Thiên Tôn Bất Bại

Chương 56: Diêm Vương Sống Muốn Giải Quyết Hết Tất Cả Mọi Người






Chị ba bị khí thế của Quân Tường doạ cho giật cả mình.

Cơ thể khẽ ngửa về phía sau, mặt biến sắc.

Nhưng vẫn đập mạnh lên bàn, những thớ thịt trên mặt rung lên bần bật: “Mày là đứa nào, dám đến đây doạ tao!”
“Mày có biết tao là ai không?”
Đống mỡ nung núc trên mặt chị Ba rung lên.

Dứt khoát cầm điện thoại lên bấm số.

Không đến hai phút sau có một đám khoảng hơn mười người đàn ông to cao vạm vỡ xông lên.

Quân Tường khẽ híp mắt nhìn chị Ba đến đây với sự chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Đám đàn ông vạm vỡ vừa chen chúc vừa chửi bới bước vào trong phòng.

Căn nhà nhỏ của nhà họ Ngô trong một lúc liền trở nên cực kỳ chật chội.

Nhìn thấy đám đàn ông vạm vỡ đều đến hết đây, chị Ba lại bắt đầu ngang ngược lộng hành.

“Mỗi tên rác rưởi như mày mà cũng muốn hỏi tao chữ chết viết thế nào à?”, chị Ba bắt đầu vênh váo.

“Theo tao thấy chúng mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Mặt chị Ba đầy vẻ kinh bỉ.

Phất tay nhìn về phía đám đàn ông vạm vỡ: “Dạy dỗ hắn ta cho tôi!”
Đám đàn ông vạm vỡ xoa tay nhìn Quân Tường, trên mặt đầy vẻ hung ác.

“Lại dám uy hiếp chị Ba của chúng tao!”
“Dám nói chuyện với chị Ba của chúng tao như thế”.

“Tao thấy mày đúng là muốn chết rồi!”
Đám đàn ông vạm vỡ đi về phía Quân Tường.


Biểu cảm của Ngô Thu trở nên cực kỳ nghiêm túc, tay nắm chặt lấy chiếc ghế tựa ở bên cạnh.

“Muốn chết à?”, Quân Tường hỏi ngược lại, từ từ lấy một thứ từ trong ngực mình ra.

Đập thẳng xuống mặt của chiếc tủ bên cạnh.

Súng!
Hành động của đám đàn ông vạm vỡ kia đột nhiên cứng ngắc, vẻ khinh bỉ và huyênh hoang trên gương mặt tức khắc
biến thành hoảng sợ và kinh hãi.

Cả thân súng màu trắng như tuyết.

Rõ ràng đây là một khẩu súng được chế tạo riêng.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía Quân Tường.

Mấy người hàng xóm đứng nép ngoài cửa hóng chuyện cũng đều toát hết cả mồ hôi lạnh.

Xoay người định bỏ chạy nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông cao to cỡ hai mét đang đứng chặn trước cửa.

Lập tức, cả căn nhà của nhà họ Ngô liền im phăng phắc.

Chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

Chị Ba cũng như thể vừa bị điểm huyệt, biểu cảm cứng nhắc, không cả dám động đậy.

Lạch cạch.

Quân Tường mở chốt an toàn của khẩu súng, đạn đã lên nòng.

“Nào, nói cho tao biết, tao sẽ chết kiểu gì”.

Quân Tường nhấc họng súng chĩa thẳng về phía tên đàn ông vạm vỡ đứng đầu tiên.

Tên nọ lập tức mồ hôi đầm đìa nhỏ tong tỏng xuống từ phía chóp mũi.

Giơ hai tay lên nở một nụ cười hèn với Quân Tường: “Anh, là em muốn chết, là em muốn chết!”
Quân Tường cười lạnh, họng súng khẽ chuyển về phía chị Ba.

“Ồ? Lúc nãy cô nói gì nhỉ?”
Chị Ba nhìn họng súng đen xì xì thì trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

Cơ thể theo phản xạ tự động tránh khỏi hướng miệng súng, biểu cảm có chút do dự.

“Mày dám giết tao thật hả?”, chị Ba nhìn Quân Tường nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cô cho là tôi thực sự không dám giết cô à?”, Quân Tường khẽ híp mắt lại.

“Giết người là phạm pháp”, chị Ba giải thích.

“Nhóm trưởng”.

Quân Tường đột nhiên mở miệng nói.

Ngô Thu bất giác đáp lời: “Hử?”
“Đỡ thím chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi”.

Ngô Thu có chút lo lắng nhìn Quân Tường: “Cái này…”.

“Yên tâm”, Quân Tường mở miệng.

Ngô Thu lập tức đỡ mẹ mình trở về phòng bên trong.

Chị Ba bỗng thấy căng thẳng.

“Mày…mày muốn làm gì?”
Quân Tường nhìn ngắm khẩu súng trong lòng bàn tay mình.

“Khẩu súng này có một cái tên rất hay, ‘Võ Xương’ ”.

“Ngụ ý tức là Võ Quốc ngàn đời hưng thịnh”.


“Cả nước chỉ có duy nhất một khẩu, dùng nó để giết người, không phải chịu tội”.

Chị Ba càng nghe càng thấy sợ hãi, đứng bật dậy giơ hai tay lên đầu.

“Có gì từ từ nói, có gì từ từ rồi nói…”, chị Ba bắt đầu hoảng hốt, khiếp sợ xin tha.

“Nhưng vừa rồi cô có cho nhà họ Ngô một cơ hội để được nói không?’, Quân Tường hỏi ngược lại.

Chị Ba đột nhiên yên lặng không nói.

“Cả nhà Ngô Thu thật thà sống an phận thủ thường, nhưng vì sao lại bị đám các người sỉ nhục đủ đường?”
Chị Ba bắt đầu giải thích: “Nếu không phải Ngô Thu mượn tiền của tôi, tôi cũng sẽ không…”.

“Cãi trắng thành đen”.

Hai mắt Quân Tường xẹt qua một tia nguy hiểm.

Ánh mắt anh quét qua tất cả mọi người có mặt ở đó.

Quân Tường có chút khó nghĩ.

Đám người này tại sao mà lại độc ác như thế.

“Những người có công với đất nước lại bị mấy người mặc sức sỉ nhục, ức hiếp thậm chí còn muốn nuốt luôn cả nhà
ở của họ… tấm lòng của mấy người đen như nước cống vậy”.

“Thiếu nợ trả tiền là việc hiển nhiên, cái căn nhà bé tí teo thế này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền…”, chị Ba vẫn
cố gắng thanh minh
“Mảnh đất này, tháng sau đã bị di dời rồi, cô tưởng là tôi không biết?”
Lúc sáng khi Quân Tường nói chuyện với Trần Nhã, cô ta đã nói cho anh biết rồi.

Mảnh đất này đã bị người của nhà họ Trần chọn trúng, muốn tập trung xây dựng phát triển ở đây.

Biểu cảm của chị Ba cứng ngắc.

Cô ta có nghĩ sao cũng không thể nghĩ được vì sao mà Quân Tường biết được tin tức nội bộ này?
“Cho nên…”.

Quân Tường ngắm chuẩn họng súng về phía chị Ba.

“Cô đáng chết!”
Chị Ba còn muốn giãy giụa đứng dậy.

Nhưng một tiếng ‘đoàng’ vang lên
Súng nổ.

Cơ thể của chị Ba đổ vật xuống đất.

Một phát súng nát đầu.

Tất cả mọi người đều ngây dại, trợn tròn hai mắt nhìn Quân Tường mà không dám nói gì.

Người này đúng là Diêm vương sống.

Nói giết người liền giết!
Quân Tường đi qua đi lại vài lần, nhìn những đồ gia dụng giản đến mức nghèo nàn trong nhà của Ngô Thu.

Trong lòng anh càng lúc càng giận.

Ngô Thu là người đã từng đổ máu vì đất nước!
Năm đó trên tiền tuyến, anh ta suýt chút nữa đã mất mạng!
Một người nguyện lòng hy sinh vì đất nước như vậy.

Cuối cùng lại có kết cục thế này.

Hôm nay.

Nếu Quân Tường không xuất hiện.


Bất kể là đám người Lưu Tiếu.

Hay là đám người của chị Ba.

Đều có thể ăn sống nuốt tươi Ngô Thu rồi!
Còn là kiểu ăn hết thịt không nhả xương!
Là tai hoạ ngập đầu!
Tại sao đám người này lại nhẫn tâm như vậy, lại có thể ức hiếp người khác đến thế!
Vừa rồi Quân Tường nhìn thấy nhà bếp của Ngô Thu.

Thứ mà Ngô Thu ăn là cái thứ gì?
Rau muối.

Bánh màn thầu để lâu ngày cứng ngắc.

Thậm chí bát đũa dùng để ăn cơm cũng đã cũ kỹ đến mức nứt mẻ ra rồi.

Bình thường có luộc thêm quả trứng gà cũng tính là thêm món mới.

Nghèo khổ như vậy.

Nhưng lại bị hết đám người này đến đám người khác o ép, bóc lột.

Ánh mắt Quân Tường lạnh băng lại sắc bén như mũi dao.

Ánh mắt ngập ý muốn giết chóc quét ngang qua tất cả đám người.

Đám người này.

Không có một ai là vô tội cả!
“Trần Nộ!”, Quân Tường đứng giữa phòng khách của nhà họ Ngô.

“Tra!”
“Những năm gần đây, tất cả đám người đã từng ức hiếp nhóm trưởng, có lỗi với nhóm trưởng thì đều tra hết ra đây
cho tôi”.

“Nhiều năm như vậy rồi, những uất ức mà nhóm trưởng phải chịu, tôi muốn đám người này phải trả nợ từng món
một!”
“Quân Tường…”, nghe thấy lời này, Ngô Thu vừa từ phòng trong chạy ra.

Nhìn Quân Tường lắc đầu.

“Tính sổ với bọn chúng sau”.

“Đám người trước đây từng sỉ nhục anh, khinh anh, ức hiếp anh, tôi phải đòi lại từng thứ một!”
“Trước đây không có người nào đòi công lý cho anh!”
“Hôm nay! Để tôi lấy lại công bằng cho anh!”
Hai mắt Quân Tường khẽ híp, sự phẫn nộ trong mắt như bắn hết cả ra ngoài.

Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

Những năm này, bọn họ có ai mà không biết Ngô Thu dễ bị bắt nạt, tính tình hiền lành lương thiện cho nên không ít
người đến chiếm lợi ích từ anh ta chứ?
Nghĩ đến đây, người nào người nấy đều run như cầy sấy, đứng không vững.

“Xong rồi! Xong rồi!”, có người hoảng hốt nói.

Diêm Vương sống sắp tính sổ với mọi người rồi!