Thiên Tôn Bất Bại

Chương 88: Hắn Bắt Nạt Tôi






Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy Quân Tường đi nghiên cứu phương pháp cổ mà ông cụ Hàn cho mình.
Phương pháp thì được nhưng vẫn cần Quân Tường phải có những sự chuẩn bị.
Chuyện này không thể vội được!
Lúc xuống tầng, Quân Thiên, Trần Nộ và Vương Định đều đi giải quyết mấy vấn đề liên quan đến công ty mới.
Trong nhà chỉ còn mẹ Quân và Đào Hoa đang chơi với Tiểu Khương Quân.
Tiếng cười của trẻ thơ vang vọng khắp biệt thự.
“Bố ơi…”, nhìn thấy Quân Tường đi xuống, Tiểu Khương Quân lập tức chạy nhanh lại bên cạnh anh.
Đến bên cạnh Quân Tường, cô bé nhún chân lên, sau đó dùng tay sờ lên trán bố mình.
“Bố ơi! Có phải là bố không sốt nữa không?”
Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Quân Tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự lo lắng.
Quân Tường gật đầu nói: “Ừ! Bố không sốt nữa”.
“Tốt quá rồi!”, Tiểu Khương Quân vui mừng nhảy cẫng lên.
Quân Tường nhìn thời gian thì hôm nay đúng là chủ nhật.
Anh nhìn Đào Hoa, nói: “Đi nào! Hôm nay chúng ta dẫn Tiểu Khương Quân ra ngoài chơi”.
Đào Hoa gật đầu nhưng mẹ Quân lại nói: “Thôi, mẹ không đi nữa! Mới chuyển nhà nên có nhiều thứ phải thu dọn”.
Quân Tường gật đầu rồi xoa đầu Tiểu Khương Quân, nói: “Con tạm biệt bà đi”.

Tiểu Khương Quân tạm biệt bà xong, Đào Hoa dẫn cô bé đi thay quần áo.
Thay xong, cô bé trông vô cùng hoạt bát và xinh xắn.
Bộ váy công chúa màu trắng, trông hết sức đáng yêu.
Đôi mắt to tròn long lanh biết nói.
Đặc biệt là khi cười, tất cả những gì đẹp nhất trên đời cũng không sánh bằng.
Rất nhanh, đám người Quân Tường ngồi lên xe.
Tiểu Khương Quân rất vui, cô bé nắm chặt tay bố rồi nhìn xung quanh hỏi: “Bố ơi! Hôm nay chúng ta đi đâu ạ?”
Quân Tường véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Khương Quân hỏi: “Thế con muốn đi đâu?”
“Con muốn đến khu vui chơi”, trong ánh mắt của cô bé đều là sự hiếu kỳ.
Tuổi ấu thơ, cô bé bị đối xử hà khắc nên dường như không biết thế nào là niềm vui.
Đến tận bây giờ, gặp các bạn học khác cô bé vẫn có chút tự ti.
Vì vậy, khi học ở trường mẫu giáo mà nghe thấy các bạn khác nói đến khu vui chơi, Tiểu Khương Quân cũng rất
muốn đi.

Bởi vì cô bé chưa được đi bao giờ.
“Được! Bố sẽ cho con đi”, Quân Tường xoa đầu cô bé, nói.
Thấy bố đồng ý nên Tiểu Khương Quân lập tức vui mừng, giờ hai tay nhỏ lên hoan hô vui mừng.
Khu vui chơi cách biệt thự Vân Đỉnh hơi xa, lái xe tầm bốn mươi phút mới đến.
Vì là chủ nhật nên trong khu vui chơi đều là các em nhỏ và phụ huynh.
Tiểu Khương Quân nhìn đu quay và tàu lượn ở đằng xa mà mắt đã cười tít.
“Đại ca! Có cần dẹp sạch chỗ này không?”, Đào Hoa thấy xung quanh nhiều người quá nên quay đầu hỏi Quân
Tường.
“Không cần đâu! Đừng để Tiểu Khương Quân cảm thấy mình khác biệt quá”, Quân Tường lắc đầu nói.

Dù sao trẻ
con cũng nên hòa nhập vào với các bạn khác.
Đào Hoa gật đầu rồi nói mấy câu vào bộ đàm.
Lập tức có nữ vệ binh mặc đồ bình thường xuất hiện bên cạnh Tiểu Khương Quân để ngầm bảo vệ cô bé.
Quân Tường dẫn Tiểu Khương Quân đi về trước thì bất ngờ phát hiện ra người quen.
“Đào Hoa! Cô dẫn Tiểu Khương Quân đi về phía trước chơi đi!”
“Vâng!”
Vẫy tay với Tiểu Khương Quân, Quân Tường đi về phía đông người.

Trong đám đông, Bạch Tiểu Hoàng đang bận tối mắt.
Một tay bắt mạch, một tay viết đơn thuốc trên giấy.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất đơn giản!
Cô ta mặc chiếc áo nỉ màu trắng, phối hợp với quần bò, tóc thì để tóc búi.
Đôi mắt đẹp hút hồn…
Vẻ kiêu kỳ, chính nghĩa.
Cho người ta cảm giác kết hợp giữa vẻ thuần khiết và quyến rũ.
Quân Tường chậm rãi đi lên trước thì nghe thấy Bạch Tiểu Hoàng đang nói.
“Cô à! Có phải cô thường cảm thấy bụng khó chịu, thỉnh thoảng còn đau đầu? Tối cũng ngủ không ngon phải không?”
Bạch Tiểu Hoàng vừa nói vừa cúi đầu, viết phương thuốc trên giấy.
“Đúng rồi cô ạ! Bệnh lâu lắm rồi, ba mươi năm nay rồi”, cô đó nói với giọng buồn rầu.
Bạch Tiểu Hoàng gật đầu, sau đó đặt bút viết rồi thổi khô mực, nói: “Cô à! Thuốc này không đắt, mỗi ngày cô uống ba
lần.

Tầm nửa tháng là khỏi”.
“Vâng! Cảm ơn cô nha!”, cô đó cầm đơn thuốc rồi coi như bảo bối, cảm ơn Bạch Tiểu Hoàng rồi xoay người rời đi.
Khám miễn phí…
Là việc làm mà mỗi thế gia y học đều chọn làm, bao gồm cả một số gia tộc khác hoặc những người tinh thông y
thuật, mỗi năm sẽ chọn một khoảng thời gian để khám miễn phí.
Đây chính là tinh thần cao đẹp của Võ Quốc.
Ở trước bàn của Bạch Tiểu Hoàng đã có vô số người.

Tất cả họ đều với ánh mắt mong đợi được đến lượt và được
Bạch Tiểu Hoàng chữa bệnh cho.
“Cút ra cút ra!”, phía sau vọng lại tiếng làm loạn.
Quân Tường quay đầu lại thì nhìn thấy có người trẻ tuổi đang gây ồn rồi đi về trước.
Đó là Hàn Bát Bách, hôm qua Quân Tường có gặp ở nhà ông cụ Hàn.
Nhưng dường như lúc này Hàn Bát Bách không nhìn thấy Quân Tường mà đẩy đám đông phía trước ra.
“Này! Cho nhìn mặt cái đi”, vừa nói, ánh mắt hắn còn lộ rõ vẻ trêu chọc.
“Người nhà họ Hàn không có việc gì làm hay sao?”, Bạch Tiểu Hoàng quét nhìn Hàn Bát Bách một cái rồi nói với
giọng lạnh lùng.
“Chuyện này với chuyện đó khác nhau! Tôi đến để xem chị dâu của tôi thế nào thôi”, giọng nói bỡn cợt, hắn nhìn

chằm chằm vào Bạch Tiểu Hoàng, nói.
“Hôn ước giữa tôi và Hàn Tam Thiên là sắp xếp của bề trên nhà họ Bạch, không liên quan gì đến tôi, hơn nữa…”.
Bạch Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn Hàn Bát Bách nói: “Tôi cũng không thích Hàn Tam Thiên”.
“Bụp!”, Hàn Bát Bách đập mạnh lên bàn nói: “Anh trai và em trai cô đều đến thành phố Thiên Nam rồi.

Bề trên nhà họ
Bạch cũng khởi hành rồi.

Chuyện cô lấy anh tôi đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, không đến lượt cô chối bỏ”.
Nghe thấy Hàn Bát Bách nói vậy, sắc mặt Bạch Tiểu Hoàng trở nên khó coi.
Cô ta nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Bát Bách rồi lạnh lùng nói: “Họ dựa vào đâu mà làm chủ cuộc đời tôi”.
Hàn Bát Bách nói với giọng hỗn xược: “Hôn ước đã vậy rồi, cô hà tất phải từ chối?”
“Hàn Tam Thiên cũng là tên ở rể của nhà người khác rồi”, Bạch Tiểu Hoàng tức giận hét lên.
“Ôi dào! Anh tôi tài giỏi như vậy, lấy mấy vợ thì có sao?”, Hàn Bát Bách nói với giọng bất cần.
Hắn ngả người về trước, nhìn Bạch Tiểu Hoàng nói: “Hơn nữa, chẳng qua cũng là chỉ là liên hôn giữa nhà họ Hàn và
nhà họ Bạch thôi.

Kể cả cô có gả vào đó thì anh tôi cũng coi như chơi bời ý mà…”.
Bạch Tiểu Hoàng phẫn nộ, đang định rời đi thì nhìn thấy Quân Tường ở bên cạnh.
Vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến mất.

Lúc này cô ta mỉm cười nhìn Quân Tường với ánh mắt si tình.
Bạch Tiểu Hoàng cố ý thể hiện ra vẻ mặt uất ức, cố kéo dài giọng nói với Quân Tường: “Anh hùng…”.
Cô ta giơ tay chỉ về phía Hàn Bát Bách, biểu cảm uất ức như cô vợ bé nhỏ bị bắt nạt: “Hắn… Bắt nạt ‘người ta’”.
Lúc này, trong đầu Quân Tường chỉ xuất hiện hai chữ: “Yêu tinh…”.