Thiên Tôn Bất Bại

Chương 84: Người Tầm Thường Không Thể Biết Đánh Đàn






Thời điểm Quân Tường chạm vào khẩu súng lục.

Không khí xung quanh dường như ngưng đọng.

Như một vị vương giả.

Khuôn mặt Quân Tường thản nhiên trầm tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra khí chất vô biên.

Một tay giơ súng lục lên, Quân Tường nghiêng đầu, ngắm mục tiêu.

Như mãnh hổ xuống núi, cũng như cuồng long bay lượn.

Quân Tường đứng ở đây, giống như là một vị thần cao cao tại thượng.

Dường như toàn thân tỏa ra một vầng hào quang chói lóa.

Quân Tường quay đầu nhìn về phía Kim Hâm.

Giơ cánh tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng mục tiêu.

Pằng! Pằng! Pằng!
Năm phát súng trong nháy mắt vang lên, nòng súng cũng tóe ra ngọn lửa.

Vẻ mặt của Kim Hâm đột nhiên trở nên khó coi.

Mặc dù tư thế của Quân Tường nhìn qua có vẻ nghiệp dư.

Nhưng khí thế của Quân Tường, thực sự quá ngầu.

Khi tiếng súng vừa dứt, Kim Hâm quay đầu lại, vô thức nhìn về phía bia ngắm.


Trên 10 vòng điểm của bia ngắm, chỉ có ô điểm 10 ở giữa, lưu lại một lỗ hổng đen kịt.

Trong nháy mắt Kim Hâm hít vào một ngụm khí lạnh, con mắt trừng lớn, nhìn về phía bia ngắm.

Liên tiếp năm phát súng, tất cả các viên đạn đều bắn trúng một vị trí!
Hơn nữa, Quân Tường chỉ cần nhìn thoáng qua bia ngắm mà thôi.

Viên đạn được phát ra, dường như khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

Bách phát bách trúng.

Quân Tường thu lại súng lục, quay đầu nhìn về phía Kim Hâm.

Họng súng tràn ngập mùi khói thuốc, Quân Tường vẫn như cũ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Kim Hâm.

Nhưng không thèm dừng lại.

Kim Hâm cảm thấy như có vô số cái tát quất thẳng vào khuôn mặt mình.

Một tay cầm súng, chỉ nhìn thoáng qua mục tiêu, các viên đạn đều bắn trúng vào cùng một vị trí!
Kim Hâm thậm chí còn cảm thấy bản thân thật mất mặt,
Làm sao lại có thể có can đảm để đấu súng với người này cơ chứ?
Chẳng khác nào đứa trẻ đang tập đánh vần.

Kim Hâm nheo mắt nhìn Quân Tường thậm chí còn không thèm nhìn chính mình, nhất thời cảm thấy nhục nhã.

Hóa ra.

Đây chính la tự chuốc lấy nhục.

Tất cả quý bà lẫn quý cô cùng với các vị khách quý khác đều hướng mắt về phía Quân Tường.

Xuất thủ kinh diểm
Cộng thêm việc Quân Tường về bên cạnh Trân Nhã.

Nam thanh nữ tú cùng ở một chỗ thật sự quá hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Còn những người khác, tự nhiên cũng không còn hứng thú nổ súng nữa.

Kim Hâm ho khan một tiếng, nhìn Quân Tường nói: "Thật không ngờ, anh lại là một cao thủ dùng dúng".

Quân Tường vẫn nói chuyện cùng Trần Nhã, không thèm trả lời.

Kim Hâm siết chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười.

"Nếu mọi người đều không có hứng thú với súng, vậy thì Nhà họ Kim chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt, mọi
người vừa thưởng thức vừa trò chuyện".

Bên cạnh lập tức có một nhiên viên, bước nhanh tới.

Hướng dẫn mọi người quay trở lại.

Khoảng sân phía sau của Nhà họ Kim rất rộng, vừa bước vào đã thấy tinh xảo, đẹp đẽ.

Lầu son gác tía, không thiếu một thứ gì.

Thậm chí còn có một cái hồ ở trong sân, nước chảy róc rách, bên trong có rất nhiều cá bơi lội tung tăng.


Kim Hâm cũng nhanh chóng thay một bộ hán phục, đi tới trước mặt mọi người.

"Người xưa có câu tri kỷ gặp tri âm, ngày hôm nay tôi đã gặp được một vị tri âm".

Kim Hâm đang nói chuyện, phía sau lập tức có nhân viên đem tới hai cây đàn cổ.

Bên cạnh có một chiếc lư hương tỏa khói nghi ngút.

Kim hâm mặc hán phục màu đen, đi tới trước mặt Quân Tường: "Nhìn anh bắn súng cừ như vậy, hay là gảy cho mọi
người một khúc nhạc được không?"
Tuy là nở nụ cười, thế nhưng trong đôi mắt của Kim Hâm, lại mang theo một tia khiêu khích.

Mặc dù vừa rồi đấu súng thua Quân Tường thảm hại.

Nhưng so với âm luật, gã chắc chắn đè bẹp dí Quân Tường.

Chí ít, ở một phương diện khác, gã muốn lấy lại danh dự cho bản thân!
Cho nên Kim Hâm giả vờ nhiệt tình, nhưng chính là vì muốn làm xấu mặt Quân Tường một phen.

Nghe thấy lời Kim Hâm nói, Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Kim Hâm.

Trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không hề gợn sóng.

"Không có hứng thú".

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

"Chỉ gảy một khúc thôi, để mọi người được thưởng thức, thế nào?", gã không hề chịu buông tha.

Quân Tường nhìn Kim Hâm, cảm thấy người này có chút thú vị.

Thật sự không phải một hai lần, mà là ba lần thích tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng Quân Tường không có chút hứng thú làm mất mặt hạng người như thế này.

"Tôi nói một lần cuối, không hứng thú", Quân Tường mở miệng.

"Thôi được rồi", khuôn mặt của Kim Hâm tràn đầy vẻ đắc thắng, rồi vờ vĩnh nói: “Hôm nay chúng tôi còn mời ngôi sao
lớn Diệp Chỉ tới chơi đàn, xem ra anh không có may mắn rồi”.

Kim Hâm quay đầu lại và nói với những vị khách khác.

"Diệp Chỉ đàn nghệ điêu luyện, một lát nữa, tôi sẽ cùng cô ấy chơi gảy một khúc nhạc”, Kim Hâm ưỡn ngực, cười tự
phụ.

Vừa rồi đấu súng gã mất hết mặt mũi, bây giờ nhân cơ hội này có thể vớt vát lại danh dự.

Kim Hâm nghiêng đầu nhìn về phía Quân Tường.

“Ban đầu, tôi muốn nhường cho anh cơ hội chơi đàn với ngôi sao lớn Diệp Chỉ, nhưng anh cứ khăng khăng từ chối",
Kim Hâm tiếc nói.

Đang nói, Diệp Chỉ bên kia cũng đúng lúc đi đến.

Hôm nay Diệp Chỉ mặc một chiếc váy trắng, mang đầy khí chất thần tiên thoát tục.

Vừa ra sân khấu liền thu hút ánh mắt của mọi người.

Mặc dù Diệp Chỉ chỉ là một ngôi sao, nhưng gia tộc phía sau cũng không kém.

Cho nên tất cả khách mời có mặt ở đây đều không dám khinh thường.


Ngược lại vô cùng nhiệt tình nhìn về phía Diệp Chỉ.

Là nữ ngôi sao hot nhất hiện nay, Diệp Chỉ thật sự quá hấp dẫn mọi người.

Kim hâm cũng là quay đầu, tiếp tục giễu cợt nói: "Nghĩ đến cũng đúng, loại đàn cổ này, cũng không phải người tầm
thường nào cũng có thể hiểu được".

Quân Tường mỉm cười, phớt lờ những lời nói nhảm của Kim Hâm.

Nhìn Diệp Chỉ, mỉm cười gật đầu.

Diệp Chỉ xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Diệp Chỉ đi tới phía trước, vừa định ngồi xuống đánh đàn.

Liền thấy Quân Tường đang mỉm cười nhìn mình.

Diệp Chỉ lập tức bước nhanh xuống phía dưới, đi về phía Quân Tường.

Kim Hâm sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Gã cùng với Diệp Chỉ tuy là quen biết, nhưng cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.

Ngay cả hôm nay đến bữa tiệc, cũng là bố gã phải mời cô ta từ rất lâu, Diệp Chỉ mới đồng ý, gảy một bản nhạc.

Nhìn Diệp Chỉ đi tới, trong lòng Kim Hâm vô cùng kích động.

Dù Diệp Chỉ chỉ là một con hát nhưng gia đình họ Diệp đứng sau cô ta cũng đủ để Kim Hâm phải ngước nhìn.

Nhà họ Diệp không ở thành phố Thiên Nam, nhưng có ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu có thể kết hôn với Nhà họ Diệp, Nhà họ Kim chắc chắn sẽ cao hơn hai bậc!
Khuôn mặt lập tức tươi cười hồ hởi, Kim Hâm đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay với Diệp Chỉ.

Nhưng, mới vừa vươn tay, Kim Hâm đã nhìn thấy Diệp Chỉ trực tiếp vượt qua chính mình.

Đứng ở trước mặt người đàn ông mà mình ghét nhất.

Kim Hâm vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Chỉ nghe thấy Diệp Chỉ khom lưng chào hỏi: "Lại gặp nhau, đây cũng là duyên phận, anh đã hứa với tôi sẽ dạy ta
chơi đàn cổ rồi!"
Trong giọng nói mang theo chút nũng nịu của con gái, thậm chí trong ánh mắt còn có một tia cầu xin.

Kim Hâm nhất thời sửng sốt, đây là nữ thần Diệp Chỉ mà gã quen biết sao?
Nhưng Quân Tường trực tiếp lắc đầu, ánh mắt lướt qua mặt Kim Hâm, mỉm cười, trong mắt mang theo chút giễu cợt:
"Tôi là một người tầm thường, không thể biết chơi đàn".