Thiên Tôn Bất Bại

Chương 37: Hai Trăm Triệu






Ánh mắt của quản gia nhìn Quân Tường một cái.
Nhưng ông ta vẫn chưa rời đi mà tiếp tục nói: “Cô Trần! Đây là cậu chủ nhà tôi có ý mời cô qua đó”.
“Không qua không được đâu ạ”, trong lời nói của quản gia còn kèm theo lời cảnh cáo.
Nhưng nếu như quản gia gọi là gia chủ Trần thì có lẽ Trần Nhã sẽ qua đó.

Nhưng ông ta lại gọi là cô Trần.
Điều đó cho thấy, phó hội trưởng của hiệp hội thương mại Kim Vận và nhà họ Tiết không thừa nhận thân phận gia
chủ nhà họ Trần của cô ta.
Vì vậy Trần Nhã mới thể hiện ra vẻ mặt khó chịu rồi xoay người nhìn quản gia, nói: “Phiền ông chuyển lời đến cậu
chủ, cảm ơn thịnh tình của cậu ta nhưng tôi sẽ không qua đó đâu”.
Lời nói của Trần Nhã kiên định, còn mang theo vẻ quyết đoán.
Quản gia biểu cảm thay đổi, thật không ngờ Trần Nhã vừa được lên làm gia chủ nhà họ Trần thì đã không nể mặt cậu
chủ nhà họ Tiết như vậy.
Mặc dù trong lòng cảm thấy Trần Nhã không biết điều nhưng quản gia vẫn không thể hiện ra biểu cảm đó.
Ngược lại, còn lịch sự cười nói: “Vâng! Tôi sẽ quay lại báo cáo với cậu chủ.

Cảm ơn cô”.

Trần Nhã khẽ gật đầu, nói: “Đừng khách khí”.
Quản gia đi xa, lúc này Trần Nhã mới thở phào một cái.
“Đừng căng thẳng”, Quân Tường lập tức nói.
Trần Nhã gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Quân Tường cười, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Nhà họ Tiết gây cho cô ta áp lực quả thật quá lớn.
Quản gia quay về chỗ của cậu chủ nhà họ Tiết, cúi đầu nói nhỏ bên tai hắn ta.
Nhưng khác với tưởng tượng của Trần Nhã, Tiết Đào chỉ quay đầu lại rồi cầm ly rượu giơ về phía Trần Nhã, sau đó
nhấp một ngụm.
Trần Nhã ở bên này quay đầu đi rồi nói nhỏ vào tai Quân Tường: “Kia chính là Tiết Đào, cậu chủ nhà họ Tiết”.
“Cô từng gặp hắn ta sao?”, Quân Tường có chút hiếu kỳ, hỏi.
“Bốn ác ma của thành phố Thiên Nam mà…”, trong ánh mắt Trần Nhã toát lên vẻ ghét bỏ.
Quân Tường quay đầu lại nhìn Trần Nhã một cái, nói: “Sao lại gọi là bốn ác ma của thành phố Thiên Nam?”
“Kim Hâm, Thương Cuồng hống hách, Tiết Đào nham hiểm, Hoa Tiểu Long háo sắc”.
“Đây chính là bốn cậu chủ nổi danh nham hiểm và chơi bời nhất của thành phố Thiên Nam”.
“Thú vị đấy nhỉ?”, ngón tay Quân Tường gõ xuống bàn, cười nói.
“Nhưng, Kim Hâm đã bị giam lỏng ở nhà, đã hơn năm nay không lộ diện.

Hoa Tiểu Long cũng đi nước ngoài du học.
Hiện giờ chỉ còn hai tên ác ma vẫn đang tác oai tác quái”, trong lời nói của Trần Nhã kèm theo sự ghét bỏ rồi lại ngồi
sát Quân Tường hơn.
“Tôi cứ tưởng rằng, hiệp hội thương mại Kim Vận gửi thiệp mời cho tôi là thừa nhận địa vị của nhà họ Trần cơ.

Xem
ra, đúng là tôi đang mơ mộng rồi”, cô ta quay đầu lại nói với Quân Tường.
“Trong một đêm diệt được nhà họ Thôi, nếu hiệp hội thương mại Kim Vận không có phản ứng gì, vậy thì chẳng khác
nào tát họ trước mặt mọi người”, Quân Tường cười, nói, sau đó xoa nhẹ đầu của Trần Nhã.
Cô gái này cần phải học hỏi nhiều để trưởng thành hơn.
“Đúng thế! Xem ra họ không có ý tốt với nhà họ Trần”.
“Tôi lại thấy chưa chắc?”
“Vậy thì là cái gì?”, Trần Nhã tò mò hỏi Quân Tường.
“Phải nói là, không có ý đồ tốt với cô mới đúng”, Quân Tường cười, nói.
Lúc này, mặt Trần Nhã đỏ ửng lên.
Quân Tường cũng cười rồi nhìn lên sân khấu.
MC cầm chiếc búa nhỏ rồi hô lớn: “Được rồi! Bức tranh ‘Bích Thủy Vân Cảnh’ này có giá ba mươi triệu tệ.

Còn ai ra

giá nữa không?”
“Ba mươi triệu tệ lần một”.
“Ba mươi triệu tệ lần hai”.
“Ba mươi triệu tệ! Đã xong”, MC gõ mạnh búa nhỏ.
“Vậy chúng ta hãy cùng chúc mừng cậu chủ nhà họ Dương”.
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
Thấy Quân Tường có vẻ có hứng thú nhìn lên sân khấu, Trần Nhã ở bên cạnh lên tiếng nói: “Đây là hiệp hội thương
mại Kim Vận, mỗi năm sẽ tổ chức một lần đấu giá, mọi năm nhà họ Trần không có tư cách…”.
Trần Nhã chưa nói xong thì ánh mắt nhìn lên sản phẩm đấu giá mới ở trên sân khấu mà không chớp mắt.
Quân Tường thấy vẻ khác thường của Trần Nhã nên quay đầu lại nhìn cô ta đang nhìn lên sân khấu.
Trên đó đang bán đấu giá một trâm cài bằng ngọc.
Ánh mắt Quân Tường nhìn lên cây trâm đó, có chút khó hiểu.
Cây trâm trông rất bình thường, điêu khắc cũng bình thường, tạo hình cũng thế, điểm duy nhất đáng nói là chất liệu
của nó.

Thoạt nhìn chắc là phỉ thúy.
Về lý mà nói, sản phẩm như này đáng lẽ không đủ tư cách đấu giá tối nay.
Tiếp đó, lời của MC nói mới khiến Quân Tường hiểu được, tại sao ánh mắt Trần Nhã lại thất thần như vậy.
“Sản phẩm này chắc mọi người không quen nhưng lai lịch của nó rất thú vị”, MC cầm cây trâm lên rồi nói với tất cả
khách quý.
Lúc này, Tiết Đào quay đầu lại, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Trần Nhã.
MC tiếp tục nói: “Sản phẩm này là trâm hay cài của người vợ quá cố của Trần Kiền, gia chủ đời trước của nhà họ
Trần”.
Nghe thấy vậy, Quân Tường như trầm tư hẳn đi.
Đây là trâm cài tóc của người mẹ đã mất của Trần Nhã.
“Năm đó nhà họ Trần sa sút nên chỉ còn cây trâm này là đáng giá.

Nhưng thật không may, vợ của Trần Kiền mất
sớm, đây là di vật duy nhất.

Vì vậy, hôm nay chúng ta sẽ đấu giá vật này”.
Mặc dù Trần Nhã không có thay đổi về biểu cảm nhưng đã nắm chặt nắm đấm.

Điều này đã chứng tỏ thái độ hiện giờ
của cô ta.
Di vật duy nhất của người mẹ đã mất, giờ bị lấy ra để đấu giá…

Đây là sự sỉ nhục đối với người mẹ đã mất và với cả Trần Nhã.
Tất cả mọi người ở đây đều là những người thông minh, họ đều hiểu ý tứ của hiệp hội thương mại Kim Vận.
Giết người thì giết ‘tâm’ trước.
Tấn công vào sâu thẳm trong tim họ.
Gọi Trần Nhã đến đây, chẳng qua là muốn sỉ nhục cô ta trước mặt mọi người thôi!
“Nào! Chúng ta bắt đầu đấu giá! Cây trâm này có ý nghĩa rất đặc biệt nên giá thấp nhất là…”.
MC rõ ràng trước đó nhận được chỉ thị của Tiết Đào nên lúc này nhìn hắn ta, rồi giơ một ngón tay ra, nói: “Một trăm
triệu”.
Hự!
Không khí nơi này náo nhiệt hẳn lên!
Tất cả mọi người ngay lập tức đều quay đầu lại, ánh mắt nhìn về Trần Nhã.
Trần Nhã nắm chặt nắm đấm, bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng đã gợn sóng.
Ánh mắt nhìn lên cây trâm trên sân khấu đã đỏ ửng.
Nhưng, cái giá một trăm triệu khiến tay Trần Nhã nắm trước đó giờ đã tái nhợt.
Cô ta nhìn Tiết Đào, Tiết Đào cũng đáp lại cô ta bằng nụ cười nham hiểm.
Trần Nhã đang thấy trong lòng mình nổi sóng nhưng đột nhiên có bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô ta.
Trần Nhã ngẩng đầu lên nhìn thì đó là Quân Tường.
Ngay lập tức, cô ta liền thấy ấm lòng hơn, đôi mắt mong đợi nhìn anh.
Quân Tường gật đầu rồi cho cô ánh mắt yên tâm.
“Một trăm triệu! Có ai ra giá nữa không? Có ai không? Cô Trần! Cô không ra giá sao?”, MC đứng trên sân khấu, nhìn
Trần Nhã hỏi với điệu cười đểu.
Quân Tường vỗ nhẹ lên tay Trần Nhã rồi giơ biển đấu giá ở bên cạnh lên nói: “Ồ! Nhà họ Trần đã ra giá rồi, còn ra
giá nào nữa?”
Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Quân Tường, đặc biệt là Tiết Đào, ánh mắt nham hiểm đang nhìn
chằm chằm vào anh.
Quân Tường coi như không cảm nhận được nhiều người nhìn mình, biểu cảm trên mặt không thay đổi, còn mang
theo ý cười.
“Hai trăm triệu”.