Thiên Tôn Bất Bại

Chương 36: Không Đi Đâu Hết






Những chòm sao trên trời như dịch chuyển, những bóng cây như in bóng xuống mặt đường, con đường dài được
bóng đèn chiếu sáng.
Quân Tường mặc áo khoác ngoài đi trên đường phố.

Ở cách 5m là Trần Nộ đi theo phía sau.
Ăn uống no nê ở nhà dì Tô, Quân Tường cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Dường như được quay về nhiều năm trước đây, mỗi lần anh và Khương Hân ăn cơm ở nhà dì Tô xong, sau đó đều
nắm tay nhau dạo bước trên con đường này.
Lúc đó, anh còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai bàn tay nắm chặt thì có thể đi đến cuối đời.
“Trần Nộ!”, nhớ đến Khương Hân, Quân Tường lại thở dài một hơi.
Giai nhân không gặp, biết tìm nơi đâu?
“Lát nữa nói cho Đào Hoa, một lần nữa huy động lực lượng hiện giờ của chúng ta đi tìm tên Thanh Thiếu đó và
những người có liên quan đến chuyện này ở thành phố Thiên Nam”.
“Vâng! Tôi sẽ đi chuyển lời ngay”.
Quân Tường ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mà nắm chặt áo khoác trên người mình.
Bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, Quân Tường cảm thấy hơi lạnh một chút.
“Anh Tường! Anh không sao chứ?”, mặc dù Trần Nộ cao to vạm vỡ nhưng thực chất là người rất chu đáo.


Thấy ánh
mắt Quân Tường có chút khác thường nên lập tức đi lại nói với Quân Tường.
“Anh biết mà! Bệnh cũ thôi”, Quân Tường lắc đầu, với ý mình không sao cả.
“Y thuật của anh tuyệt thế thiên hạ, vậy mà không chữa được bệnh của mình sao?”, Trần Nộ ở bên cạnh chau mày
hỏi.
“Bác sĩ khó chữa được bệnh của mình mà! Cần cơ duyên và vận may nữa”, Quân Tường nói.
Quân Tường quay đầu lại, bắt đầu nhìn Trần Nộ nói: “Trần Nhã đang ở buổi đấu giá”.
“Đúng vậy! Thật ra bây giờ bên đó đã bắt đầu rồi”.
“Được! Giờ chúng ta hãy qua đó”, Quân Tường lên tiếng nói.
Hiệp hội thương mại Kim Vận là một trong những hiệp hội thương mại đẳng cấp nhất thành phố Thiên Nam.
Khác với thỏa thuận với bốn gia tộc như Trương, Vương, Tiền, Lý trước đó, chỉ cần là hiệp hội thương mại Kim Vận
thì tất cả gia tộc đều phải cùng nhau sát cánh.
Thành phố Thiên Nam là thành phố trực thuộc trung ương, thế lực các phương đều có liên quan mật thiết, hiệp hội
thương mại Kim Vận có thể đứng đầu, đủ thấy thực lực đến mức nào.
Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Thôi thực lực bình thường nhưng lại ngang ngược như vậy.

Cũng chỉ vì có hiệp hội
thương mại Kim Vận làm hậu thuẫn.
Còn hôm nay, hiệp hội thương mại Kim Vận lại gửi thiệp mời cho Trần Nhã.

Đến cô ta cũng không hiểu được dụng ý
là gì.
Nhưng, nếu như hiệp hội thương mại Kim Vận đã gửi thư mời thì nhà họ Trần chắc chắn sẽ đi.
Nhà họ Trần hiện giờ không thể chịu được kiếp nạn nào nữa.
Khách sạn Kim Vân là nơi tập trung của hiệp hội thương mại Kim Vận.
Hôm nay, ở đây tụ họp mấy chục gia tộc lớn nhỏ của thành phố Thiên Nam.

Ngoài mấy gia tộc trong hiệp hội thương
mại Kim Vận, còn có một số gia tộc khác, thậm chí ở nơi khác cũng có gia tộc lớn đến đây.
Quân Tường đến khách sạn Kim Vận rồi xuống xe, trước tiên nhìn khách sạn này một cái.
Khách sạn Kim Vân nằm trong tòa cao ốc Kim Vân, cũng coi như tòa kiến trúc đặc trưng của thành phố Thiên Nam.
Tòa nhà cao sừng sững, có tám mươi tầng, bề ngoài như một thanh kiếm sắc chọc thẳng lên trời.
“Đúng là có khí thế!”, Quân Tường gật đầu, khoác áo khoác ngoài rồi từng bước đi vào bên trong tòa cao ốc Kim
Vân.
Vừa đến ngoài cửa, ở tòa cao ốc đã có nhân viên lễ tân chạy lại, nói: “Chào anh! Hôm nay cả khách sạn này được

bao trọn, xin hỏi anh đến tham gia đấu giá hay sao ạ? Xin anh cho xem thiệp mời”, nhân viên với nụ cười chuyên
nghiệp, nhìn Quân Tường nói.
“Đúng là tôi đến tham dự bữa tiệc của hiệp hội thương mại Kim Vận.

Nhưng tôi không có thiệp mời”.
“Xin lỗi anh! Nếu như không có thư mời thì không thể…”.
“Tôi thật sự không có thư mời nhưng hôm nay tôi vẫn phải vào”, Quân Tường khẽ cười nói với nhân viên lễ tân, sau
đó chậm rãi đi vào.
Nhân viên lễ tân định ngăn lại nhưng căn bản không vượt qua ngọn núi nhỏ như Trần Nộ, thậm chí Trần Nộ còn cười
với cô ta rồi bóp nát bộ đàm của cô ta.
Bảo vệ ở bên ngoài căn bản không chú ý đến bên trong xảy ra chuyện gì, Quân Tường đã vào được bên trong.
Còn bảo vệ ở bên trong cứ tưởng Quân Tường có thiệp mời nên vào được, vì vậy còn chủ động kéo cửa lớn cho
anh.
Buổi đấu giá ở trong phòng lớn của hiệp hội thương mại, Quân Tường đi vào thì nhìn thấy MC đang miêu tả các sản
phẩm đấu giá.
Anh quét nhìn một cái thì nhìn thấy Trần Nhã đang ngồi ở một góc.
Bàn của Trần Nhã sắp xếp ở phía sau cùng, một mình Trần Nhã ngồi cô đơn ở đó.
Vì sợ bị người khác coi thường nên Trần Nhã cố gắng ngồi thật nghiêm trang, ngồi thật thẳng người.
Vẻ kiên định trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong ánh mắt còn mang theo sự kiên cường.
Cô ta biết rõ, hiện giờ mình là gia chủ nhà họ Trần nên mình không được yếu đuối.
Kể cả đứng trước bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng nhưng cô ta vẫn phải kiên cường.
Quân Tường hài lòng gật đầu rồi chậm rãi đi lại phía bàn của Trần Nhã.
Cô ta thấy Quân Tường đến thì trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui mừng.

Cảm giác như bèo trôi lênh đênh trên sông có
được chỗ dựa.
Biểu cảm vốn dĩ trên mặt đều hóa thành ý xuân.
Có người… Sự xuất hiện của họ mang lại cho bạn cảm giác an toàn.
“Anh đến rồi đấy à?”, Trần Nhã đứng dậy kéo ghế cho Quân Tường ngồi, vẻ mặt vui vẻ.
“Ừm! Tôi đến hơi muộn chút”, Quân Tường ngồi xuống, nói.
“Có sợ không?”, Quân Tường nhìn biểu cảm có chút căng thẳng của Trần Nhã nên cười, hỏi.
Trần Nhã cười, nhất thời nhìn lên khuôn mặt của Quân Tường.

Trước đó không cảm nhận được, hôm nay cô ta mới
nhìn kỹ, Quân Tường đúng là có ngũ quan hài hòa.

Ở anh còn hội tụ vẻ anh tuấn, khí chất hơn người.

Đặc biêt là khí thế Quân Tường mang theo đúng là khiến Trần Nhã
như đắm chìm trong đó.
Cô ta nheo mắt lại, khóe miệng nhếch cười.
“Hơi sợ một chút nhưng anh đến rồi thì tôi không sợ nữa”.
Quân Tường mỉm cười rồi giơ tay ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Trần Nhã.
Khuôn mặt tròn và trắng nhẵn của Trần Nhã lúc này đỏ ửng lên.
“Hôm nay có những ai?”, Quân Tường nghiêng người rồi quét nhìn một lượt khách quý ở đây.
“Mấy bàn trên cùng là các gia tộc trong hiệp hội thương mại Kim Vận.

Lần lượt là nhà họ Tạ là hội trưởng, nhà họ Tiết
là phó hội trưởng, còn cả những gia tộc thành viên khác”.
“Nhưng toàn là các gia chủ hoặc mấy cậu chủ, có những gia chủ lát nữa mới xuất hiện”.
Trần Nhã ở bên cạnh vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Những gia tộc khác cơ bản là thực lực hạng hai, hạng ba”.
Quân Tường có chút tò mò, hỏi: “Vậy nhà họ Thôi là hạng mấy?”
Trần Nhã chau mày, ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Chắc cũng được xếp vào hạng bốn.

Nhưng vì gia nhập vào hiệp hội
thương mại Kim Vận nên cũng được coi là hạng ba chăng?”
“Thì ra là vậy”, Quân Tường gật đầu nói.
Quân Tường và Trần Nhã đang nói chuyện thì nhìn thấy một người nhanh bước đi lại.
“Chào cô Trần! Tôi là quản gia nhà họ Tiết.

Cậu chủ nhà tôi muốn mời cô qua đó một lát”.
Ở đây ông ta dùng ‘cô Trần’ chứ không phải là gia chủ nhà họ Trần.
Trần Nhã cũng cảm thấy trong lời nói của quản gia nhà họ Trần có ý nên nắm chặt nắm đấm.
“Không đi đâu hết”, Quân Tường không quay đầu lại mà nhìn sản phẩm đấu giá trên sân khấu, trực tiếp từ chối.