bên cạnh nhìn thấy thì khẽ mỉm cười.
Đại ca của mình đúng là dễ khiến con gái siêu lòng thật!
Khí thế oai phong cao ngạo, khí chất hơn người.
Khi đến với thế giới này, đúng là vũ khí sát thương cho biết bao cô gái.

Đào Hoa ngẩng đầu lên lén nhìn bộ ngực khủng của Bạch Tiểu Hoàng rồi lại cúi đầu nhìn của mình.
Đào Hoa lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Đúng là cách biệt quá lớn.
Bạch Tiểu Hoàng cũng là cô gái dễ được trẻ con yêu quý.

Sau khi lên xe, cô ta vui đùa với Tiểu Khương Quân như
hai người bạn.

Hai người cười nói vô cùng vui vẻ.
Rất nhanh, xe đã đi đến cửa hàng bán đồ uống lạnh.
Bạch Tiểu Hoàng bế Tiểu Khương Quân nhanh bước đi vào trong, còn Quân Tường đi sau hai người họ.
Đây là cửa hàng đồ uống lạnh còn thiết kế kèm thư viện.
Gần tối nên rất đông khách.

Phần lớn đều là các cặp đôi dựa vào nhau cùng ăn.
Quân Tường dẫn Tiểu Khương Quân ngồi xuống, còn Bạch Tiểu Hoàng đi gọi đồ.
Ở bên cạnh bàn của Quân Tường có một cô gái trang điểm đậm.

Lúc nhìn thấy Quân Tường, mắt cô ta sáng lên.
Đây là Quan Đình, người đã định ‘gạ gẫm’ Quân Tường ở nhà họ Kim.
Cô ta cũng chỉ là con gái của gia tộc nhỏ nên sau hôm bị Quân Tường từ chối, cô ta đã rời khỏi nhà họ Kim.
Vì vậy, cô ta cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta đảo mắt một cái, vẻ kiều diễm quyến rũ càng thể hiện rõ hơn.
Sau đó cô ta nhanh bước chân đi về phía Quân Tường.
“Ôi, anh đẹp trai! Lại gặp nhau rồi?”, Quan Đình đi đến bên cạnh Quân Tường rồi nở nụ cười quyến rũ.
Nhưng mùi thơm nồng nặc trên người cô ta khiến Tiểu Khương Quân thấy khó chịu.
Quân Tường đã quên cô gái này nên hỏi lại: “Cô là…?”
“Người ta là cục cưng của anh mà!”, Quan Đình giơ tay ra định nắm chặt lấy Quân Tường.
Quân Tường ngay lập tức nhớ ra cô gái cằm nhọn với vẻ quyến rũ hôm đó.
Lúc này anh lập tức lùi về sau, trong ánh mắt kèm theo sự cảnh cáo: “Nếu cô dám lại gần nửa cm, đừng trách tôi vô
tình”.
Quan Đình nheo mắt lại, vẫn không chịu từ bỏ: “Ôi anh đẹp trai, kết bạn làm quen đi mà!”
“Tôi không hứng”, giọng nói Quân Tường trở nên lạnh lùng.
Hai lần bị từ chối nên cô ta cũng thấy bực tức.
Lúc này mắt nhìn về phía Quân Tường, nói: “Đúng là không biết điều! Nói đi, muốn ngủ với anh thì cần bao nhiêu
tiền”.

Vừa nói cô ta vừa từ trong túi lấy ra điếu thuốc nữ, sau khi châm lửa thì đặt lên miệng, sau đó thả ra làn khói.
“Cho tôi tiền ư?”, Quân Tường ngây người ra, hỏi lại.
Quan Đình gật đầu, nói: “Anh ra giá đi!”
“Một trăm ngàn tệ? Hay năm trăm ngàn?”, Quan Đình nói với vẻ mình giàu có lắm.
“Tôi nói này, cô đừng có lãng phí công sức nữa”, Bạch Tiểu Hoàng cầm hai cây kem đi lại, đứng bên cạnh Quan
Đình, nói.
Quan Đình lập tức giật mình rồi nhìn Bạch Tiểu Hoàng, sau đó lại nhìn Quân Tường.
Cô ta nhớ rõ ràng là hôm đó, người con gái đi bên cạnh Quân Tường không phải cô gái này.
Cô gái đó khí chất dịu dàng nhẹ nhàng, chứ không phải phong cách này.
Chính vì sự dịu dàng của Trần Nhã mới khiến Quan Đình có dũng khí đến ‘gạ gẫm’ Quân Tường lần nữa.
Dù sao thì đàn ông cũng muốn thử những phụ nữ khác nhau.
Nhưng…
Cô gái hiện giờ hoàn toàn có thể chèn ép mình.

Điều này khiến Quan Đình cảm thấy bất lực.
Vẻ quyến rũ của Quan Đình là kiểu nhạt nhẽo đến phát ngán, giống như những bông hoa dại ven đường, phải cố
gắng thể hiện vẻ đẹp của mình.
Còn Bạch Tiểu Hoàng giống như hình ảnh Phi Thiên trong bức bích họa, vô tình để lộ ra vẻ quyến rũ của mình.

Giống
như bình rượu lâu năm, vừa nhìn đã khiến người ta đắm chìm trong đó.
Bạch Tiểu Hoàng nói tiếp: “Nếu có thể bỏ tiền ra ngủ với anh ấy thì tôi nguyện bỏ ra một trăm triệu”.
Phong cách của Bạch Tiểu Hoàng là thẳng thắn, nói năng không khách khí, không nể mặt chút nào.
“Người đàn ông như anh ấy còn không có hứng thú muốn nhìn loại người như cô một cái, thì cô đừng cố phí sức làm
gì”.
Quan Đình bực tức nói: “Cô nói ai đấy hả?”
Bạch Tiểu Hoàng giơ hai tay lên nói: “Xin lỗi! Có lẽ tôi nói hơi thẳng nên làm tổn thương đến tự trọng của cô”.
“Cô… Đúng là loại vô học”, Quan Đình đỏ mặt, mắng lại.
Bạch Tiểu Hoàng không sợ hãi, hếch mắt lại, mang theo vẻ quyến rũ chết người: “Vậy thì cô đến thử xem!”