Thiên Tôn Bất Bại

Chương 64: Đừng Tự Chuốc Lấy Nhục Nhã






Giọng nói của Quân Tường rất bình thản, như thể đang kể về một điều gì đó hết sức bình thường.

Thế nhưng, anh lại nói với thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Quân Tường bỏ một trái nho vào miệng, vẻ mặt không hề biến sắc.

"Mày! ", bà cô ruột trực tiếp đứng dậy, chỉ tay về phía Quân Tường, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng lên
xuống.

Nhưng lại bị khí thế của Quân Tường làm cho kinh sợ, quay ngoắt lại mở miệng trách móc bố Quân: "Đây là cái cách
mà anh dạy dỗ con trai sao!"
Bố Quân nhìn cô em gái của mình, nét mặt có chút khó coi nhưng chỉ im lặng cúi đầu không lên tiếng.

"Thật không ngờ, tôi lại có đám người thân như thế này!", cô ruột đứng phắt dậy, đập mạnh xuống bàn uống trà.

Sau đó dìu con trai của mình đứng dậy.

Cậu em họ chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trông thấy Quân Tường liền muốn lên giọng mắng nhiếc.

Nhưng Quân Tường cũng đập tay xuống bàn nói: "Mày chắc chưa, mày có tư cách gào mồm lên với tao sao?"
"Em họ, anh khuyên chú đừng tự chuốc lấy nhục nhã".

Khuôn mặt em họ lập tức đỏ bừng, nhưng không dám nói, chỉ có thể giận dữ đùng đùng bỏ đi.

"Hừ!"

Cô ruột quay phắt đầu lại, mang theo đám em họ rời đi.

Bố Quân rút ra một điếu thuốc, nhìn Quân Tường rồi nhìn em gái, thở dài không nói gì.

"Bố, chiều nay chúng ta chuẩn bị dọn nhà thôi!"
Quân Tường ngẩng đầu lên, nhìn bố của mình và nói.

Ông bố lập tức ngây người ra, trên khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Nhà của chúng ta bây giờ kỳ thực quá nhỏ, con đã bố trí được một căn nhà tốt hơn, chiều nay chúng ta liền dọn qua
đó".

Bố Quân gật đầu, ông biết cậu con trai của mình không hề tầm thường.

Ông cau mày: "Sớm biết như vậy, chi bằng đem căn phòng này! "
Quân Tường lắc đầu, nhìn về phía bố của mình.

"Bố, trong lòng cô coi chúng ta là người thân sao?"
Bố Quân đương nhiên biết em gái vẫn luôn chướng tai gai mắt gia đình mình.

Ông buồn rầu không lên tiếng.

"Đồ của nhà chúng ta, chúng ta cho bọn họ cũng được, nhưng thứ mà bọn họ muốn thì đừng có hòng".

Nghĩ đến việc gia đình em gái trước đây đối với gia đình mình vô cùng cay nghiệt, hơn nữa lại cực kỳ khinh thường
hai đứa con trai mình.

Điều này khiến cho bố Quân gật đầu, không nói gì nữa.

"Quân Thiên đâu rồi bố?", Quân Tường nhìn ra ngoài sân không thấy em trai mình, liền hỏi.

"Thím Lý sát vách giới thiệu cho Quân Thiên một cô gái, mẹ cho nó ra ngoài sắm sửa quần áo rồi", mẹ Quân ở bên
cạnh lên tiếng.

Quân Tường bật cười: "Quân Thiên vừa mới tốt lên đã để nó đi xem mắt ạ?"
Mẹ Quân nhìn Quân Tường, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em trai con đã từng kết hôn, nếu không nhân lúc nó còn trẻ,
về sau càng khó tìm".

Mẹ Quân vừa nói, vừa tỏ ra lo lắng: "Em trai con không giống con, bây giờ vẫn thất nghiệp, sau này sẽ khó tìm được
người kết hôn".

Quân Tường mỉm cười, lắc đầu: "Mẹ, con bảo đảm, trong ba năm nữa, những người muốn kết hôn cùng Quân Thiên
đứng xếp hàng từ cửa nhà mình ra ngoài thành phố Thiên Nam cũng không hết".

Những gì Quân Tường nói đều là thật, với tư chất của em trai mình, chí ít ba năm sau võ đạo cũng phải đạt tới cảnh
giới thứ 7.

Tham gia quân ngũ ít nhất cũng là cấp tướng.

Nói không ngoa, đến lúc đó con gái theo đuổi cũng phải cỡ ba nghìn!
Mẹ Quân nghĩ con trai mình đang trêu ghẹo nên liếc Quân Tường một cái, không nói gì.


Đang nói chuyện thì Quân Thiên đẩy cửa đi vào.

"Quân Thiên bảnh quá", Quân Tường quay đầu lại nhìn Quân Thiên rồi mở miệng nói.

Hôm nay Quân Thiên thay một bộ quần áo thể thao màu đen, cộng thêm mấy ngày nay luyện võ, không khống chế
được tà khí tràn ngập trên người, thoạt nhìn có chút lãnh khốc.

"Một lát nữa đi xem mắt, cho Quân Tường đi cùng", bố Quân phì phèo điếu thuốc nói.

"Con á?", Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn bố mẹ mình.

"Nhân tiện nhìn xem gia cảnh đối phương như thế nào", mẹ Quân mở miệng nói.

Kể từ khi Quân Tường trở về, tất cả mọi chuyện trong nhà đều lấy Quân Tường làm trung tâm.

Quân Tường nghĩ ngợi một lát, vừa hay hôm nay cũng rảnh rỗi nên gật đầu đồng ý: "Vậy được, vậy con đi cùng".

Quay đầu nhìn về phía em trai của mình, Quân Tường nói: "Sắp xem mắt rồi, sao mặt mũi lại thế này?"
Tóc của Quân Thiên đã bị cạo sạch, hai bên tóc mai cũng cạo trụi, lúc này mới xoa xoa cái đầu trọc lóc: "Kỳ thật là
em không có hứng thú".

Quân Tường biết chuyện trước đây với Lý Tiểu Dung đã đả kích rất lớn tới em trai.

"Đợi em đạt tới cảnh giới thứ tư của võ đạo, anh sẽ đưa em nhập ngũ", Quân Tường nói.

"Vâng ạ, anh Trần nói, em có thể đột phá đến cảnh giới thứ tư của võ đạo trong khoảng một tháng nữa”, cuối cùng
Quân Thiên cũng nở một nụ cười.

“Vậy thì hôm nay hẹn hò cho tốt vào”, Quân Tường vỗ vai Quân Thiên rồi đứng lên.

Quân Thiên nhún vai một cái, thể hiện vẻ thờ ơ.

Chẳng qua hôm nay không muốn bố mẹ lo lắng nên anh ta mới đi xem mắt mà thôi.

Đối phó qua loa cho xong chuyện.

Gần tới trưa, Quân Tường tùy tiện tìm một chiếc xe thương vụ, đưa bố mẹ và em trai Quân Thiên đến địa điểm coi
mắt.

Nơi coi mắt rất thú vị.

Chính là khu biệt thự Vân Đỉnh.

Mẹ Quân nói: "Thím Lý của con nói rồi, con gái nhà người ta bán biệt thự ở đây, một tháng có thể kiếm được mấy
chục nghìn? Con phải biết nắm bắt cơ hội này đó Quân Thiên".

Quân Thiên trầm mặc không nói chuyện.

Quân Tường lại nhếch mép, không thèm lên tiếng.


Khu biệt thự Vân Đỉnh là khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Thiên Nam.

Thậm chí nó còn có thể ngắm bao quát toàn bộ cảnh quan.

Bao quát tất cả các khu biệt thự khác.

Ngoại trừ bốn ngôi biệt thự đế vương đầu tiên được một người bí ẩn mua.

Những ngôi biệt thự khác, vẫn không cung cấp theo kịp nhu cầu.

Ngay cả những khu biệt thự hạng sang ở phía ngoài cũng cực kỳ hot.

Hơn nữa, sau khi Nhà họ Thôi bị Nhà họ Trần tiếp quản, Nhà họ Trần đã trở thành một thành viên của Hiệp hội
thương mại Kim Vận.

Khiến cho biệt thự Vân Đỉnh càng trở lên nổi tiếng.

Dừng xe ở trước cửa, Quân Tường đưa người nhà đi vào biệt thự.

"Quân Thiên, lát nữa con nhớ chú ý, thời gian con gái nhà người ta nghỉ ngơi chỉ có nửa tiếng, con phải thể hiện tốt
vào nhé".

Vẻ mặt mẹ Quân lo lắng nói.

Mặc dù tất cả những bà mẹ trên đời này đều tin rằng con cái của mình là giỏi nhất.

Nhưng vừa đến nơi coi mắt, mẹ cũng là người khẩn trương nhất.

Chỉ nghe thấy từ phía xa xa truyền đến một giọng nói.

"Các người đến đây làm cái gì?"
Quân Tường quay đầu lại nhìn thấy bà cô bạc bẽo xấu tính của mình đang đứng ở sảnh biệt thự, nhìn về phía gia
đình mình, chống nạnh quở trách.

Hơn nữa cậu em họ rẻ tiền của Quân Tường đã thay một bộ trang phục nhân viên bán hàng của biệt thự Vân Đỉnh.

Quân Tường thoáng cái liền hiểu, hóa ra cậu em họ nói đang thực tập công việc bán hàng tại biệt thự lại chính là nơi
này.

Âm thầm nở nụ cười, Quân Tường trầm mặc không nói, anh muốn xem, hai mẹ con nhà này!
Rốt cuộc muốn "diễn xuất" như thế nào?