Thiên Tôn Bất Bại

Chương 67: Thằng Nhóc Thú Vị Đấy






Từ trên cao nhìn xuống, biệt thự Vân Đỉnh tọa lạc ở phía nam thành phố Thiên Nam.
Hồ nước dường như viên minh châu điểm xuyết lên trên thành phố Thiên Nam.
Quân Tường bảo người nhà theo Từ Minh Nguyệt đi xem biệt thự còn mình đi theo Tần Mộ đi về phía khác của biệt
thự Vân Đỉnh.
Con đường quanh co khúc khuỷu, mặt hồ gợn sóng.

Hai bên đều là rừng trúc, bên trong đó có một tòa kiến trúc cổ.
Trụ sở chính của nhà họ Trần…
Câu lạc bộ bí mật của nhà họ Thôi sau này khi Trần Nhã tiếp quản, cô ta cho sửa sang lại rồi coi đây như ‘đại bản
doanh’ của nhà họ Trần.
Tất nhiên…
Đây cũng có ý, đợi Quân Tường chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh thì Trần Nhã sẽ cách Quân Tường một đoạn ngắn
thôi.
“Thưa anh! Tôi không có quyền được vào trụ sở chính của nhà họ Trần nhưng tôi đã thông báo cho người ở đó đến
đón anh vào rồi”, Tần Mộ quay đầu lại nói với Quân Tường.
Sau đó, trong phòng lớn có một cô gái mặt đỏ bừng chạy ra.

“Thưa anh! Tôi là thư ký của cô chủ.

Cô chủ đang đàm phán kinh doanh, không thể đi ra nghênh đón anh nên bảo tôi
ra đón anh vào ạ”.
Quân Tường gật đầu, đi theo cô gái có tên là Trần Liên rồi đi vào trong trụ sở chính của nhà họ Trần.
“Cô chủ đã đàm phán cả buổi sáng rồi mà đối phương khó khăn quá nên không dứt ra được”, Trần Liên vừa dẫn
Quân Tường đi vừa cúi đầu cẩn thận nói.
“Đàm phán gì?”, Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn Trần Liên hỏi.
Trần Liên thở dài, nói: “Thu mua nhà họ Thương ạ”.
Quân Tường chau mày mà không nói gì thêm.

Sau đó anh đi theo Trần Liên vào phòng họp.
Trong phòng họp, hai bàn dài hai bên, một bên có ba bốn người mặc vest ngồi, trong tay cầm tài liệu đang cười lạnh
lùng nhìn Trần Nhã ở đối diện.
Còn bàn bên này chỉ có một mình Trần Nhã.
Cô ta mặc vest màu đen, còn đeo kính gọng đen, khí chất ngời ngời.
Nhưng đối diện với đám người nhà họ Thương thì Trần Nhã như đóa sen tàn đang dập nát trên mặt hồ.
“Gia chủ Trần! Chấp nhận đầu tư của chúng tôi là lựa chọn sáng suốt nhất của cô đấy”, người lên tiếng là quản gia
đứng đầu của nhà họ Thương.
Mặc dù lời nói có chút cung kính nhưng bút cầm trong tay lại gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng kêu ken két, trên mặt
với biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Điều kiện phía trước, có lẽ nhà họ Trần có thể chấp nhận nhưng điều kiện cuối cùng thì chúng tôi không thể chấp
nhận.

Đây là giới hạn của chúng tôi”, Trần Nhã lắc đầu nói.
“Nhà họ Thương là gia tộc thành công nhất thành phố Thiên Nam, cũng đưa ra thành ý lớn nhất rồi”.
“Chắc gia chủ Trần hiểu được, nếu như đắc tội với chúng tôi thì chỉ e sau này nhà họ Trần ở hiệp hội thương mại Kim
Vận cũng chịu tổn thất lớn đấy”.
Trên mặt Trần Nhã lộ rõ vẻ kiên định: “Nhà họ Trần chúng tôi sẽ không khuất phục đâu”.
“Ha ha! Gia chủ Trần, cô phải biết, như nào mới là có lợi nhất cho các người chứ?”
Quân Tường đi đến bên cạnh Trần Nhã rồi ngồi xuống.

Sau đó anh hút điếu thuốc, thở ra làn khói.

“Đưa hợp đồng tôi xem nào!”, Quân Tường lên tiếng.
Trần Nhã đưa Quân Tường xem hợp đồng nhà họ Thương đã soạn xong.
Quản gia nhà họ Thương chau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường.
Sau đó ông ta hỏi Trần Nhã: “Xin hỏi! Vị này là?”
Trần Nhã nói thẳng: “Người này có thể đại diện cho nhà họ Trần giải quyết tất cả mọi chuyện”.
Quân Tường nhìn hợp đồng, càng nhìn càng thấy nực cười.
Trên bản hợp đồng có viết, tập đoàn nhà họ Thương nguyện bỏ ra giá năm trăm triệu mua lại 51% cổ phần của tập
đoàn nhà họ Trần.

Đồng thời kết hợp với nhà họ Trần tham gia quản lý tập đoàn.
Phải biết rằng, nhà họ Trần hiện giờ không còn là gia tộc nhỏ trước đây nữa.
Đó là gia tộc đã tiêu diệt được nhà họ Thôi và gia nhập vào hiệp hội thương mại Kim Vận.
Nhà họ Trần đã là gia tộc có tốc độ tăng tốc lớn nhất trong thành phố Thiên Nam, khiến người khác chú ý nhất.
Chưa nói đến sản nghiệp khác, chỉ đơn thuần biệt thự Vân Đỉnh đã lên đến chục tỷ rồi.
Dùng năm trăm triệu đòi mua lại hơn nửa sản nghiệp của họ, đúng là khôn hết phần người khác.
Quân Tường ném hợp đồng xuống rồi day day mũi.
“Nhà họ Thương vẫn luôn vô liêm sỉ như này sao?”
Quản gia nhà họ Thương lộ ra sắc mặt khó coi, quát: “Hỗn láo!”
Quân Tường không thèm để ý đến ông ta, cầm bút ở bên cạnh sửa đổi bản hợp đồng đó, sau đó ném về phía quản
gia đó.
“Cầm về cho gia chủ nhà các người xem”.
Quản gia kia cầm lấy hợp đồng nhìn một lượt thì lập tức đập mạnh tay xuống bàn.
“Đúng là đáng chết!”, ông ta đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn Quân Tường nói: “Dùng năm trăm triệu đòi mua lại hơn
nửa cổ phần nhà họ Thương ư? Đúng là hoang đường”.
“Chỉ là đổi vị trí và góc nhìn cho nhau mà thôi”.
Đám người nhà họ Thương tức giận rời đi.
“Phải rồi! Nhớ nhắc gia chủ nhà các người, tôi chỉ cho thời gian một ngày thôi đấy”.
Quản gia nhà họ Thương: “…”.
Nhìn thấy người nhà họ Thương rời đi, Trần Nhã ngay lập tức dựa vào ghế sofa, vỗ nhẹ lên đầu mình.
“Nhà họ Thương khí thế hùng hồn, tôi đã nhượng bộ nhiều lắm rồi đấy”, cô ta lo lắng nói.
Quân Tường hiểu được, nhà họ Trần nổi lên quá nhanh nên căn cơ hơi yếu.
Giống như miếng thịt mỡ ném vào mồm bầy sói vậy.
Nếu như không có danh nghĩa của hiệp hội thương mại Kim Vận thì chỉ e sẽ bị rất nhiều người nhòm ngó.

Trần Nhã nghiêng đầu lại nhìn về phía Quân Tường, hỏi: “Liệu có gây cho anh nhiều kẻ thù quá không?”
Quân Tường bật cười, nói: “Cô cứ yên tâm! Cả thành phố Thiên Nam này, không có kẻ nào xứng làm kẻ địch của tôi
cả”.
“Nhưng vẫn cần cô giúp một việc”, Quân Tường quay đầu lại nói với Trần Nhã.
“Anh nói đi!”
“Giúp tôi thành lập công ty vật tư, sau đó làm mấy thủ tục càng nhanh càng tốt”.
Trần Nhã trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: “Muộn nhất là chiều mai tôi sẽ làm xong”.
Quân Tường gật đầu, nói: “Được! Tôi thấy cô hơi tiều tụy đấy, mau đi ngủ đi”.
“Anh dẫn cô chú đến xem biệt thự đúng không? Tôi dẫn anh đi xem”, Trần Nhã lắc đầu, sau đó nói.
Quân Tường cũng biết mình không khuyên được Trần Nhã nên lập tức gật đầu.
Và rồi hai người đi đến biệt thự cấp bấc đế vương kia.

Trong phòng lớn của nhà họ Thương.
Thương Cuồng ngồi vắt hai chân, vẻ mặt trầm tư.
Cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn, trên người còn mặc chiến phục.
“Lưu Tiếu chết rồi?”, giọng nói Thương Cuồng khàn khàn, dường như lá cây ma xát vào nhau.
“Vâng! Lưu Tiếu và tình nhân của hắn đều chết trong ao cá trong nhà”.
“Ngoài ra, kẻ đó còn nói cậu không xứng làm bạn với hắn”.
Thương Cuồng mồm ngậm xì gà, rống lên: “Thật hống hách”.
“Ngoài ra chúng tôi cũng điều tra được, hắn cũng chính là kẻ đứng phía sau nhà họ Trần.

Hôm nay nhà họ Trần phản
kháng chính là quyết định của hắn”.
Thương Cuồng gật đầu, nói: “Gửi thiệp mời cho hắn, nói là tôi mời”.
Trên mặt hắn lúc này lộ ra vẻ hung dữ, nhả ra làn khói rồi lẩm bẩm: “Được lắm thằng nhóc, thú vị đấy! Tao thích…”.
“Tiếc là… Kẻ nào ở thành phố Thiên Nam này, kể cả là rồng cũng phải oằn mình trước tao; là hổ cũng phải quỳ