Thiên Tôn Bất Bại

Chương 81: Ánh Sáng Đom Đóm So Với Ánh Trăng






Chín giờ tối, Quân Tường lái xe đến địa chỉ mà Trần Nhã gửi cho.
Vừa mới xuống xe, anh đã nhìn thấy Trần Nhã đang ở cổng đợi mình.
Hôm nay Trần Nhã mặc bộ sườn xám trắng xanh sứ trơn mượt, trông rất thướt tha.
Mái tóc cuộn lên, nhìn thấy Quân Tường thì đôi mắt lộ ra ý cười vui mừng.
Nhìn thấy Trần Nhã như vậy, Quân Tường liền gật đầu.

Hôm nay cô ta thật sự có khí chất của những gia tộc lớn.
Mặc dù đứng ở đó nhưng khí chất cao quý tỏa ra ngút ngàn.
Hôm nay Quân Tường mặc bộ vest màu trắng, bên trên còn khoác thêm chiếc áo mà trước khi ra khỏi nhà, Đào Hoa
đã chuẩn bị cho anh.
Bộ vest màu trắng kết hợp với giày màu trắng.
Quân Tường vốn đã trắng trẻo đẹp trai, khuôn mặt đường nét hài hòa, cộng với cách ăn mặc như này khiến cho
người ta cảm thấy bảnh bao vô cùng.
Anh đi đến bên cạnh Trần Nhã rồi cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô ta.
“Trời lạnh dần rồi, đứng bên ngoài mà không mặc nhiều chút”.
Trần Nhã khẽ cười rồi lập tức khoác tay Quân Tường, nói: “Vậy hôm nay tôi có đẹp không?”
Quân Tường gật đầu, khen: “Siêu đẹp!”
Trần Nhã nghe thấy vậy thì cười tít mắt.

Quân Tường thầm cảm thán trong lòng.

Mặc dù về ngoại hình, Trần Nhã và Khương Hân khá giống nhau nhưng mỗi
người lại đẹp một kiểu.
Khương Hân như đóa sen tuyết Thiên Sơn, vốn dĩ đã mang theo vẻ kiêu kỳ, thậm chí những người bình thường
đứng trước mặt cô đều tự cảm thấy hổ thẹn.

Đó là vẻ đẹp trời ban, đẹp đến hút hồn.
Còn Trần Nhã thì như đóa sen trong hồ cá, vẻ đẹp dịu dàng và kiều diễm.
Vẻ đẹp của cô ta mang theo vẻ đẹp khác biệt của những cô gái Giang Nam, làm rung động lòng người.
Lúc này, hai người khoác tay nhau đi vào bên trong.
Đây là câu lạc bộ tư nhân nên không treo biển.
Nhưng vừa bước vào đã cảm thấy vô cùng tinh tế và hài hòa.
Trần Nhã khoác tay Quân Tường, chủ động lên tiếng: “Bữa tiệc tối nay là nhà họ Kim mở ra, ngoài hiệp hội thương
mại Kim Vận còn một số hiệp hội thương mại khác.

Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu anh với họ”.
“Quy mô lớn thế sao?”, Quân Tường nhớ lại rất nhiều siêu xe ở trước cửa nên hỏi lại.
“Cũng được! Một nửa những người quyền quý của thành phố Thiên Nam đều đến đây”, Trần Nhã đáp.
Hai người cùng nhau đi vào bên trong câu lạc bộ.
Trong phòng lớn, tất cả những nhân vật quyền quý của các gia tộc lớn đều mặc vest chỉnh tề.
Sự xuất hiện của Quân Tường và Trần Nhã lập tức khiến bữa tiệc yên lặng vài phút.
Phải nói là, đôi trai tài gái sắc này thu hút ánh nhìn quá.

Đặc biệt là bộ sườn xám mà Trần Nhã mặc lại càng ấn
tượng.
Nhìn thấy Trần Nhã đến, một người trẻ tuổi mặc vest đen lập tức bước lại.
“Chào gia chủ Trần! Tôi là Kim Hâm, bố tôi ở đằng kia”.
Người trẻ tuổi này ngoại hình bình thường nhưng thoạt nhìn cũng không có gì xấu xa.

Gã đeo kính mắt gọng vàng,
thậm chí còn khiến người ta cảm giác thật yếu đuối.
“Chào cậu chủ Kim!”, Trần Nhã gật đầu rồi chào hỏi lại.
Quân Tường có chút hiếu kỳ nhìn Kim Hâm.
Phải biết rằng, người này là đứng đầu trong bốn ác bá thành phố Thiên Nam.
“Vị này là?”, Kim Hâm nhìn về phía Quân Tường đứng bên cạnh Trần Nhã, hỏi.

Trần Nhã cười, nói: “Đây là chồng của tôi”.
“Xin anh dừng bước một chút để cô Trần nói chuyện với bố tôi vài câu”, Kim Hâm nói với vẻ mặt tươi cười.
Trần Nhã định nói gì đó nhưng Quân Tường đã gật đầu, nói: “Cô qua đó đi!”
Trần Nhã biết, Quân Tường muốn rèn luyện cho mình.

Vì vậy, cô ta lập tức gật đầu rồi đi vào bên trong phòng lớn.
Quân Tường vừa định rời đi thì nhìn thấy Kim Hâm nhìn mình với ý cười khó hiểu: “Người anh em! Làm rể nhà họ
Trần thấy thế nào?”
Giọng nói của Kim Hâm lúc này có chút khinh bỉ, hoàn toàn không có vẻ lịch lãm hay yếu đuối như người ta tưởng.
Quân Tường dừng bước, quay đầu lại nhìn gã.
Kim Hâm tiếp tục nói: “Gia chủ Trần thật sự rất xinh đẹp nhưng anh chưa chắc có tư cách có được cô ấy”.
Quân Tường quay đầu lại nhìn Kim Hâm, nói: “Nếu Kim Hâm, người đứng đầu bốn ác bá của thành phố Thiên Nam
mà tầm thường thế này thì tôi thật sự cảm thấy thất vọng”.
“Cái gì?”, Kim Hâm chau mày, hỏi.
“Thật sự quá ấu trĩ, quá vô vị”, Quân Tường nói xong rồi xoay người đi chứ không thèm nhìn Kim Hâm một cái.
Kim Hâm nhìn bóng dáng của Quân Tường, dùng tay đẩy kính lên, khôi phục lại vẻ yếu đuối và lịch lãm ban đầu.
Còn Quân Tường tùy ý chọn một góc, ngồi vắt chéo chân.
Quân Tường vốn đã bảnh bao, đường nét trên mặt hài hòa.

Cộng thêm bộ vest hôm nay càng khiến anh có khí chất
hơn người.
Không ít cô gái đều lại hỏi số điện thoại của anh.
Nhưng Quân Tường không thèm ngẩng đầu lên và không có hứng thú đáp lại.
Trước đây anh từng tham dự rất nhiều những bữa tiệc cao cấp nên những bữa tiệc như này anh không có hứng thú
lắm.
“Anh gì ơi! Có tiện cho xin số điện thoại không?”
Ở bên tai vọng lại giọng nói.

Quân Tường vắt chéo hai chân, xem tạp chí trong tay mà không ngẩng đầu lên.
Cô gái này dường như khá kiên nhẫn, ngồi trực tiếp bên cạnh anh luôn.
“Sao không thèm để ý đến người ta vậy?”
Lúc này Quân Tường mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Cô gái này đúng kiểu cằm nhọn điển hình, ngực căng phồng khiến người khác phát sợ.
Mặc dù cũng có chút nhan sắc nhưng vẻ lẳng lơ thì quá lộ liễu.
Cộng với việc cố ý lộ ra vẻ mê hoặc, cố ý ve vãn người khác.
Thấy Quân Tường ngẩng đầu lên, cô ta càng áp sát người anh.

“Này anh! Có muốn nói chuyện không?”
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ quyến rũ, thỉnh thoảng còn nháy mắt đưa tình nữa.
“Tôi không có hứng thú!”, Quân Tường lạnh lùng đáp.
“Ôi chao! Sao lại lạnh lùng như vậy”, cô gái này nhìn Quân Tường với vẻ yêu thích.
Cô ta tên là Quan Đình, con gái nhỏ của nhà họ Quan, là gia tộc hạng hai.
Cô ta luôn nghĩ nhan sắc của mình cũng được nên đã câu dẫn được không ít chàng trai.

Vì vậy, khi nhìn thấy Quân
Tường thì lập tức thấy ‘rung rinh’.
“Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú”, Quân Tường lại lạnh lùng đáp.
Quan Đình thấy Quân Tường lạnh lùng nên càng xích lại gần anh hơn.
“Đừng vô tình như thế mà”, vừa nói cô ta vừa muốn sát vào người anh.
Quân Tường quay đầu nhìn Quan Đình khiến cô ta run rẩy, người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Mặc dù biểu cảm của Quân Tường không thay đổi nhưng ánh mắt thật sự quá lạnh lùng, mang theo cảm giác xa
cách ngàn dặm.
Ánh mắt đó nhìn thẳng vào mình khiến Quan Đình không đủ dũng khí để tiến lại gần nữa.
“Tôi không đẹp sao?”, Quan Đình hỏi với vẻ uất ức.
“Không!”, Quân Tường trực tiếp đáp.
“Anh…”, Quan Đình chưa từng thấy ai không đón nhận vẻ lẳng lơ đó của cô ta nên mặt lạnh hẳn đi rồi liếc nhìn Quân
Tường một cái.
“Xin hỏi, cô đã nói chuyện với chồng tôi xong chưa?”, Trần Nhã đứng ở phía sau nói với giọng nhẹ nhàng.
Quan Đình ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Trần Nhã thì lập tức thấy tự ti.
Cô ta so sánh với Trần Nhã thì chẳng khác nào ánh sáng của đom đóm so với ánh trăng, thật sự không bằng.
Sao lại có cô gái xinh đẹp như này chứ?
Kim Hâm ở đằng xa cũng đang nhìn Trần Nhã.

Trong đôi mắt đó chứa đầy vẻ nham hiểm và dâm đãng.
“Cô gái đẹp như này thì chỉ một mình Kim Hâm tôi có được thôi”, vừa nghĩ gã vừa lấy điện thoại ra gọi: “Chuẩn bị
xong hết rồi, lát nữa sẽ bắt đầu hành động”.