Thiên Tôn Bất Bại

Chương 42: Đẳng Cấp Quyền Quý






Con người sống trên đời đều vì những lợi ích riêng của mình…
Tiết Đào vì muốn sống sót nên không tiếc gì Dương Phàm.
Cùng là người trong gia tộc lớn, Tiết Đào biết, nếu quá nhân từ thì sẽ không thể tồn tại được.
Càng huống hồ, Dương Phàm lại dây vào người như này!
Tiết Đào quét nhìn bóng lưng của Quân Tường, cúi đầu rồi thân người chầm chậm lùi về sau.
Đồng thời, hắn ta bắt đầu sắp xếp một số vệ sĩ canh gác ở cửa ngoài để đề phòng có kẻ gây rối lẻn vào.
“Thông báo cho bữa tiệc tối nay, chuẩn bị phòng vip nhất.

Nếu như quyền hạn của tôi không đủ thì cứ nói là ý của bố
tôi”, Tiết Đào cầm điện thoại lên rồi thông báo.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn ta lại lấy điện thoại gửi cho bố mình một tin nhắn.
“Dương Phàm dây vào vị đó, đã bị con xử lý rồi”, hắn ta vừa đi về trước vừa chau mày tiếp tục gửi cho bố mình tin
nhắn thứ hai.
“Lát nữa con sẽ khiêu khích nhà họ Dương rồi sẽ gánh hết chuyện này”.
Chưa đầy hai phút, điện thoại của Tiết Đào nhận được tin nhắn từ bố mình.

Bên trên chỉ có một từ duy nhất: “Được!”
Ánh mắt Tiết Đào âm trầm, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn cho nhà họ Dương: “Dương Phàm dám mắng chửi tôi, bị tôi

xử lý rồi.

Nhà họ Dương phái người đến nhận xác đi”.
Sau khi gõ xong dòng chữ này, biểu cảm trên mặt Tiết Đào càng âm trầm hơn.
Chưa đầy mười phút, quản gia đã bưng một chiếc khay phủ vải trắng nhuốm đầy máu đỏ tươi đi vào.
“Cậu chủ! Đã giải quyết xong đám người Dương Phàm, đây là tay của bọn họ”.
“Đưa cho tôi”, biểu cảm trên mặt Tiết Đào dễ chịu hơn, sau đó bưng cái khay đó cung kính đi về phía phòng nghỉ
ngơi.
“Thưa anh! Đám người Dương Phàm đã bị xử lý, đây là tay của bọn chúng”.
Tiết Đào vẫn với tư thế cung kính khom người 90 độ.
Quân Tường khoát tay, nói: “Không cần xem nữa”.
“Vậy thì tôi xin lui xuống trước, tôi đứng ở bên ngoài cửa, anh có gì căn dặn thì cứ nói ạ”.
Mặc dù chỉ là bóng lưng của Quân Tường nhưng vẫn khiến Tiết Đào cảm thấy áp lực vô cùng.
Chỉ đứng một lúc mà trên trán hắn ta đã toát hết mồ hôi.

Nỗi sợ hãi với Quân Tường càng lớn hơn.
“Thể hiện tốt lắm”, Quân Tường thản nhiên nói.
Trong mắt của Tiết Đào lộ ra vẻ vui sướng phát điên, sau đó gật đầu rồi chậm rãi lùi ra phía sau.
Nhìn Tiết Đào cung kính như vậy, Trần Nhã quay sang nhìn Quân Tường.

Trong đôi mắt lấp lánh như những vì sao
trong dải ngân hà, cứ chớp không ngớt.

Bàn tay nhỏ bé chống cằm, trong đôi mắt to đều là sự hiếu kỳ.
Dường như Quân Tường cảm nhận được Trần Nhã đang nhìn mình nên nhìn lại cô ta, cười hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Trần Nhã giơ tay lên rồi dùng sức vẽ một đường trên không trung.
“Vốn tưởng rằng anh cao từng này thôi nhưng không ngờ giờ anh cao vút như này rồi…”.
Quân Tường bật cười, cảm thấy Trần Nhã có chút đáng yêu.
Hai người nói chuyện một lúc thì bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Tiết Đào đi vào, nói: “Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, giờ chúng ta qua đó thôi ạ”.
Quân Tường khoát tay, nói: “Đi thôi!”
Tiết Đào đi ở phía trước rồi dẫn đám Quân Tường đến phòng đấu giá của hiệp hội thương mại.
Mỗi năm hiệp hội thương mại Kim Vận đều có một ngày đấu giá.

Hôm đó sẽ có tổng cộng hai lần.
Lần một là đấu giá bình thường, những người có mặt hầu hết là cậu chủ của các gia tộc lớn.

Nhưng lần hai mới là quan trọng.
Tất cả những người quyền quý đều đến cả, gia chủ của các gia tộc lớn cũng đến tham gia.
Tiết Đào dẫn Quân Tường đến một phòng kín ở bên cạnh.
Phòng không lớn, tầm hơn 50 mét vuông, phía trước là cửa sổ lớn.
Đứng trước cửa sổ này có thể nhìn thấy tất cả vị trí khác trong phòng đấu giá.
Tiết Đào đứng ở bên cạnh bắt đầu giới thiệu: “Thưa anh! Đây là phòng số một của hiệp hội thương mại, năm năm
chưa từng mở ra.

Năm xưa, bất luận là nhà họ Tiết hay nhà họ Tạ cũng không được ngồi ở đây”.
“Biểu tượng bên ngoài cửa đã đổi thành nhà họ Trần.

Một khi phòng này ra giá, tất cả mọi người đều biết là nhà họ
Trần.

Nếu muốn ẩn đi cũng được ạ…”.
Không cần đâu!”, Quân Tường lên tiếng.
Hiện giờ nhà họ Trần mới nổi, lại có quá nhiều gia tộc nhòm ngó vào.

Vì vậy, lúc này nhà họ Trần cũng nên thể hiện
ra chút thực lực của mình.
Quân Tường vừa nói dứt lời thì bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa.
Ánh mắt Tiết Đào lập tức nhìn về phía Quân Tường.
Thấy Quân Tường gật đầu, lúc này Tiết Đào mới lên tiếng: “Vào đi!”
Có hai người đứng ở cửa, tóc bạc hoa râm, mặc đồ vest, xem ra khá chỉn chu.
Vừa mới bước vào cửa, hai người đã cung kính đi đến bên cạnh Quân Tường.
“Chào anh! Tôi là hội trưởng của hiệp hội thương mại Kim Vận, Tạ Vũ Đình, gia chủ của nhà họ Tạ”.
“Chào anh! Tôi là Tiết Luân, gia chủ nhà họ Tiết, phó hội trưởng hiệp hội thương mại Kim Vận”.
Quân Tường hai tay đút túi, gật đầu với hai người, coi như là đáp lễ.
Tiết Luân nhìn Quân Tường một cái.

Kể cả ông ta cả đời tung hoành thiên hạ, gặp biết bao sóng gió nhưng cũng
chưa có ai khiến ông ta cảm thấy áp lực như Quân Tường.
Thậm chí…
Tiết Luân còn cảm thấy, xung quanh dường như đều thuộc quyền kiểm soát của Quân Tường.
Chỉ cần ai bước vào phạm vi đó thì sẽ bị đè bẹp thịt nát xương tan.
Tạ Vũ Đình ở bên cạnh cũng vô cùng chấn động.
Vốn dĩ khi nghe thấy Tiết Luân nói, Tạ Vũ Đình vẫn có chút coi thường.


Nhưng hiện giờ nhìn thấy Quân Tường, ông
ta cũng cảm thấy khí thế này như sóng gầm núi đổ.
Ông ta lặng lẽ nhìn Tiết Luân, lúc này hai lão hồ ly này càng tỏ ra cung kính hơn.
Tạ Vũ Đình khom người nói: “Không biết anh đến thành phố Thiên Nam, ở hiệp hội thương mại Kim Vận trước đó
nếu khiến anh mất hứng thì xin được tạ lỗi với anh”.
Tiết Luân ở bên cạnh cũng vội lên tiếng: “Con hư là tại bố không biết dạy.

Trước đó Tiết Đào có gì thất lễ với anh, nhà
họ Tiết xin mở tiệc tạ lỗi với anh…”.
“Không cần đâu”, Quân Tường khoát tay, từ chối.
Trần Nhã ở bên cạnh cũng nhìn Quân Tường với ánh mắt sùng bái.
Đây là hội trưởng và phó hội trưởng của hiệp hội thương mại Kim Vận, vậy mà Quân Tường nói không là không.
Trên mặt Tạ Vũ Đình và Tiết Luân đều mồ hôi chảy đầm đìa.
Người đẳng cấp như Quân Tường một khi không vui thì có thể lật đổ cả hiệp hội thương mại Kim Vận.

Vì vậy, khi
nghe thấy Quân Tường từ chối thì hai người đều thấy căng thẳng.
Quân Tường cũng nhìn ra sự căng thẳng của hai người này.
“Lần này quay về thành phố Thiên Nam, tất cả mọi chuyện tôi muốn làm kín tiếng thôi.

Lòng tốt của hai nhà Tiết, Tạ,
tôi nhận rồi”.
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, hai gia chủ này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thân phận của anh chỉ có ba người chúng tôi biết thôi, những người khác sẽ không biết nửa chữ đâu ạ”, Tạ Vũ Đình
vội nói.
“Ngoài ra, hiệp hội thương mại Kim Vận còn chút thỉnh cầu, muốn gia chủ Trần đảm nhiệm một chức phó hội trưởng
nữa của hiệp hội thương mại Kim Vận”.
Mặc dù Tạ Vũ Đình nói với Trần Nhã nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Quân Tường, hỏi: “Không biết gia chủ Trần có
hứng thú không ạ?”