Thiên Tôn Bất Bại

Chương 94: Cả Đời Này Tôi Sẽ Đi Theo Anh






Tất cả khách quý có mặt ở đây đều nhìn về phía Quân Tường.
Nhưng Quân Tường lại không có bất cứ phản ứng nào.

Vẫn với vẻ mặt tươi cười, dường như không có chuyện gì
xảy ra.
Đến đòi vợ sắp cưới của Hàn Tam Thiên trước mặt hắn ta… Kẻ này không điên thì cũng là tự tìm cái chết.
Kể cả Hàn Tam Thiên có nho nhã đến đâu thì lúc này sắc mặt cũng sầm lại.
Nỗi hận bị cướp vợ, có ai chịu được không?
Đặc biệt là bị cướp ngay trước mặt.
Mặc dù là vợ sắp cưới nhưng cũng sắp cử hành hôn lễ rồi.
Hàn Tam Thiên giơ tay lên chỉnh mắt kính rồi nheo mắt nhìn về phía Quân Tường.
Sau đó hắn ta chậm rãi nói: “Tôi làm chủ nhà họ Hàn bao nhiêu năm mới giúp cho nhà họ Hàn trở thành gia tộc đỉnh
cao của thành phố Thiên Nam”.
“Nhà họ Bạch liên hôn với nhà họ Hàn là sự sắp xếp của bề trên”.
“Nhà họ Hàn ở thành phố Thiên Nam không thể nói là một tay che trời nhưng cũng không phải dễ bắt nạt”.
“Anh nói xem! Anh dựa vào đâu mà đến cướp vợ sắp cưới của tôi?”, Hàn Tam Thiên cố giữ vẻ nho nhã.


Kể cả Quân
Tường nói năng như vậy nhưng hắn ta vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Tiết Đào ở bên cạnh cũng kích động đến mức nắm chặt nắm đấm.
Quả nhiên! Khí thế hiên ngang thật.
Vừa ra tay đã muốn đến cướp vợ sắp cưới của người ta.

Mặc dù có chút xốc nổi nhưng xem mà thấy đã quá đi!
Sau đó, Tiết Đào còn đưa mắt nhìn về phía Quân Tường, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kích động.
Nhưng những vị khách khác đều cảm thấy thương cho Quân Tường.
Ai cũng nghĩ, chọc giận vào nhà họ Hàn thế này, chắc lúc chết cũng không còn chút xương nào.
Quân Tường ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, hỏi lại: “Dựa vào cái gì ư?”
Hàn Tam Thiên quả quyết nói: “Đúng vậy!”
“Hàn Tam Thiên tôi là gia chủ nhà họ Hàn, là chàng rể của Thiên Môn, là bá chủ của thành phố Thiên Nam, là thế hệ
kinh doanh xuất sắc”.
“Vậy mà anh lại dám đến cướp người của tôi?”, mắt Hàn Tam Thiên đảo một vòng, khóe miệng xuất hiện điệu cười
khinh bỉ.
Quả thật đúng là như vậy! Ở thành phố Thiên Nam này, hắn ta mới là người đàn ông nắm trong tay phần lớn quyền
lực.
“Người anh em! Anh nói xem anh có đáng chết hay không?”, Hàn Tam Thiên nói tiếp.
Hắn ta nói với giọng bình thản nhưng bộ dạng như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống Quân Tường.
“Ố?”, Quân Tường đút hai tay vào túi, lưng thẳng ưỡn ngực nói: “Nếu anh đã hỏi tôi là dựa vào cái gì, vậy câu trả lời
của tôi là dựa vào cái này”.
Quân Tường vỗ tay một cái…
Vô số người lập tức xông vào trong.

Tất cả họ đều mặc chiến phục, chia làm hai hàng với súng thật đạn thật, phong
tỏa luôn nhà họ Tiết.
Quân Tường day day mũi, nói: “Anh nhìn xem, thế này đủ chưa?”
Biểu cảm của Hàn Tam Thiên lập tức thay đổi.

Mặc dù có chút hoảng loạn nhưng trên mặt vẫn không mất đi vẻ nho
nhã.
“Xin hỏi, nhà họ Hàn của tôi có chọc giận gì anh không?”
Quân Tường đáp: “Không!”
“Vậy tại sao anh lại muốn cướp người của tôi?”, Hàn Tam Thiên nói với giọng bình tĩnh.


Mặc dù vẫn giữ vẻ nho nhã
nhưng giọng điệu không dám hống hách nữa.
Thậm chí trong lời nói còn biến mình thành ‘bên bị hại’, có thể thấy Hàn Tam Thiên đã thay đổi chiêu trò của mình.
“Hàn Tam Thiên muốn lấy ai tôi không quan tâm.

Nhưng cô gái này đã không muốn gả cho anh thì anh không lấy
được”, ánh mắt Quân Tường dịu dàng như đang nói những chuyện rất đời thường.
Hàn Tam Thiên nheo mắt lại, nhìn các binh sĩ mặc chiến phục ở đây.
“Nếu đã vậy thì Hàn Tam Thiên tôi sẽ làm theo ý của anh”, nói xong hắn ta giơ tay lên, thông báo: “Hôm nay tôi hủy
hôn với nhà họ Bạch, nhà họ Hàn và nhà họ Bạch không liên hôn nữa”.
Mặc dù sắc mặt Hàn Tam Thiên khó coi nhưng vẫn giữ vẻ nho nhã: “Anh thấy vậy được chưa?”
Quân Tường gật đầu, sau đó giơ tay ra vỗ lên vai Hàn Tam Thiên nói: “Coi như anh biết điều”.
Trong ánh mắt của Hàn Tam Thiên không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, vẫn với vẻ tươi cười.
Quân Tường xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên.

Các binh sĩ xung quanh cũng dần dần tản ra.
Chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên đơ như khúc gỗ, vẻ mặt vẫn nho nhã tươi cười.
Lúc này, tất cả quan khách ở đây nhìn bóng lưng Quân Tường rời đi mà đều trợn mắt há mồm không hiểu.
Người này đã ép Hàn Tam Thiên hủy bỏ hôn ước, cướp đi vợ sắp cưới của Hàn Tam Thiên…
Vậy mà Hàn Tam Thiên vẫn phải cười trừ, không có chút gì là phản kháng cả!
Rốt cuộc người này là ai?
Còn Tiết Đào ở bên cạnh đã phấn khích không ngừng.
Vị này bá đạo quá đi!
Kể cả Hàn Tam Thiên cũng phải cúi đầu.
Hôn lễ kết thúc, quan khách đều rời đi.
Lúc này Hàn Tam Thiên mới thu lại vẻ mặt nho nhã mà đổi lại là vẻ âm trầm.
Hắn ta không nói lời nào mà quay về phòng luôn.
Hôm đó, ngoài việc Hàn Tam Thiên bị người ta cướp vợ thì còn có tin truyền đến là nhà họ Kim bị diệt nữa.
Nghe nói, bố con nhà họ Kim chết ngay trong nhà.

Cả nhà họ Kim đồ sộ như vậy, trong thoáng chốc đã tan thành
mây khói.
Và tiếp quản chính là nhà họ Trần!
Có người đồn là, Kim Hâm có ý với Trần Nhã, gia chủ của nhà họ Trần nên bị chàng rể của nhà họ Trần dùng thủ
đoạn diệt nhà họ Kim luôn.
Cách thức cũng như cách tiêu diệt nhà họ Thôi, nhà họ Thương…

Có thể nói, nhà họ Trần ‘nuốt trọn’ nhà họ Thôi, nhà họ Thương, nhà họ Kim và một bước lên tiên trở thành gia tộc
quyền quý mới của thành phố Thiên Nam.
Những chuyện này vẫn chưa hết…
Có người còn nhận ra, người ép Hàn Tam Thiên cúi đầu chính là chàng rể của nhà họ Trần.
Có người sốc hoàn toàn… Bởi, với thân phận ở rể mà ép Hàn Tam Thiên hủy bỏ hôn ước rồi còn cướp mất vợ của
hắn ta?
Rốt cuộc người này là ai?
Mọi người đều cảm thấy mơ hồ!
Mặc dù có người không biết chàng rể của nhà họ Trần nhưng cũng nghe nói người này là hung dữ số một thành phố
Thiên Nam.
Lúc này, Quân Tường dẫn Bạch Tiểu Hoàng đến ngồi ở chiếc ghế dài của khu vui chơi, ngửa đầu lên nhìn đu quay
đang chuyển động.
“Đại anh hùng của tôi à! Anh định đưa cô dâu anh vừa cướp được đến đây xem đu quay sao?”
Bạch Tiểu Hoàng đặt một tay lên vai Quân Tường, đôi mắt đẹp với hàng lông mi dài nhìn chăm chú vào anh.
Quân Tường khẽ cười, ngẩng đầu lên vẫy tay với Tiểu Khương Quân và Đào Hoa đang vui khôn xiết trên đu quay đó.
“Tôi chỉ đến cứu cô mà thôi”, Quân Tường quay đầu lại nói với Bạch Tiểu Hoàng.
“Nhưng tôi cũng không quay về nhà họ Bạch được nữa”, Bạch Tiểu Hoàng nhìn Quân Tường, nói với vẻ buồn bã.
Quân Tường thở dài một hơi, hỏi: “Sau này cô có dự định gì?”
Bạch Tiểu Hoàng ngửa đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nói: “Đi theo anh!”
Quân Tường cười gượng, nói: “Tôi bệnh nặng, có thể chết bất cứ lúc nào”.
“Không sao! Tôi biết chữa bệnh”.
Quân Tường lại nói: “Nhưng tôi có con gái rồi”.
Bạch Tiểu Hoàng lắc đầu, nói: “Tôi đặc biệt thích trẻ con”.
“Tôi có hai vợ chưa cưới”.
Bạch Tiểu Hoàng lại kiều diễm nói: “Bắt đầu từ bây giờ, anh có ba rồi”.
“Tôi…”.
Lúc này, Bạch Tiểu Hoàng lập tức giơ tay nhỏ nhắn của mình lên, dùng hai ngón tay đặt lên miệng của Quân Tường,
trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ quả quyết: “Bất luận anh nói thế nào thì tôi cũng là người của anh rồi”.
“Cả đời này tôi sẽ đi theo anh”.