Thiên Tôn Bất Bại

Chương 78: Bệnh Này Tôi Chữa Được






Hàn Bát Bách sắc mặt xanh như tàu lá, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Tường.
Trên mặt ông cụ Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc?
Cảm thấy sự nghi hoặc trên khuôn mặt ông cụ nên Quân Tường nói: “Ông chỉ cảm thấy mạch hắn đập yếu, khó thở
chứ căn bản không tìm được lý do, đúng không?”, Quân Tường nói rất có lực.
Ông cụ Hàn lại gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mạch đập rất kỳ lạ, tôi thật sự không tìm được lý do”.
“Bởi vì… Ở dưới nách hắn có kẹp thứ gì đó, dẫn đến mạch đập không ổn định”, Quân Tường giơ tay lên nắm chặt
cánh tay người cuối cùng.
Anh khẽ nhấc lên, sắc mặt người cuối cùng đột nhiên biến đổi.

Một củ khoai tây kẹp dưới nách rơi xuống đất.
Sắc mặt ông cụ Hàn xanh như tàu lá, quay đầu nhìn Hàn Bát Bách, nói: “Nhà họ Hàn hiện giờ đê tiện đến vậy rồi
sao?”, ông cụ rất tức giận, giọng nói có chút run rẩy.
Sắc mặt Hàn Bát Bách lập tức trở nên khó coi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Quân Tường, sau đó nhìn ông cụ Hàn,
nói: “Bác à! Một cái bút không viết liền lúc được hai chữ ‘Hàn’.

Hiện giờ gia chủ dẫn dắt nhà họ Hàn hưng thịnh như
vậy, bác quay về nhà họ Hàn nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực cho nhà họ Hàn đấy”.
Cách hạ đẳng trước đó không được thì Hàn Bát Bách lập tức dùng chính sách mềm mỏng.


Nhưng rất tiếc, ông cụ
Hàn không để ý.
Ông ta liếc mắt nhìn Hàn Bát Bách nói: “Gia chủ hiện giờ? Anh xuất thân ở rể, để đạt được mục đích mà bất chấp thủ
đoạn vậy sao?”
Trong mắt ông cụ Hàn toát lên vẻ khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng.

Hàn Bát Bách đang định nói tiếp thì bị ông cụ ngắt lời:
“Ở đây không hoan nghênh các người, cút đi!”
Hàn Bát Bách sầm mặt lại, nhìn ông cụ Hàn, sau đó mới lùi về sau.
Lúc đến cửa, Hàn Bát Bách liếc nhìn Quân Tường một cái, nói: “Người anh em! Nhà họ Hàn sẽ nhớ kỹ mặt anh”, nói
xong hắn đạp cửa rồi rời đi.
Nhìn Hàn Bát Bách rời đi, ông cụ Hàn thở dài một hơi, nói: “Khiến cậu chê cười rồi”.
Quân Tường chỉ cười chứ không nói gì.
Đây là chuyện nhà của ông cụ Hàn nên anh cũng không tiện tham gia.
“Kẻ không có đức mà có vị trí cao thì sẽ là tai họa.

Mấy năm nay nhà họ Hàn thật sự hống hách quá rồi”, ông cụ Hàn
nói.
Sau đó, ông ta quay đầu lại nói tiếp với Quân Tường: “Bây giờ nói đến phương pháp cổ mà tôi nói trước đó đi.
Phương pháp này là tổ tông nhà họ Hàn truyền lại, cụ thể có hiệu quả hay không thì tôi cũng chưa nói trước được.
Nhưng với bệnh tình của cậu hiện giờ thì có thể thử”.
Quân Tường gật đầu.

Anh cũng là cao thủ trong y học nên tất nhiên biết, phương pháp có tốt đến mấy không phải lúc
nào cũng 100% chữa khỏi bệnh.
“Tôi có thể cho cậu phương pháp cổ này nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ”, ông cụ Hàn chần chừ một lát rồi chậm
rãi nói.
Quân Tường gật đầu, nói: “Xin ông cứ nói”.
“Tôi có đứa cháu gái, bị bệnh bẩm sinh cần chữa trị.

Nếu cậu có thể chữa được thì mong cậu giúp chúng tôi.

Tất
nhiên, kể cả cậu bó tay thì tôi vẫn tặng cậu phương pháp cổ kia”.
“Kể cả tôi không chữa được thì tôi cũng sẽ nhờ người chữa giúp”, Quân Tường gật đầu, nói ra lời hứa của mình.
Ông cụ Hàn nhìn Quân Tường, càng nhìn càng thấy thích.

Chàng trai này nói năng không tầm thường, khí chất hơn người.

Hơn nữa y thuật cao siêu, đúng là mẫu người lý
tưởng.
“Giờ tôi sẽ đưa phương pháp cổ cho cậu, lát nữa cháu ngoại tôi đến thì cậu xem bệnh giúp nó nha”.
Quân Tường nghe thấy vậy liền gật đầu.
Dường như nhớ tới gì đó nên ông cụ Hàn lại nói tiếp: “Cháu ngoại tôi tính tình hơi lập dị, nếu như có gì không phải
mà chọc tức cậu, cậu đừng để bụng nha”.
Quân Tường chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Trong lúc nói chuyện, Quân Tường cảm thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô gái xinh xắn đi vào.
Nhìn cô gái này có chút gì đó khá quen nhưng không thể nhớ ra được.
Cô gái này có đôi mắt phượng, khuôn mặt thanh tú.

Mái tóc suôn mượt, đôi mắt sáng long lanh, mũi dọc dừa, mang
theo vẻ đẹp đặc biệt của những cô gái cổ điển.

Điểm thu hút nhất chính là hai má lúm đồng tiền.
Lúc này, cô ta mặc áo thun màu trắng kết hợp với quần jeans, trông rất phong cách.
“Là anh?”, cô gái lập tức sáng mắt lên, kích động đi đến bên cạnh Quân Tường, nói.
“Hai người biết nhau à?”, ông cụ Hàn đang viết phương pháp cổ thì nhìn hai người có chút tò mò.
Quân Tường lại lắc đầu, nói: “Không quen ạ”.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau ở quảng trường rồi”, trong ánh mắt của cô gái lấp lánh hào quang, cứ nhìn chằm
chằm vào Quân Tường rồi nói.
Ông cụ Hàn ở bên cạnh cũng ngây người ra.

Trước đây ông ta biết cháu gái mình hơi lập dị nhưng sao hôm nay lại
thành người khác vậy…
Quân Tường ngay lập tức nhớ ra.

Đây chính là nữ minh tinh đã đàn bài ‘Đại hoàng định ba vân long khúc”.
“Tôi nhớ ra rồi! Thật không ngờ cô lại là cháu ngoại của ông cụ Hàn”, Quân Tường nói, coi như lời chào luôn.
Ông cụ Hàn cũng giới thiệu: “Đây là danh y mà ông tìm cho cháu, để xem có thể chữa khỏi bệnh của cháu không?”
Diệp Chỉ gật đầu, mắt nhìn Quân Tường, càng nhìn càng thấy hiếu kỳ, hỏi: “Anh còn biết y thuật nữa cơ à”.
“Tôi hiểu chút ít thôi”, Quân Tường nói với Diệp Chỉ mà biểu cảm không đổi.
“Phiền đưa tay cho tôi bắt mạch”.
Diệp Chỉ vẫn nhìn Quân Tường với ánh mắt tò mò.


Trước nay cô ta luôn làm tâm điểm của sự chú ý.

Cô ta đi đến
đâu thì đều thu hút mọi ánh nhìn, vì vậy tất cả con trai đều muốn có cơ hội để nói chuyện với cô ta.
Nhưng người này lại không nhìn mình lấy một cái.
Đây là cố tình giả bộ sao? Trong ánh mắt cô ta đều là sự tò mò.
Nhưng cô ta không biết rằng, có rất nhiều cô gái xinh đẹp như cô ta vây xung quanh Quân Tường.
Dịu dàng như Trần Nhã, quyến rũ như Bạch Tiểu Hoàng, thậm chí khí chất hiên ngang như Đào Hoa…
Vì vậy, Quân Tường cảm thấy Diệp Chỉ không quá đẹp.
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy nên Diệp Chỉ liền giơ tay ra.

Lúc ống tay áo kéo lên, tay cô ta trắng nõn.
Quân Tường đặt tay lên trên mạch tay của Diệp Chỉ.
Anh dường như nín thở, rơi vào trầm tư.
Đôi mắt to của Diệp Chỉ cứ nhìn chằm chằm vào Quân Tường.

Cô ta bất ngờ phát hiện ra, Quân Tường còn đẹp trai
hơn những minh tinh thông thường.
Ngũ quan hài hòa, đường nét rõ ràng.
Đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ, khí chất điềm tĩnh, cho người ta cảm giác đắm chìm vào mà không thoát ra
được.
Quân Tường chầm chậm mở mắt ra, gật đầu nói: “Đau bụng theo cơn đúng không?”
Diệp Chỉ gật đầu, đây là bệnh từ nhỏ của cô ta.

Cứ thỉnh thoảng bụng lại đau, cô ta từng uống tất cả các loại thuốc
giảm đau rồi.
Thậm chí còn đi thăm khám rất nhiều bác sĩ nhưng cũng không tìm ra cách giải quyết.
Quân Tường gật đầu, quay đầu nhìn ông cụ Hàn, nói: “Bệnh này tôi chữa được”.
“Thật sao?”, Diệp Chỉ lập tức kích động, thân người nghiêng về trước, nhìn Quân Tường, nói.
Quân Tường ngẩng đầu lên, nhìn cô ta nói: “Quân Tường tôi chưa bao giờ làm việc mà tôi không nắm chắc cả”