Thiên Tôn Bất Bại

Chương 7: Đến Lượt Cô Rồi!






Lý Uy cảm nhận được sự xỉ nhục trước nay chưa từng có.

Thân là cậu chủ của nhà họ Lý, hắn đã bao giờ bị mất mặt như thế này đâu.

Nhưng Quân Tường sừng sững tựa như một ngọn núi, ép cho hắn ta không dám phản kháng lại, thậm chí đến thở
dốc cũng không dám thở mạnh.

Bàn tay đã bị co rút đến sưng đỏ, hai mắt của Tôn Thanh Ảnh lúc này chỉ còn lại hai khe hẹp, gương mặt đầy máu be
bét, bây giờ đã không còn nhìn rõ bộ dáng ban đầu của cô ta nữa rồi.

Cuối cùng, Tôn Thanh Ảnh cũng không thể chịu được nữa, cơ thể ngã nhào xuống mặt đất, trong miệng bắt đầu nôn
ra máu tươi.

“Quả nhiên là một người đàn bà đầy mưu mẹo, đến lúc này rồi còn giả bộ đáng thương với tôi à?”, Quân Tường vừa
nhìn liền nhận ra Tôn Thanh Ảnh đang giả bộ ngất xỉu.

“Thật đáng tiếc, mưu mẹo của cô chẳng qua được mắt tôi!”, ánh mắt Quân Tường sắc lạnh, khoé miệng mang theo
nụ cười lạnh lùng.

“Cởi thắt lưng của mày xuống, trói cô ta vào sau xe”, mắt Quân Tường nhìn lên người Lý Uy sau đó lên tiếng ra lệnh.

“Trói cô ta, mày có thể đi”, giọng nói của Quân Tường thờ ờ nhưng khi rơi vào tai Lý Uy thì lại như lời sấm.

Ngay lập tức hắn vội vàng bò dậy, rút dây thắt lưng xa xỉ của mình ra sau đó trói chặt hai cổ tay của Tôn Thanh Ảnh
lại, một đầu khác thì buộc vào đuôi chiếc siêu xe.

Sau khi làm xong những việc trên, Lý Uy lập tức giống như chó nhìn chủ, hai mắt chờ mong nhìn Quân Tường, cầu
xin Quân Tường có thể thả hắn đi.


Quân Tường không hề để ý đến loại nhân vật tép riu như Lý Uy, dù gì thì bốn đại gia tộc của thành phố Thiên Nam
cũng sẽ không có ai chạy thoát được.

Quân Tường gật đầu, Lý Uy như được giải phóng, nắm chặt quần rồi bỏ chạy ra ngoài.

Tôn Thanh Ảnh lúc này cũng đã không còn giả bộ ngất xỉu nữa mà đang khóc lóc giãy giụa.

Thân thể lắc lư điên cuồng hòng thoát khỏi trói buộc, ánh mắt nhìn Quân Tường đầy cầu khẩn.

Quân Tường đặt Tiểu Khương Quân vào trong xe trước.

Sau đó nhìn về phía Tôn Thanh Ảnh, lời nói và ngữ điệu nặng nề mang theo gai góc: “Cô có biết, năm đó khi Hân
Hân bị cô hãm hại thì cô ấy cũng đã từng cảm thấy cô đơn không có người giúp đỡ như vậy?”
“Cô có biết, năm đó khi Hân Hân bị cô bắt bớ thì cũng tuyệt vọng như vậy?”
“Nhân quả tuần hoàn, quả báo nhãn tiền!”
Quân Tường không thèm để ý đến sự giãy giụa và gào thét của Tôn Thanh Ảnh mà bước vào trong xe.

Khởi động chiếc siêu xe, Quân Tường đạp mạnh lên chân ga, chiếc siêu xe cứ thế kéo lê theo Tôn Thanh Ảnh đi
khắp con đường lớn.

Vì muốn để cho Tôn Thanh Ảnh hèn hạ này phải chịu đủ mọi đau đớn nên Quân Tường cố ý giữ tốc độ vừa phải để
chiếc xe không chạy quá nhanh, hai đôi chân của Tôn Thanh Ảnh bị mài xuống đất tạo thành hai vệt máu kéo dài trên
mặt đường.

Cả Thiên Nam Thành gần như hoảng loạn.

Đầu tiên là nhà họ Tôn và nhà họ Tiền thành hôn, cậu chủ Tiền Chấn nhà họ Tiền bị giết, gia chủ của nhà họ Tôn bị
bạt tai.

Sau đó, lại là Lý Uy, cậu chủ của nhà họ Lý và gia chủ nhà họ Tôn cùng nhau quỳ trên đất.

Bây giờ Tôn Thanh Ảnh lại bị ô tô kéo lê qua khắp các con đường.

Thiên Nam Thành không một ai không sợ hãi! Không một ai không kinh hoàng!
Người mới xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mà vừa mới đến Thiên Nam Thành đã đảo điên hết nửa cái Thiên Nam Thành lên
như vậy!
Quân Tường cứ kéo lê Tôn Thanh Ảnh trên đường cho đến tận trước cửa nhà họ Tôn.

Trước cửa nhà họ Tôn dường như vừa mới trải qua một trận chiến đấu sống mái, có không ít thi thể của người nhà
họ Tôn và nhà họ Tiền nằm la liệt trên mặt đất.

Ánh mắt Quân Tường chưa từng thay đổi, một tay ôm Tiểu Khương Quân, một tay khác đang dắt Tôn Thanh Ảnh lúc
này đã như một con chó sắp chết bước từng bước vào trong nhà họ Tôn.

Còn về việc Trần Nộ chỉ trong một thời gian ngắn đã giải quyết xong đám vệ sĩ nhà họ Tôn và nhà họ Tiền thì Quân
Tường không hề cảm thấy bất ngờ.

Tướng lĩnh bên dưới Quân Tường có Bốn đại Thiên vương, Tám đại Chiến tướng, ai ai cũng là những nhân vật xuất
sắc trong một lĩnh vực riêng.

Trong Bốn đại Thiên vương “Si Nộ Điên Cuồng” thì phong cách làm việc của Trần Nộ là chu đáo nhất, cho nên Quân
Tường không hề cảm thấy lo lắng.

Bước từng bước vào trong nhà họ Tôn, quả nhiên không ngoài dự đoán của Quân Tường, vốn đám khách mời được

mời tham gia vào tiệc thành hôn của nhà họ Tôn, còn có hai nhà họ Tôn và họ Tiền đều đã bị Trần Nộ khống chế.

Nhìn thấy Quân Tường đã quay lại, Trần Nộ lập tức chạy đến dừng lại phía trước mặt Quân Tường, dáng người
thẳng tắp dùng quân lễ chào anh: “Chiến tôn, trước đó có người của nhà họ Tôn và nhà họ Tiền muốn đột phá vòng
vây xông ra, đều đã bị tôi giết sạch”.

Quân Tường gật đầu, sau đó nhướn mắt nhìn: “Thông báo cho Đào Hoa mang theo hai mươi nữ binh sĩ lập tức tới
đây”.

Trần Nộ mặc dù không hiểu Quân Tường muốn làm cái gì nhưng chỉ cần là lời mà Quân Tường nói ra thì chính là
mệnh lệnh, nên ngay lập tức gật đầu nói: “Tuân mệnh”.

“Bé con, con có nhớ bà nội Tô không?”, dì Tô vẫn đứng bên cạnh đợi từ nãy, nhìn thấy Tiểu Khương Quân liền lập
tức chạy đến nói với Tiểu Khương Quân.

Nhưng Tiểu Khương Quân lúc nãy đã bị doạ cho sợ hết hồn cho nên cứ ôm chặt lấy cổ của Quân Tường không
buông.

Quân Tường vỗ nhè nhẹ lên lưng Khương Quân: “Đừng sợ, đây là bà nội”.

Tiểu Khương Quân lúc này mới quay đầu lại, nhỏ giọng gọi một tiếng bà nội Tô.

“Đi chơi với bà nội Tô trước nhé, bố giải quyết chút việc trước”, Quân Tường đặt Tiểu Khương Quân vào trong vòng
tay dì Tô.

“Trần Nộ, đưa người bảo vệ Khương Quân thật kỹ”.

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ công chúa nhỏ an toàn”.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Quân Tường lúc này mới quay đầu qua, ánh mắt quét đến tất cả các khách mời đang
có mặt ở đây.

Nếu như nói vừa rồi hành vi của Quân Tường khiến bọn họ cảm thấy như muốn chết.

Thì bây giờ trong lòng tất cả các khách mời chỉ có một cảm nhận duy nhất.

Đó chính là khủng hoảng!
Quân Tường ra tay như sấm sét, thẳng thừng đàn áp bọn họ khiến bọn họ không dám hó hé nửa lời.

Nhìn vào ánh mắt của Quân Tường, cả đám đều sợ đến phát run.

Nhìn đám người bên dưới như một đàn kiến hôi, Quân Tường từ từ ngồi xuống bậc thang ở bên cạnh, cơ thể hơi
hướng về phía trước nhìn về phía tất cả mọi người.

“Những người có mặt ở đây, ai là người nhà họ Tôn thì đứng ra ngoài”.

Đám người lập tức di động, có không ít người nhà họ Tôn định trốn nhưng lại bị những người khác đẩy ra ngoài.

“Chỗ này vẫn chưa đủ, những người nhà họ Tôn còn lại đâu?”, ánh mắt Quân Tường quét ngang qua bọn họ, lạnh
lùng nói.

“Không đứng ra đúng không? Vậy để tôi hỏi!”, mắt Quân Tường lạnh dần.

Xoay đầu qua, nhìn về phía Tôn Thanh Ảnh đang ngất xỉu trên mặt đất: “Tạt nước cho cô ta tỉnh”.

Lập tức có vệ binh mang nước lạnh đến, sau đó hất hết cả chậu nước lạnh lên người Tôn Thanh Ảnh.


Tôn Thanh Ảnh lập tức tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quân Tường thì lập tức sợ hãi lùi về phía sau.

Tất cả khách khứa có mặt chỉ cảm thấy khiếp sợ, buổi sáng gia chủ nhà họ Tôn còn xinh đẹp lộng lẫy như vậy, mà
đến chiều thôi đã bị dày vò thành ra thế này.

Người này là ác ma à!
“Quỳ xuống”, Quân Tường cất lời.

Đôi chân của Tôn Thanh Ảnh vốn đã bị mài đến lộ cả xương trắng lập tức quỳ xuống, hai mắt ngập nước nhìn Quân
Tường: “Cầu xin anh, tha cho tôi… cầu xin anh đấy…”.

“Tập trung hết toàn bộ người nhà họ Tôn đến đây”, Quân Tường khẽ ngẩng đầu, mở miệng nói.

Tôn Thanh Ảnh lập tức quay đầu sang hét lớn về phía đám người của nhà họ Tôn: “Đi… mau đi tìm hết toàn bộ
người nhà họ Tôn đến đây!”
Mấy người nhà họ Tôn đứng bên cạnh quay ra nhìn lẫn nhau rồi lại quay qua nhìn vào Quân Tường sau đó chạy vội
ra ngoài.

Quân Tường gật đầu, lập tức có vệ binh đi theo.

Không bao lâu sau, đám người còn sót lại của nhà họ Tôn đều đã bị vệ binh bắt về đây.

Quân Tường từ từ đứng dậy, hai tay đút túi quần đi đến trước mặt của Tôn Thanh Ảnh.

“Cô lúc đầu muốn giới thiệu Hân Hân cho nhân vật có máu mặt nào?”
Tôn Thanh Ảnh lúc này đã bị Quân Tường đánh sập tuyến phòng bị tâm lý: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết
mà”.

Ngẩng đầu lên, hai mắt Quân Tường ngập sự phẫn nộ đang sục sôi: “Cô thực sự không sợ chết đúng không?”
“Truyền lệnh, thiêu sống tất cả người nhà của nhà họ Tôn”.

Mệnh lệnh của Quân Tường đưa ra, ngay lập tức có không ít vệ binh bắt đầu hành động, đem trói hết đám người của
nhà họ Tôn lại.

Không bao lâu sau, ánh lửa hừng hực bốc lên trời cao.

Tất cả người nhà họ Tôn bắt đầu gào thét điên cuồng.

“Gặp phải tôi, tôi sẽ cho các người hối hận vì đã mang họ Tôn!”
Quay đầu đi, nhìn về phía Tôn Thanh Ảnh đã bị doạ cho phát ngốc, vẻ mặt Quân Tường đầy tàn bạo.

“Người phụ nữ đê tiện này…”.

“Nên đến – lượt – cô – rồi!”