Thiên Tôn Bất Bại

Chương 34: Đều Là Giả






Trương Dương móc mỉa Quân Tường, trong ánh mắt còn mang theo sự khinh bỉ nhè nhẹ.

Tiểu Nhuỵ vội vàng kéo tay Trương Dương nhỏ giọng nói: “Anh định làm cái gì vậy…”.

“Anh chỉ muốn đòi lại công bằng cho dì, làm gì có chuyện sinh nhật lại mang khoai lang đến tặng”, Trương Dương
nhìn Quân Tường nói.

Quân Tường chẳng thèm quan tâm, trên mặt vẫn mang theo ý cười.

Ngược lại, dì Tô khi nghe thấy câu này thì bắt đầu tỏ ra không vui.

“Thế nào? Tôi cứ thích ăn khoai lang đấy, Quân Tường nó là người có tâm, cậu xem lại cậu đi, tặng toàn những thứ
đồ gì! Có cái nào là thứ mà tôi thích không?”
Nghe thấy dì Tô nói như vậy, Tiểu Nhuỵ lại kéo tay dì Tô một cái: “Mẹ…”.

“Hừ, Quân Tường, chúng ta vào nhà đi”, dì Tô quay đầu qua nói với Quân Tường.

Quân Tường gật đầu, đưa tay đỡ dì Tô từ từ đi vào trong phòng.

Nhà của dì Tô vừa mới được sửa lại, bên trong nhà khá rộng rãi.

Vừa bước vào, Quân Tường đã nhìn thấy bên trong nhà bày một số đồ quà tặng.


Có hẳn một đống lớn, Quân Tường vừa liếc mắt nhìn thì thấy toàn là những thứ đồ đắt tiền.

Toàn là những người muốn dỡ nhà của dì, nếu không thì sao lại phải tặng dì nhiều đồ như thế? Chồn cáo chúc tết
gà, rắp tâm ăn gỏi”, dì Tô nhìn đến đám đồ quà tặng rồi bĩu môi nói.

Tiểu Nhuỵ ở bên cạnh dì Tô, nghe thấy dì Tô than phiền thì khẽ chau mày lại.

Nói thế nào thì Trương Dương cũng là bạn trai của mình.

“Mẹ… người ta tặng nhiều quà cho mẹ như thế thì đừng có nói như vậy chứ”.

Dì Tô liếc mắt nhìn con gái mình một cái rồi không nói nữa mà quay đầu qua càm ràm: “Cũng không biết con nhóc
này bị ma xui quỷ khiến gì, theo dì thấy, thằng nhóc kia cũng chẳng có gì tử tế”.

“Tiểu Nhuỵ bằng lòng là được mà”, Quân Tường mỉm cười nói.

“Vẫn là anh Quân Tường nói đúng, em đương nhiên là vì gia đình của Trương Dương có điều kiện, sau này em
không muốn phải sống cuộc sống vất vả khổ sở”, Tiểu Nhuỵ ngoái đầu lại nhìn, xem Trương Dương có đi theo sau
không sau đó nhỏ giọng nói.

Quân Tường mỉm cười: “Suy nghĩ của Tiểu Nhuỵ cũng không sai”.

Tiểu Nhuỵ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ, căn nhà cũ này có gì tốt đâu? Lại suốt ngày bị cắt điện cắt nước, đến ga còn
chẳng có, không bằng mình bán nó cho bên chủ đầu tư kiếm một khoản tiền sau đó chuyển đến nhà mới ở còn hơn”.

“Con thì biết cái gì? Mẹ thấy thằng nhóc Trương Dương kia chẳng đáng tin chút nào, đến lúc đó bị nó lừa mất nhà thì
mẹ con chúng ta đi đâu mà sống?”
Nghe mẹ mình nói vậy, Tiểu Nhịu đương nhiên không hài lòng: “Ai dà, mẹ, mẹ xem Trương Dương lái xe gì, mặc đồ
gì, tặng quà cho mẹ lại tặng những thứ gì? Căn nhà này đáng giá bao nhiêu tiền đâu?”
Tiểu Nhuỵ giải thích giúp cho Trương Dương.

Trương Dương cũng đi vào phòng, nhìn thẳng về phía dì Tô nói: “Đúng vậy, dì à, chẳng qua là công ty của con vừa
hay phái con đi phụ trách giải quyết việc giải phóng mặt bằng ở khu đất này, nếu không những căn nhà cũ thế này
đâu có đáng giá chứ?”
“Hơn nữa”, Trương Dương nhấc tay chỉ sang đống quà đặt bên cạnh.

“Dì à, dì nên tin rằng con thực lòng thích Tiểu Nhuỵ, tấm lòng của con trời đất có thể chứng giám”.

Tiểu Nhuỵ nghe thấy lời này của Trương Dương thì cơ thể liền dựa vào người Trương Dương, khuôn mặt cực kỳ
hạnh phúc.

Trương Dương quay đầu qua nhìn về phía Quân Tường: “Dù sao thì thực lòng thực dạ hơn nhiều so với khoai lang
nướng”.

Quân Tường vẫn mỉm cười không nói gì, hôm nay là sinh nhật của dì Tô, tâm trạng của anh khá tốt.

Xoay người đi đến chỗ đống quà tặng, Quân Tường cầm một bình rượu nổi tiếng lên, liếc mắt nhìn một cái.


“Ê, chai đó chính là loại rượu Vân Thuỷ Đài mà chỉ có quốc yến người ta mới dùng đó, một chai phải đến ba bốn
mươi nghìn tệ, anh mà làm vỡ nó thì đền không nổi đâu!”, Trương Dương ở bên cạnh nói.

Tiểu Nhuỵ đang định kéo tay nhưng lại không kịp.

Quân Tường quay đầu lại, trong tay cầm chai rượu: “Anh có biết là dì Tô có bệnh huyết áp cao, không thể uống
rượu?”
“Hả… nhưng tôi cũng là có ý tốt mà, những thứ tặng cho dì Tô đều là những thứ tốt nhất!”, Trương Dương giải thích.

“Anh chắc chắn đây là thứ tốt nhất?”, Quân Tường đánh giá bình rượu một lúc, khuôn mặt mang theo ý cười, nói.

Biểu cảm của Trương Dương khẽ đổi, bắt đầu trở nên không được tự nhiên: “Đương nhiên là tốt nhất”.

Tiểu Nhuỵ cũng đứng bên cạnh nói: “Anh Quân Tường, là thật mà, bình rượu này là loại rượu tốt nhất có thể mua
được trên thị trường rồi, một chai cũng mấy chục nghìn tệ đó”.

“Rượu Vân Thuỷ Đài thật thì đương nhiên đắt, nhưng loại rượu này…”.

“Anh Quân Tường, em đã kiểm tra rồi, bên trên có dán tem chống hàng giả và mã vạch để nhận biết hàng thật, không
thể là giả được”, Tiểu Nhuỵ sợ Quân Tường bị mất mặt nên vội vàng cất lời.

Quân Tường mỉm cười: “Tiểu Nhuỵ, bình này là thật, nhưng rượu bên trong ấy mà… lại là giả”.

“Hử?”, Tiểu Nhuỵ ngẩn ra.

“Đáy của bình Vân Thuỷ Đài này đã bị người ta đục một lỗ, rượu bên trong đã bị đổi thành loại khác”.

Tiểu Nhuỵ tiến lên một bước nhìn, quả thực bên dưới đáy bình có một lỗ tròn nhỏ xíu, giờ đã được người ta dùng keo
dán lại.

Quay đầu lại, Tiểu Nhuỵ nhìn về phía Trương Dương: “Anh Dương, anh bị người ta lừa rồi.

Bình rượu này đã bị
người ta động tay động chân vào rồi”.

Trương Dương lau mồ hôi trên đỉnh đầu của mình: “A… đúng! Chắc anh bị người ta lừa rồi?”
“Bị lừa à? Theo tôi thấy thì chưa chắc đâu?”, Quân Tường ở bên cạnh lạnh lùng nở nụ cười, nói.

Tiểu Nhuỵ xoay đầu lại, nhìn về phía Quân Tường: “Anh Quân Tường, ý anh là gì…”.

Quân Tường cầm một chiếc hộp trong đống quà tặng lên.

“Đây hẳn là Linh Chi Đông Bắc đúng không, màu sắc thế này thì đại khái cũng phải tầm hơn trăm năm tuổi rồi, mặc
dù không thường thấy nhưng đúng là vẫn có thể mua được”.

“Đúng đó, đây là do anh Dương đặc biệt mua về để cho mẹ em bồi bổ cơ thể”, Tiểu Nhuỵ nói.

Tay Quân Tường khẽ bóp, cây Linh Chi này liền gãy đôi, lộ ra bên trong toàn là mùn gỗ: “Là giả, còn chẳng bằng loại

nấm nhân tạo, đây rõ ràng chỉ là đồ thủ công mỹ nghệ”.

“Ồ, còn có cái này”, Quân Tường lại cầm một sợi dây kim cương lên.

“Độ cứng của kim cương rất cao, Tiểu Nhuỵ hẳn là hiểu rõ điều này”, Quân Tường nhấc viên kim cương lên, đặt nó
lên mặt kính của bàn rồi mài vài cái.

Nếu như là kim cương thật thì sẽ cắt được mặt kính, nhưng viên kim cương trên sợi dây này lại bị vỡ nát ra.

“Là giả”.

Quân Tường lại cầm một đôi bông tai vàng bên cạnh lên, tiện tay cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau vài cái, trên chiếc
khăn liền dính đầy bột màu vàng kim.

“Mất màu”.

Nhìn sang chiếc hộp khác, Quân Tường mở ra, là một chiếc vòng tay ngọc phỉ thuý màu xanh.

Quân Tường lại bật cười, dứt khoát gõ một cái, chiếc vòng liền gãy đôi.

“Làm bằng thuỷ tinh”.

Quân Tường nhìn về phía Tiểu Nhuỵ rồi lại nhìn về phía Trương Dương đang chảy đầy mồ hôi lạnh: “Nếu như một
món là đồ giả, tôi tin”.

“Nhưng món nào cũng đều như thế, thì tôi bắt đầu phải nghi ngờ rồi”.

Tiểu Nhuỵ mặt ngây ra nhìn về phía bạn trai Trương Dương của mình, nói sao cũng không ngờ tới được, gã lại dùng
nhiều đồ giả như vậy để lừa mẹ mình.

“Anh Dương, tại sao anh… rõ ràng là anh có tiền mà còn mua đồ giả?”, Tiểu Nhuỵ vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Quân Tường đánh giá một chút Trương Dương: “Tiểu Nhuỵ, anh cảm thấy em nói sai rồi”.

“Gã… chẳng qua là đang lừa gạt em thôi”.

“Gã chỉ là một tên nghèo rớt”.