Thiên Tôn Bất Bại

Chương 75: Mong Bố Mau Khỏe Lại






Khúc nhạc kết thúc.

Mắt Quân Tường đỏ lên, còn Diệp Chỉ thì nước mắt đã ướt đẫm mặt.

Ngay cả khán giả dưới sân khấu cũng nghe ra ý cảnh trong bài hát.

Rất nhiều người đã rơm rớm nước mắt.

Chỉ có một số fan của Tiêu Khôn lo lắng cho gã – kẻ đã ngu người.

“Anh gượm đi đã”.

Nhìn Quân Tường định đi xuống sân khấu thì Diệp Chỉ vội đứng dậy ngăn anh lại.

Anh hơi quay đầu sang nhìn cô ta.

“Anh đàn ca khúc này thật hay, có thể để lại phương thức liên lạc không…”
Diệp Chỉ còn chưa dứt lời.

Quân Tường đã lắc đầu rồi bước xuống sân khấu.

Để lại Diệp Chỉ đang ngây ra tại chỗ.

Như thể cô ta đã đánh mất điều gì đó vậy.

Diệp Chỉ và Tiêu Khôn đều là người vô cùng nổi tiếng, chuyện này không đến một tiếng đã lên top tìm kiếm.


“Tiêu Khôn bị người đạp ngã!”
“Đại hoàng định ba vân long khúc!”
“Diệp Chỉ bị từ chối rồi!”
“Người thần bí, rốt cuộc là ai?”
Rất nhiều tiêu đề lên top tìm kiếm.

Buổi tối rất nhiều fan cuồng bắt đầu chửi mắng Quân Tường.

Nhưng chưa đến 5 phút tất cả top tìm kiếm đều bị gỡ, những clip lan truyền trên mạng cũng bị xóa bỏ, tài khoản bị
cấm.

Siêu thoại của Tiêu Khôn và fan bị nhà nước giải tán, cuối cùng mọi chuyện coi như mới kết thúc.

Nhưng kẻ gây lên tất cả - Quân Tường lúc này đã đến nhà trẻ của Tiểu Khương Quân.

Diện tích nhà trẻ rất lớn, đâu đâu cũng là những tòa nhà hai tầng tràn ngập màu sắc, ở giữa là sân trường trải đầy đồ
chơi, cầu trượt…
Đã sắp đến giờ tan học nên ngoài cửa trường học đầy ắp phụ huynh phụ huynh đến đón con.

Quân Tường và Đào Hoa đứng một bên chờ Tiểu Khương Quân tan học.

Anh nhìn giáo viên đang chơi rồng rắn lên mây với mấy đứa nhóc thì không khỏi bật cười.

Trẻ con thật ngây thơ.

Tiểu Khương Quân lúc này đang học ở một lớp khác cách đó không xa.

Hai bím tóc của cô bé cứ lấp ló.

Quân Tường trông vậy thì nở nụ cười.

Anh vừa nhìn đồng hồ thì nghe thấy một tiếng kêu vang lên.

Ngẩng đầu thì thấy một đứa nhỏ đang chơi trò chơi thì khuôn mặt đột nhiên xanh tím, sau đó ngã ra đất.

Giáo viên nhà trẻ hoảng hốt quỳ xuống đất không biết phải làm sao.

Những đứa trẻ khác cũng sợ đến bật khóc.

Quân Tường vội chạy đến bên cạnh bé trai vừa ngã xuống.

Một ông cụ tóc hoa râm cũng bước đến.

Những phụ huynh khác cũng nhìn sang, không biết phải làm sao.

“Anh bạn, cậu có biết gì về y học không?”, ông cụ nói.

Quân Tường gật đầu: “Biết chút ít”.

“Cậu hỗ trợ tôi”, ông cụ tóc hoa râm quỳ xuống, một tay ấn vào nhân rung của đứa nhóc, một tay khác thì đặt lên
mạch.

“Có vẻ là vấn đề về tim”, ông cụ cau mày nói.


“Cần châm cứu, anh bạn, cậu giúp tôi…”
Ông cụ tóc hoa râm vội quay lại thì thấy Quân Tường đã lấy hộp châm của mình ra.

Mà cây châm đã đâm vào người đứa nhóc.

Hai tay anh đan nhau, xoa nắn cho đứa nhóc.

“Ồ, ra là cao thủ, để tôi hỗ trợ vậy”, ông cụ nhìn Quân Tường thành thạo như vậy thì nói.

Ông ta ôm đứa nhóc lên.

Quân Tường gật đầu, vung tay thoăn thoắt.

Từng cây châm đâm vào ngực đứa nhóc.

Theo đó, sắc mặt đứa nhóc cũng tốt hơn.

Sau khi rút cây châm cuối cùng ra, Quân Tường gật đầu.

Ông cụ tóc hoa râm lập tức ôm đứa nhóc lên rồi vỗ vào lưng nó.

Đứa nhóc lập tức bật khóc.

Ông cụ cười nói: “May quá, may quá”.

“Bệnh tim bẩm sinh, thông báo lại với bố mẹ để đưa đi bệnh viện kiểm tra”, Quân Tường nói.

Giáo viên nhà trẻ lập tức ôm lấy đứa nhóc rồi an ủi nó, khom lưng cảm ơn Quân Tường và ông cụ.

“Chàng trai trẻ, cậu khá thật đấy, tôi họ Hàn”, ông cụ Hàn vươn tay ra rồi nói với Quân Tường.

“Ông là người tốt”, Quân Tường mỉm cười.

“Nhưng anh bạn, có một việc tôi không hiểu”, ông cụ Hàn híp mắt nhìn Quân Tường, lộ vẻ khó hiểu.

“Ừm?”, anh ngẩng đầu nhìn ông ta.

“Mặc dù tôi không thuộc dòng dõi nhà y nhưng kiến thức y học cũng tạm được, đủ để nhận ra cậu bị bệnh nặng, e là
không còn bao nhiêu thời gian, cậu giỏi như vậy sao không trị cho hết?”
Nghe ông cụ Hàn nói vậy thì mắt Quân Tường lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng anh vẫn tươi cười nói: “Bệnh đã quá nặng, khó chữa”.

Ông cụ Hàn cau mày, nắm chặt mạch trên cổ tay anh.

Một lúc sau ông ta mới buông ra: “Đúng là có chỗ chưa ổn.

Nhưng anh bạn, nếu không có việc gì thì có thể đến nhà
tôi, tôi có một cách có thể nói với cậu”.

Ông cụ Hàn vừa nói vừa lấy ra mảnh giấy, viết địa chỉ lên rồi đưa cho Quân Tường.


Quân Tường gật đầu đồng ý rồi tiễn ông cụ Hàn đi.

Ông cụ chỉ là đi qua nhà trẻ, thấy đứa nhóc bệnh thì xông đến, y đức này khiến Quân Tường vô cùng kính phục.

Anh chậm rãi bước vào nhà trẻ, đi đến lớp của Tiểu Khương Quân.

Trong lớp có khoảng 20 đứa nhóc, đứa nào cũng trắng trẻo xinh xắn, vô cùng đáng yêu.

Mấy đứa nhóc không bị ảnh hưởng về chuyện vừa rồi mà vẫn ngoan ngoãn nghe giáo viên giảng bài.

Tiểu Khương Quân không phát hiện ra Quân Tường.

Cô bé vẫn nghiêm túc nhìn giáo viên, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Giáo viên nói: “Các em có mong muốn gì?”
Một bé trai giơ bàn tay mũm mĩm lên: “Em muốn một chiếc xe hơi thật to!”
Một bé trai khác vội nói: “Em muốn tiệm humburger!”
Những đứa nhóc khác cũng nhao nhao nói ra mong muốn của mình.

“Em muốn một bộ váy công chúa”.

“Em muốn đi công viên giải trí chơi”.

“Em muốn một máy trò chơi”.

Mấy đứa nhóc đều rất vui vẻ, thi nhau nói.

Chỉ có Tiểu Khương Quân là trầm tư.

Giáo viên thấy cô bé như vậy thì đi đến bên cạnh, mỉm cười nói.

“Khương Quân có mong muốn gì?”
Nghe giáo viên nói vậy, Quân Tường cũng tò mò.

Con gái sẽ thích gì?
Thú nhồi bông? Hay là váy công chúa xinh đẹp? Hay là muốn nuôi thú cưng?
Tiểu Khương Quân ngẩng đầu, khuôn mặt mũm mĩm nghiêm túc, ánh mắt sáng như sao trời.

“Em muốn bố em mau khỏi bệnh”.

Quân Tường nhất thời sững người, nhìn Tiểu Khương Quân mà rơm rớm nước mắt.