Thiên Tôn Bất Bại

Chương 54: Người Xấu Gõ Cửa






Một bên khác.
Đám bạn học của Quân Tường cũng đi xuống Tòa thành trên trời.
Mặc dù hôm nay Chu Hạo bị khinh thường, nhưng cái thói ra vẻ ta đây vẫn chẳng thể biến mất.
Chu Hạo quay đầu lại nói với Lâm Hiểu Vy.
"Bạn học cũ của chúng ta thật ra cũng chẳng tài giỏi như vậy đâu".
"Cùng lắm chỉ là quản lý của hội Vân Hải mà thôi..."
"Có gì mà vênh váo chứ?"
Vừa nãy Chu Hạo đối diện với Quân Tường còn hèn hạ không chịu được.
Thế nhưng ngay sau khi Quân Tường rời đi, không muốn thua kém Quân Tường nên mở miệng thanh minh cho bản
thân.
Trông thấy các bạn học khác đều đang nhìn mình với vẻ mặt khinh bỉ.
Chu Hạo liền bĩu môi: "Các cậu đúng là cái bọn chưa nhìn thấy người quyền thế thật sự bao giờ".
Lâm Hiểu Vy ở bên cạnh chế nhạo: "Vậy ông chủ Chu hãy nói cho bọn tớ biết, thế nào mới được gọi là người quyền
thế thật sự đi?"
Ngay lập tức Chu Hạo tỏ ra vô cùng nhiệt tình, khua tay múa chân bắt đầu chém gió: "Các cậu biết bốn đại thiếu gia
của Thiên Nam không?"

"Tớ may mắn lắm mới được cùng với đại thiếu gia Lôi Cuồng..."
Lâm Hiểu Vy khinh thường nói: "Cùng Lôi Cuồng ăn cơm à?"
"Là Lưu Tiếu - một trong số thuộc hạ của Lôi Cuồng đó! Cỡ như người ta mới được gọi là quyền quý! Thế mới gọi là
giỏi!"
Chu Hạo vừa nói vừa suýt xoa.
Những người bạn học khác đều gật gù đồng tình.
Lưu Tiếu lăn lộn lâu năm ở nơi này, tuy không thể so bì với đại thiếu gia tôn quý như Lôi Cuồng, nhưng người bình
thường không dễ gì gặp được.
Oai phong lẫm liệt, quyền quý ngút trời, bất kỳ thế lực nào cũng phải kính nể mấy phần.
"Nói đi nói lại, Quân Tường đó một nửa cũng không bằng, so với Lưu Tiếu vẫn còn kém xa", Chu Hạo bĩu môi nói.
Có vẻ như việc hạ thấp Quân Tường có thể đem tới cho hắn cảm giác hơn người.
"Các cậu xem...!Bên kia có phải là Lưu Tiếu hay không?"
Một bạn học khác dường như đã từng nhìn thấy Lưu Tiếu, liền chỉ tay về phía trước nói.
Bởi vì bọn họ đang đứng trên bậc thềm cao, vừa vặn có thể nhìn thấy được Quân Tường đang giẫm nát xương đùi
của Lưu Tiếu.
Lâm Hiểu Vy dụi dụi mắt: "Người ở bên cạnh đánh Lưu Tiếu chính là...!Quân Tường?"
Chu Hạo ban đầu không thấy được bên kia, nên nghe Lâm Hiểu Vy nói như vậy, lập tức chế giễu nói: "Làm sao có
thể, hai người thua xa đẳng cấp như vậy..."
Nhưng khi quay đầu lại, Chu Hạo có thể thấy rõ Quân Tường đang giẫm nát xương đùi Lưu Tiếu.
Ngay lập tức lạnh toát cả sống lưng, liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt.
"Cái này...!Sao có thể?", Chu Hạo khiếp sợ nói.
Nhớ tới việc vừa nãy mình hạ thấp Quân Tường như vậy, Chu Hạo càng thêm sợ hãi, giọng nói nức nở như sắp
khóc: "Vậy...!Quân Tường rốt cuộc có đẳng cấp như thế nào?"
"Mà ngay cả Lưu Tiếu cũng dám đánh!"
Chu Hạo khóc không ra nước mắt, lại một lần nữa ra vẻ thất bại.
...
Trần Nộ nghe thấy mệnh lệnh của Quân Tường, lập tức lấy bộ đàm ra, liền có vệ binh đến xử lý.
Đối với nhóm vệ binh của Quân Tường mà nói.
Mệnh lệnh của Quân Tường chính là trời.
Xem thường chính là tội chết.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn về phía nhóm trưởng Ngô Thu: "Nhóm trưởng, nguôi giận chưa?"
Nổi trận lôi đình, giết người dứt khoát!
Cách làm việc này của Quân Tường làm cho nhóm trưởng Ngô Thu có chút sửng sốt.
"Cậu...!Thằng nhóc này, thật sự trưởng thành rồi".

Ngô Thu biết tính cách của Quân Tường, Quân Tường có khả năng như vậy, tự nhiên anh ta có lòng tự tin cực kỳ
mạnh mẽ đến chuyện xử lý những việc sau này.
Cho nên anh ta vỗ vai Quân Tường một cái và nhìn Quân Tường với một ánh mắt tự hào.
Anh ta đối xử với Quân Tường như em trai ruột thịt.
Quân Tường trưởng thành, có tiền đồ như ngày hôm nay, Ngô Thu cảm thấy vui mừng hơn bất cứ ai.
"Trần Nhã, qua đây", Quân Tường mở miệng nói với Trần Nhã đứng ở bên cạnh.
"Nhóm trưởng, đây là một trong số những vị hôn thê tương lai của tôi, Trần Nhã".
"Đây là anh nhóm trưởng".
Quân Tưởng mở miệng giới thiệu.
Trần Nhã đã nhìn ta cơn giận dữ lôi đình của Quân Tường vừa nãy đều là bởi vì người đàn ông được gọi là nhóm
trưởng này.
Đương nhiên, nhóm trưởng cũ chính là người vô cùng quan trọng trong lòng Quân Tường.
Lúc này cô ta gật đầu mỉm cười với Ngô Thu: "Xin chào nhóm trưởng, tôi là Trần Nhã".
Ban đầu Ngô Thu cực kỳ sửng sốt bởi vì cô ta là một trong những vị hôn thê của cậu ấy.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, Quân Tường vẫn lợi hại như vậy cho nên việc này không cần phải nghĩ tới.
Đưa mắt nhìn về phía Trần Nhã, Ngô Thu khen ngợi: "Thằng nhóc này thật đúng là tốt số mới tìm được người vợ
xinh đẹp như cô".
"Đó phải là may mắn của tôi", Trần Nhã đáp.
"Đi, làm vài chén nhé!", Ngô Thu phấn khởi nhìn Quân Tường, mở miệng nói.
Quân Tường gật đầu: "Được thôi!"
Anh quay đầu nhìn về phía Trần Nhã: "Tôi phái người đưa cô về nhà".
Trần Nhã gật đầu: "Được".
Phái Trần Nộ đưa Trần Nhã rời đi.
Quân Tường và Ngô Thu liền rời khỏi đám đông, đi về phía nhà của Ngô Thu.
Mặc dù chân của Ngô Thu đã què nhưng động tác vẫn còn nhanh nhẹn.
Anh ta bước khập khiễng, đi đường không nhanh cũng không chậm.
"Hồi đó chân bị trọng thương, sau đó nhà thương của chiến trường cũng bị tập kích”, Ngô Thu đẩy chiếc xe điện bán
bên ngoài của mình, bắt đầu hồi tưởng lại nói.
"Cho nên làm chậm trễ việc điều trị, cái chân này cũng vì thế mà tàn phế".
"Tôi không thể gây trở ngại cho quốc gia...", Ngô Thu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
"Cho nên tôi đề nghị, xuất ngũ về nhà, không để cho quốc gia thêm phiền phức".
Vừa nói, Ngô Thu vừa nở nụ cười: "Cũng còn may, cái mạng vẫn giữ được".
Ngô Thu thản nhiên nói.

Nhưng Quân Tường có thể hiểu được, một chàng trai trẻ chí khí bừng bừng nhiệt huyết, đột nhiên trở thành người
tàn tật, thật sự phũ phàng.
Đã nhiều năm như vậy, cho dù Võ Quốc đối xử với các quân nhân xuất ngũ cực kỳ tốt, nhưng anh ta không muốn gây
rắc rối cho đất nước.
Chân có thể thiếu nhưng vẫn có thể đi đưa cơm.
Sống sao cho đẹp, nghèo cho sạch, rách cho thơm.
Nhưng đầu năm nay, đám người làm xằng làm bậy quá nhiều.
Liên tục bị tấn công làm cho Ngô Thu dần mất hết ý chí, ngay cả sự kiêu ngạo cũng đã bị mài mòn.
"Nhưng vẫn còn may, chỉ cần sống tiếp thì vẫn còn hy vọng", Ngô Thu bước khập khiễng, quay đầu lại nói với Quân
Tường.
Quân Tường âm thầm gật đầu, đau lòng cho người anh, người nhóm trưởng cũ của mình.
Hai người bước chậm về phía trước, khoảng chừng hơn 20 phút, mới đi đến nhà của Ngô Thu.
Nhà của Ngô Thu là một cái nhà ngang rất bình thường, hành lang chứa đầy bình gas đã nhiều năm không được sử
dụng.
Dường như gia đình của mình có chút khó khăn, Ngô Thu quay đầu lại nói với Quân Tường: "Điều kiện ở nhà hơi
thiếu thốn, nhưng mẹ của tôi nấu ăn không tệ nha".
Mở cửa, cả hai bước vào nhà của Ngô Thu.
Nhà của Ngô Thu không rộng lắm, chỉ khoảng chừng năm mươi mét vuông.
Mái tóc mẹ Ngô Thu đã điểm hoa râm, con mắt dường như cũng không nhìn rõ thứ gì, nghe thấy tiếng mở cửa: "Tiểu
Thu về rồi đấy à".
"Mẹ, con về rồi ạ, con còn đưa Quân Tường trở về, chính là người con từng kể với mẹ đó".
"Ai yo, để thím xem nào, đứa nhỏ này, Tiểu Thu nhà thím kể về con nhiều lắm".
"Thím, là con đây", Quân Tường mỉm cười gật đầu nói.
"Thím nấu cho con vài món, để anh em hai đứa nhắm rượu nhé".
Rầm rầm rầm!
Có người gõ cửa dữ dội, cánh cửa chống trộm cũ nát cứ thế rung lên.
"Nhà họ Ngô các người rốt cuộc còn thở hay không? Khôn hồn thì cút ra đây cho tao!"