Thiên Tôn Bất Bại

Chương 69: Ai Cho Anh Lá Gan Đó






Quân Tường vừa bước chân vào sảnh chính liền nhìn thấy chiều cao của Thương Cuồng.

Chiều cao của Thương Cuồng mặc dù không khủng bố như của Trần Nộ.

Nhưng cũng đến khoảng một mét chín, chiếc áo lính căng ra bó chặt vào vào người.

Lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế dựa, miệng hút xì gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

“Là mày? Mày giết Lưu Tiếu?”, Thương Cuồng liếm môi, trong mắt có tia sáng lấp lánh như muốn cắn nuốt người ta.

Quân Tường dẫn theo Trần Nhã ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Quét mắt nhìn Thương Cuồng một cái, tầm nhìn của Quân Tường rơi trên bộ áo lính của Thương Cuồng.

Chỉ có những người đã từng đi lính mới được mặc áo lính!
“Anh hoá ra lại là một quân nhân?”, ngón tay gõ lên mặt bàn, Quân Tường hỏi ngược lại.

“Đúng là không ngờ được, mày lại có gan đến nhà họ Thương”, Thương Cuồng khẽ nheo hai mắt lại.

Hất tóc một cái, tia sáng trong mắt lấp lánh.

Nhìn về phía Quân Tường, trong mắt Thương Cuồng xuất hiện vẻ hung tàn.

“Mày có biết, ở thành phố Thiên Nam chưa từng có người kiêu ngạo hơn tao, ngông cuồng hơn tao!”
Cơ thể của Thương Cuồng khẽ nghiêng về phía trước, siết chặt nắm đấm.

“Bởi vì người ngông cuồng hơn tao, đều đã chết cả rồi!”

Mặt Thương Cuồng lạnh lùng nhìn Quân Tường.

Quân Tường lắc đầu, trên mặt lộ vẻ mất hứng.

Anh vốn tưởng là Thương Cuồng ít nhất cũng sẽ có chút khả năng, nhưng hôm nay vừa thấy thì chẳng qua cũng chỉ
là một tên công tử bột mà thôi.

“Tôi vốn tưởng sẽ tìm được một đối thủ ra trò, không ngờ lại vẫn rác rưởi như vậy”, Quân Tường tỏ vẻ hận rèn sắt
không thành thép.

Thương Cuồng đột nhiên nổi khùng: “Mày nói cái gì?”
“Đi gọi bố anh đến đây đi, tôi thực không có nhiều thời gian rảnh để chơi với trẻ con”, Quân Tường lại cất lời.

Thương Cuồng cảm thấy huyệt Thiên Linh Cái của mình như đang bị thiêu đốt.

Mình là một trong Tứ đại ác ma ở Thiên Nam!
Đi ra ngoài có ai mà dám không nể mặt mình?
Lại càng có ai dám không nể mặt nhà họ Thương.

Ngay lập tức sắc mặt sa sầm: “Mày muốn chết!”
“Tao thấy mày mới muốn chết!”, Trần Nộ ở bên cạnh hung hãn ra tay!
Đám bảo vệ ở bên cạnh Thương Cuồng bỗng thấy một bóng đen đột nhiên va thẳng vào người Thương Cuồng.

Ngay sau đó, rầm một tiếng, Thương Cuồng bị hất văng ra ngoài.

Một cánh tay vươn ra kéo cổ áo của Thương Cuồng lại sau đó đập mạnh hắn xuống đất!
Rầm…
Nền của nhà họ Trương bị đập thành một hố thật sâu.

Thương Cuồng nằm bò trong chiếc hố, gân cốt cả người đều như gẫy ra.

“Cái gối thêu hoa”, biểu cảm của Trần Nộ không hề thay đổi nhưng trong giọng nói lại đầy sự khinh bỉ.

Thương Cuồng nôn ra một búng máu, nhìn Trần Nộ: “Mày… lại dám đánh tao!”
Quân Tường đứng ở bên cạnh cười khẽ.

“Gọi gia chủ của nhà các người ra đây, đừng quên nói với ông ta, ba phút sau mà không xuất hiện thì sẽ không thể
nhìn mặt con mình được nữa đâu”.

Quân Tường chỉ vào đồng hồ trên tay mình nói.

Quản gia ở bên cạnh lập tức chạy nhủ bay ra ngoài đi báo tin cho gia chủ.

“Mày lại dám giết tao, chú của tao chính là thống soái của quân khu Thiên Nam…”
Biểu cảm của Quân Tường lạnh lùng nhìn về phía Thương Cuồng.

“Anh có biết vì sao mà tôi đột nhiên lại không muốn nghe anh lảm nhảm thêm lúc nữa không?”
“Chính là bởi vì bộ quần áo lính trên người anh!”
Quân Tường mặc dù ngồi thẳng người, nhưng khí thế lại đột nhiên tuôn ra ào ạt.

“Một tên công tử bột ăn chơi trác táng như anh mà cũng xứng để mặc áo lính à?”
Mắt Quân Tường khẽ nheo lại, tầm mắt rơi trên người Thương Cuồng.

“Để anh ta gọi điện cho chú mình, tôi muốn biết rốt cuộc là ai mà lại dám hỗn xược như thế!”
Giọng nói của Quân Tường băng lạnh.


Thương Cuồng ở bên cạnh nghiến răng nói: “Có ngon thì cứ đè tao như vậy, chút nữa đừng có quỳ xuống cầu xin!”
Mặc dù Quân Tường nói thì rất đáng sợ nhưng Thương Cuồng lại cực kỳ tin tưởng vào ông chú nhà mình.

Cho nên mới nghiến răng, trợn trừng hai mắt nhìn Quân Tường.

Mặt Quân Tường đầy vẻ ung dung, hầu như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì, anh ngồi ngắm nghía đánh giá
phong cách trang trí trong nhà.

Sự kinh ngạc trong lòng Trần Nhã đã được cập nhật hết lần này đến lần khác!
Đây là nhà họ Thương đó!
Nói dẫm liền dẫm!
Nói đàn áp liền đàn áp!
Cúi đầu xuống, bắt đầu tính toán khoảng cách giữa mình và Quân Tường.

“Tôi xem xem là ai lại dám đến nhà họ Thương để giở thói ngang ngược!”, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói đầy tự
tin của một người đàn ông trung niên.

Quân Tường ngồi trên sô pha, khẽ nghiêng đầu sang.

Liền nhìn thấy gia chủ của nhà họ Thương mặc đồ vest đi giày da, sải bước thật nhanh về phía này.

Nhưng vừa nhìn thấy con trai mình bị người ta dẫm dưới chân, Thương Thanh Đế, gia chủ của nhà họ Thương bỗng
nheo mắt lại.

“Anh rốt cuộc là ai, vì sao lại dám đến nhà họ Thương hỗn xược!”
Thương Thanh đế nheo mắt lại cất lời.

Phẩy tay một cái, ý bảo vệ sĩ phía sau đi lên đỡ Thương Cuồng dậy.

Quân Tường quét mắt liếc nhìn Thương Thanh Đế, gật đầu: “Cũng không tệ, cảnh giới thứ 5 của võ đạo”.

Đám vệ sĩ nghe thấy mệnh lệnh của Thương Thanh Đế liền xông cả lên.

Nhưng, làm sao mà đánh lại được với Trần Nộ, người xuất thân từ nơi chiến trường chém giết!
Hai cánh tay của Trần Nộ như rồng, ra tay mạnh mẽ như vũ bão.

Đám vệ sĩ đều không thể chống đỡ nổi, bị Trần Nộ dứt khoát hất hết ra ngoài.

Mặt Thương Thanh Đế biến sắc.

Liếc nhìn Trần Nộ, lại nhìn về phía Quân Tường.

Ông ta khẽ hạ giọng: “Tại hạ là Thương Thanh Đế, không biết hai vị rốt cuộc là đến đây vì điều gì, nhà họ Thương
chúng tôi làm sao mà lại chọc đến hai vị?”
Quân Tường quét mắt nhìn Thương Thanh Đế một cái.

“Hôm qua, nhà họ Thương của ông phái người đi thâu tóm nhà họ Trần, có việc này không?”
Thương Thanh Đế dù sao cũng là gia chủ của một phương, đầu rất thông minh: “Hoá ra là vì việc này, sau ngày hôm
nay, nhà họ Thương và nhà họ Trần sẽ trở thành đồng minh, cùng tiến cùng lùi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện thâu
tóm nữa”.

Vừa nói, còn vô cùng đau lòng nhìn con trai của mình: “Mong anh đây thả thằng con nhà tôi ra trước”.

“Bố, không được đồng ý với bọn họ! Đợi chú đến bắn chết từng đứa một!”

Thương Cuồng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu nhìn Quân Tường nói.

Quân Tường lắc đầu.

Trần Nộ lập tức đạp mạnh một cái, đầu của Thương Cuồng lại một lần nữa đập thẳng xuống đất gãy cả sống mũi,
máu tươi chảy ra ào ào.

“Hôm nay tôi cho nhà họ Thương một cơ hội, năm trăm triệu, mua lại một nửa tài sản của tập đoàn nhà họ Thương”.

Thương Thanh Đế bỗng ngẩn ra: “Anh này, anh có phải hơi quá đáng không”.

“Bốn trăm triệu”.

Cơ thể Quân Tường khẽ ngả về sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thương Thanh Đế.

“Giữ lại một đường lùi, chúng ta xây dựng mối quan hệ bạn bè được không?”, gương mặt già nua đầy nếp nhăn của
Thương Thanh Đế xoắn hết lại với nhau.

“Hai trăm triệu!”
“Anh thật quá đáng!”, Thương Thanh Đế siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Quân Tường nói.

“Một trăm triệu!”, Quân Tường nhún vai.

“Tôi rốt cuộc muốn xem xem, các người làm sao mà bước chân ra khỏi nhà họ Thương được!”, Thương Thanh Đế
phẫn nộ, siết chặt bàn tay già nua nói.

Bên ngoài nhà họ Thương lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân đều tăm tắp.

Nghe thấy tiếng bước chân này, Thương Thanh Đế rõ ràng thở phào một hơi.

Biểu cảm của Thương Cuồng cũng vui vẻ hẳn lên: “Chú, mau tới cứu cháu!”
“Ai ăn gan hùm mật gấu, dám giở trò ngang ngược trên địa bàn của tôi!”
Một quân nhân mặc quân phục đi từ ngoài vào.

Nhìn thấy Thương Cuồng bị thương thì lập tức nổi điên lên.

“Lá gan chó cũng lớn quá nhỉ!”
Quân Tường cười lạnh lùng: “Quân khu của vùng này có phong cách làm việc như vậy sao?”
Thân binh đứng ngay sau lưng người quân nhân này liền móc khẩu súng lục ra ngắm thẳng về phía Quân Tường.

“Hỗn xược! Nói chuyện với Đại uý của chúng tôi cái kiểu gì đấy!”
Quân Tường nhìn vào khẩu súng, hờ hững nói.

“Ồ, Đại uý năm sao à? Ai cho anh lá gan để lính của mình dùng súng chỉ vào bản Chiến tôn!”