Thiên Tôn Bất Bại

Chương 57: Không Chạm Đến Giới Hạn Quân Tôi Nợ Cô Một Lần!






Quân Tường đến nay mặc dù đã không còn là thống soái mạnh nhất của Đại Bắc.

Nhưng mà bên cạnh anh vẫn có đội vệ binh của mình.

Trần Nộ gọi một cuộc điện thoại đi, lập tức có hơn mười vệ binh đặc nhiệm lập tức phong toả xung quanh khu nhà
của Ngô Thu.

Một người đàn ông được gọi là anh Đại Hải vẻ mặt có chút bất thường sau đó vội vàng rút từ trong túi mình ra một
tập tiền.

“Ai dà, Tiểu Ngô, đây là tiền tôi trả anh này, bận quá cứ quên suốt”.

Mặc dù lời nói có vẻ là đang nói với Ngô Thu nhưng ánh mắt lại liếc về phía Quân Tường.

Quân Tường đang nghịch khẩu súng của mình.

Mặt đầy châm chọc: “Bây giờ mới biết trả tiền, muộn rồi!”
“Trần Nộ, thưởng cho hắn ta hai mươi cái bạt tai”.

Cạch một tiếng, đặt khẩu súng lên mặt bàn trà.

Cơ thể Quân Tường khẽ dựa về phía sau, ngồi bắt chân chữ ngũ.

Sau đó rút bao thuốc từ trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lửa.

Trong làn khói thuốc mù mịt, đường nét anh tuất trên gương mặt trông đầy vẻ u ám, giọng nói đều đều.

Trần Nộ lập tức nhận lấy tiền, đặt lên tay của Ngô Thu.

Sau đó xoay đầu lại, cánh tay vạm vỡ dứt khoát nhấc bổng Ngô Đại Hải lên.

Hai chân của Ngô Đại Hải không ngừng giãy giụa, điên cuồng lắc lư trong không trung: “Mấy người đừng như vậy

mà, tiền tôi đã trả rồi mà…”.

Bốp!
Bàn tay như hộ pháp của Trần Nộ tát thẳng lên mặt Ngô Đại Hải.

Ong ong!
Kính mắt của Ngô Đại Hải bị tát văng ra.

Nửa bên mặt sưng vù lên.

Ngô Đại Hải ở miệng nhổ ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn hai chiếc răng.

Bốp bốp bốp…
Trần Nộ ra tay không hề lưu tình, tiếng bốp bốp bốp vang lên không ngừng bên tai.

Cuối cùng Ngô Đại Hải bị đánh cho đến ngất xỉu.

Lúc này mới bị vứt xuống đất.

Tất cả mọi người có mặt đều ngây dại.

Nhất là đám đàn ông vạm vỡ mà chị Ba tìm đến đều đứng nguyên tại chỗ, tất cả đều mang vẻ mặt ngơ ngẩn.

Hai tay bắt đầu run rẩy đến mức phải bám vào vật gì đó mới có thể đứng vững được.

“Mấy người bọn họ, chặt đứt hai ngón tay đi”, Quân Tường búng tàn thuốc lá nói.

Mấy tên đàn ông vạm vỡ lập tức quỳ rạp trên đất, biểu cảm cầu khẩn.

Nhưng Quân Tường chẳng hề động lòng.

Có những người không dạy dỗ một lần nhớ đời thì hầu như không thể biết được bọn họ đã phạm phải tội nghiệt gì.

Ngược lại, Ngô Thu đứng một bên liền đi đến bên cạnh Quân Tường.

Thần sắc bất an nhìn về phía Quân Tường: “Tiểu Tường…”.

Quay đầu lại, nhìn Ngô Thu với gương mặt hằn rõ bể dâu cuộc đời, Quân Tường đưa cho anh ta một điếu thuốc:
“Không sao, nhóm trưởng, từ hôm nay trở đi, có tôi bảo vệ anh”.

Ngô Thu ngồi xuống ghế sô pha nhìn Quân Tường.

Như thể đang nhớ lại khoảng thời gian trước đây.

“Nếu căn nhà này mà có đổ máu thì cũng không ở được nữa, mảnh đất này sớm muộn gì rồi cũng phải đưa cho nhà
họ Trần đầu tư phát triển”.

Quân Tường từ trong lòng lấy ra chìa khoá một căn biệt thự.

Biệt thự Vân Đỉnh, tối nay anh chuyển đến đó ở đi”.

Ngô Thu quay đầu lại nhìn về phía khu biệt thự Vân Đỉnh.

Anh ta đương nhiên biết, biệt thự Vân Đỉnh là khu quần thể biệt thự đẳng cấp nhất ở thành phố Thiên Nam.

Một căn ở đây trị giá ít nhất cũng phải mấy trăm triệu tệ.

“Tôi không thể nhận”, Ngô Thu đẩy chiếc chìa khoá về.

“Cậu biết tính của tôi, Tiểu Tường”, Ngô Thu hai mắt đỏ ửng nhìn Quân Tường.

“Nhóm trưởng, nếu không phải lúc đó anh đã cứu tôi một mạng, thì làm sao lại có Quân Tường ngày hôm nay? Hơn
nữa, cũng là đổi cho thím một môi trường sống tốt hơn mà thôi”.

Ngô Thu chìm vào suy nghĩ.


“Chúng ta là anh em với nhau, không cần khách sáo, cùng lắm thì coi như tôi cho anh mượn căn biệt thự này để ở,
được không?”
Giọng nói của Quân Tường đầy hàm ý sâu xa.

Ngô Thu lúc này mới nhận lấy chiếc chìa khoá của biệt thự: “Tôi coi như nợ cậu một món nợ ân tình”.

Vừa nói Ngô Thu vừa cúi đầu: “Chẳng qua tôi đã trở thành một người có thương tật, sợ là không còn cơ hội để trả ơn
cho cậu nữa rồi”.

Ngô Thu nói đến đây thì đầu lại càng cảm thấy nặng hơn.

“Để tôi xem cho anh”.

Quân Tường nhìn về phía Ngô Thu.

“Cậu còn biết khám bệnh?”
Quân Tường bật cười: “Sau này, tôi còn làm quân y ở tiền tuyến một năm”.

Nghiêng đầu qua, Quân Tường nhìn về phía Trần Nộ: “Trần Nộ, đi điều tra, từ từ tính sổ, xử lý gọn gàng việc ở đây”.

Trần Nộ gật đầu, lập tức có mấy vệ binh đi vào nhà họ Ngô.

Lau dọn sạch sẽ vết máu trên mặt đất còn có thi thể của chị Ba.

Động tác vô cùng nhanh nhẹn, chẳng đến mười phút đồng hồ đã xử lý sạch sẽ chỗ này.

Quân Tường cầm kéo đặt tại chỗ ống quần của Ngô Thu, bắt đầu cắt.

Bên trong chiếc chân bị thương này, từ chỗ đầu gối trở lên có sáu cục u, chính vì nó mới ảnh hưởng đến việc đi lại
của Ngô Thu.

Nhìn Quân Tường khẽ nhíu mày, Ngô Thu bèn cất lời: “Vốn là có thể khỏi được, nhưng sau do bệnh viện ở chiến địa
bị tấn công cho nên để lỡ mất thời gian chữa, cuối cùng thì thành thế này”.

Quân Tường gật đầu, vươn tay ra sờ lên chỗ vết thương.

Rút một cây châm vàng ra đâm lên đùi Ngô Thu.

Liên tiếp đâm lên mấy huyệt vị, Ngô Thu ngồi nhìn mọi hành động của Quân Tường.

Quân Tường khẽ nghiêng đầu.

Anh giỏi nhất là chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, chế tạo độc và phẫu thuật.

Nhưng, đối với tình huống của Ngô Thu thì có chút rắc rối.

“Thông báo Trần Nộ, mời Bạch Tiểu Hoàng đến đây một chuyến”, Quân Tường trầm giọng nói.

Lập tức có một vệ binh đứng trước cửa chạy đi truyền đạt mệnh lệnh cho Trần Nộ.

Nhà họ Bạch giỏi nhất là về nối xương khớp.

Cho nên Quân Tường mới nhớ đến Bạch Tiểu Hoàng.

“Quân Tường, nếu mà khó quá thì không cần làm nữa, dù sao thì cũng nhiều năm như thế rồi, tôi cũng đã quen rồi”,
Ngô Thu nhìn một chân của mình.

Thở dài một tiếng rồi nói.

“Cái chân này bị thương là vì tôi, cho dù có phải tìm hết cả Võ Quốc thì tôi cũng phải chữa khỏi được cho anh”.

Giọng Quân Tường cực kỳ kiên định.

Động tác của Trần nộ rất nhanh, không đến bốn mươi phút sau đã đưa Bạch Tiểu Hoàng đến đây.


Hôm nay Bạch Tiểu Hoàng ăn mặc rất trẻ trung sáng sủa, chân đi đôi bốt thể thao, quần yếm rộng, bên trên mặc một
chiếc crop top lộ rốn gợi cảm.

Đầu chải kiểu tóc đuôi ngựa.

Trang điểm mắt mèo, môi hồng gợi cảm.

Lại thêm một đôi khiến người ta kinh ngạc trước ngực.

Vốn trông có vẻ trẻ trung sáng sủa.

Nhưng lại vì thế mà trở nên cực kỳ lẳng lơ phong tình.

“Ô, giờ mới biết tìm đến tôi?”, đôi mắt quyến rũ của Bạch Tiểu Hoàng lúng liếng, hai bàn tay nhỏ đặt sau lưng, đứng
đối diện với Quân Tường nói.

Cô ta vẫn còn ghi thù chuyện lần đầu gặp nhau Quân Tường chẳng thèm để ý đến cô ta.

Quân Tường cũng có chút xấu hổ, nhưng chỉ ho nhẹ một cái, biểu cảm không có gì thay đổi.

Liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Hoàng một cái: “Chữa cho nhóm trưởng của tôi, Chương còn sót lại Điển tịch y học Đại
diễn’, đợi tôi xem xong sẽ tặng cho cô”.

Trong lòng Bạch Tiểu Hoàng giật thót, Chương còn sót lại Điển tịch y học Đại diễn’ đó đấu giá hết bao nhiêu tiền.

Trong lòng cô ta cũng coi như hiểu rõ.

Khẽ nheo mắt: “Lời này là thật?”
Quân Tường ngồi thẳng: “Tôi không nuốt lời”.

Bạch Tiểu Hoàng nhìn vết thương của Ngô Thu, trong lòng cũng nắm chắc được vài phần.

Đôi mắt nhỏ đảo vài vòng nhìn Quân Tường.

“Tôi còn có một yêu cầu”.

Quân Tường khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoàng: “Nói”.

“Tôi chữa khỏi cho anh ta, anh phải đồng ý một yêu cầu của tôi vô điều kiện”.

Quân Tường không hề do dự: “Không chạm đến giới hạn, Quân tôi nợ cô một lần!”
“Nhưng, nếu như cô không chữa khỏi thì đừng trách Quân tôi vô tình”.

Giọng nói của Quân Tường băng lạnh khiến cho cơ thể của Bạch Tiểu Hoàng nổi lên cảm giác kỳ lạ.

Có chút ngạc nhiên nhìn Quân Tường, Bạch Tiểu Hoàng khá bất ngờ.

“Tại sao, anh ta vừa mới mắng mình, hoặc là lạnh lùng với mình là cơ thể liền… quái quái”.

“Thậm chí, còn muốn anh ta mắng nhiều thêm một chút…”.