Thiên Tôn Bất Bại

Chương 80: Được! Nhưng Không Cần Thiết






Buổi chiều, Quân Tường vừa mới về đến nhà thì điện thoại của Trần Nhã gọi đến.
“Đã đăng ký xong công ty cho anh rồi, địa điểm và biển hiệu cũng xong hết rồi”.
Giọng nói của Trần Nhã có chút mệt mỏi, dường như rất tiều tụy.
“Vất vả cho cô rồi”, Quân Tường biết, nhà họ Trần vừa tiếp quản nhà họ Thôi nên đã tốn khá nhiều sức.

Giờ lại tiếp
quản nhà họ Thương nên càng hao sức lực hơn.
Trần Nhã là người dẫn dắt nhà họ Trần nên càng bận tối mắt tối mũi.
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Trần đều đến tay cô.
Hơn nữa, khối tài sản chồng chất của nhà họ Thôi và nhà họ Thương thật sự quá lớn.
Thậm chí nhà họ Tiết phải cử người đến giúp, lúc này Trần Nhã mới đỡ mệt hơn.
Nghe thấy Quân Tường nói câu đó, Trần Nhã ở đầu dây bên kia vui sướng, miệng tươi cười, nói: “Lát nữa tôi sẽ sai
người qua đó đưa cho anh địa chỉ công ty và chìa khóa nữa”.
“Ok!”
“À phải rồi…”, Trần Nhã ngập ngừng, nói.
“Sao thế?”, Quân Tường hỏi lại.
Trần Nhã cắn cắn môi rồi nói: “Tối nay có buổi tiệc, anh có thể đi cùng tôi không?”

“Mấy giờ thế?”, Quân Tường hỏi.
“Tầm tám giờ! Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh”, giọng nói Trần Nhã nói có chút phấn khích.
Hai người lại hàn huyên mấy câu rồi Trần Nhã mới cúp điện thoại.
Trước đó, nhà họ Trần vô cùng ảm đạm, thậm chí Trần Nhã còn tưởng cả đời này nhà mình sẽ không phất lên được.
Nhưng Quân Tường đã xuất hiện và thay đổi mọi thứ.
Anh đã cứu nhà họ Trần, còn giúp nhà họ Trần trong thoáng chốc trở thành gia tộc hạng một.
Vì vậy, Trần Nhã vô cùng trân trọng tất cả những điều này.
Cô ta không ngừng học hỏi và làm việc chính là sau này có thể đường hoàng đứng bên cạnh Quân Tường.
Quân Tường như vầng trăng sáng trên trời, muốn ở bên cạnh anh thì cũng phải là vì sao lấp lánh.
Quân Tường cúp điện thoại rồi thông báo cho Vương Định và Quân Thiên bớt chút thời gian tìm Trần Nộ để tìm hiểu
một chút về công ty vật tư.
Sau đó anh dặn dò Trần Nộ bắt đầu chuẩn bị những việc cần làm của công ty vật tư.
Về quyền thế, Quân Tường đã đứng ở đỉnh cao nhất trên thế giới.
Về tiền bạc, anh không thể nói là giàu nhất cả nước nhưng chỉ cần anh nói một câu thì tài sản tụ hợp lại cũng vượt
qua các gia tộc Thiên Môn.
Vì vậy, thành lập công ty vật tư, thứ nhất là để chăm sóc được những đồng nghiệp cũ như Ngô Thu và Vương Định.
Mặt khác, anh muốn mở rộng ra để có thể tiện tìm được Khương Hân.
Trần Nộ nghe thấy lời nói của Quân Tường thì lập tức bắt tay vào làm luôn.
Đến lúc đó sẽ bảo Đào Hoa kết hợp làm cùng, như vậy chuyện cũng coi như thành công một nửa rồi.
“Đại ca! Có người tìm!”, Đào Hoa từ bên ngoài biệt thự chạy vào, nói với Quân Tường.
Quân Tường nhìn Đào Hoa với ánh mắt không hiểu.
“Là cô chủ của nhà họ Bạch”, Đào Hoa nói.
Hóa ra là Bạch Tiểu Hoàng.

Hôm đó, để chữa trị cho mình, cô ta còn dùng biết bao thuốc quý của nhà mình nên
Quân Tường không thể nào quên ân huệ này.
Anh lập tức gật đầu, ra hiệu cho Đào Hoa mời Bạch Tiểu Hoàng vào.
Hôm nay Bạch Tiểu Hoàng phối hợp quần áo rất thú vị.

Áo sơ mi trắng lộ ra bộ ngực đầy đặn.

Bên dưới thì mặc chiếc
quần bò và đi giày thể thao màu trắng.
Nhưng tóc lại buộc sang hai bên, xõa xuống ngang vai.
Thoạt nhìn có vẻ thuần khiết nhưng vẻ quyến rũ trong ánh mắt thì không lẫn vào đâu được, có thể khơi gợi sự cuồng

nhiệt trong lòng người khác.
“Anh thế nào rồi?”, Bạch Tiểu Hoàng nhìn thấy Quân Tường, trong ánh mắt lại toát lên vẻ phấn khích.
“Tôi cũng ổn rồi! Hôm đó thật sự cảm ơn cô”, Quân Tường mời Bạch Tiểu Hoàng ngồi, rồi nói một cách chân thành.
Cô ta đi về trước hai bước rồi đặt túi trong tay xuống mặt bàn.
“Đây là…?”, Quân Tường nghiêng đầu nhìn cái túi đó, hỏi.
Bạch Tiểu Hoàng mỉm cười, nói: “Đây là toàn bộ dược liệu trên trăm năm của nhà họ Bạch mà tôi huy động được
đấy”.
Quân Tường nhìn về cái túi đó, ít nhất cũng phải có mười mấy loại thuốc.

Nếu là những loại thuốc trên trăm năm thì
đúng là vô giá.
“Tại sao?”, Quân Tường có chút khó hiểu, tại sao Bạch Tiểu Hoàng lại giúp mình như vậy.
“Tôi là con gái, nếu như chồng tôi cũng là một cao thủ y thuật thì gia chủ kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Bạch nhất
định sẽ là tôi”.
Bạch Tiểu Hoàng vào thẳng chủ đề luôn.
Mặc dù Bạch Tiểu Hoàng đã là truyền nhân số một của nhà họ Bạch rồi nhưng trong số con cháu nhà họ Bạch dù
sao vẫn có con trai.
Trong này luôn có rất nhiều biến số, kể cả Bạch Tiểu Hoàng là người đứng đầu trong top những người trẻ tuổi của
nhà họ Bạch.
“Ố?”, Quân Tường nhìn Bạch Tiểu Hoàng, có chút bất ngờ.
“Hôm đó cô biết được tình trạng sức khỏe của tôi, cô không sợ tôi nói chết là sẽ chết thật?”
Mắt Bạch Tiểu Hoàng sáng lên, lập tức nói: “Vào ở rể nhà họ Bạch, tất cả các loại thuốc của nhà họ Bạch đều cho
anh”.
“Còn nữa, y thuật của nhà họ Bạch cũng để cho anh học hỏi.

Biết đâu sẽ tìm được nhiều điều mới”.
Quân Tường ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoàng, nói: “Không sợ khi tôi đọc được sách quý về y thuật của nhà họ
Bạch, sau đó cao chạy xa bay, lập nên môn hộ mới sao?”
“Một người phụ nữ không giữ được người đàn ông của mình thì còn làm được gì nữa?”, Bạch Tiểu Hoàng đắc ý nói.
Bạch Tiểu Hoàng vừa nói vừa liếm môi, trong ánh mắt đều là vẻ quyến rũ.
“Huống hồ, thể chất của tôi tốt, nếu như trong đêm tân hôn, người đàn ông đầu tiên của tôi sẽ được lợi về thể xác”.
Bạch Tiểu Hoàng ăn nói rất bạo, ánh mắt nhìn lên người Quân Tường.
Cô ta không hề che đậy suy nghĩ của mình.


Từ nhỏ cô ta đã thế, muốn gì là sẽ đạt bằng được.
Dám yêu dám hận!
“Muốn tôi ở rể sao?”, Quân Tường cười, nhìn Bạch Tiểu Hoàng rồi lắc đầu hỏi.
“Sao? Điều kiện của nhà họ Bạch như vậy còn không đủ sao? Hay là tôi không đủ đẹp?”, Bạch Tiểu Hoàng đi về
trước, đôi mắt hình hạnh nhân nhìn chằm chằm vào Quân Tường, hỏi.
“Nhà họ Bạch có thành ý với tôi, cô cũng rất xinh đẹp”.
“Về lý mà nói, tôi không có lý do gì để từ chối”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Chuyện này nghe thì cũng được nhưng không cần thiết”, Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn lên mặt Bạch Tiểu Hoàng,
nói.
Bạch Tiểu Hoàng nghiêng đầu hỏi lại: “Sao được mà lại không cần thiết”.
“Quân Tường tôi từ lúc nào lại phải vào ở rể nhà người khác để duy trì mạng sống vậy?”, Quân Tường day hai bên
cánh mũi, cười nói.
Bạch Tiểu Hoàng vội nói: “Không! Không phải, tôi thật sự thích anh!”
Quân Tường nhìn cô ta rồi cười một cái, sau đó lắc đầu không nói gì.
Anh chỉ vào túi thuốc rồi nói: “Mối ân tình của nhà họ Bạch tôi xin nhận nhưng cô cứ mang về đi”.
Giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng lại khiến Bạch Tiểu Hoàng kiên quyết hơn.
“Tôi nói tặng anh thì sẽ không lấy lại”, Bạch Tiểu Hoàng đứng dậy nói.
Cô ta nghiêng người về trước, mặt ghé sát vào mặt Quân Tường.
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, cô ta chậm rãi nói: “Thứ mà tôi thích thì chắc chắn sẽ thuộc về tôi.

Người mà tôi thích
cũng vậy”.
Nói xong, cô ta liếm môi, trong ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ phong tình.

Sau đó đứng lên rồi xoay người rời đi.
Lúc rời đi, cô ta vẫn không quên vẫy tay nhỏ của mình, nói: “Hãy đợi tôi đến tìm anh”.
Quân Tường nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Tiểu Hoàng, lại còn thể hiện táo bạo như vậy.
Anh chỉ thốt ra hai chữ ‘Yêu tinh!’.