Thiên Tôn Bất Bại

Chương 23: Món Nợ Của Tao Với Mày Chút Nữa Rồi Tính






Trần Nhã dè dặt nói, nhưng Quân Tường lại không để tâm nghe.

Nhấc tay lên búng một tiếng tách: “Vậy thì cô cứ đợi mà xem”.

Trần Nhã nghe thấy Quân Tường trả lời dứt khoát như vậy thì cũng có chút bồn chồn, người này chẳng lẽ không phải
là đang bốc phét?
Sự trả thù của nhà họ Thôi đến rất nhanh.

Dù gì thì nhà họ Thôi cũng là người của Hiệp hội thương mại Kim Vận, trả thù nhà họ Trần chẳng qua chỉ là việc vặt
vãnh.

Nhất là đối với việc làm ăn kinh doanh ngành may mặc như nhà họ Trần, mấy nhà xưởng của gia đình dường như
phải hứng chịu sự đả kích ngay lập tức.

“Gia chủ, không xong rồi, nhà xưởng số một của chúng ta bị cắt điện, công nhân đã đình công rồi”, bên ngoài cửa
nhà họ Trần, quản gia miệng thở hồng hộc, hớt hải chạy vào.

Quản gia chưa kịp nói hết câu, bên ngoài nhà họ Trần lại có một vị quản lý nữa chạy nhanh đến bên cạnh Trần Kiền:
“Không xong rồi, chúng ta vừa mới nhận được tin đơn đặt hàng năm mươi triệu tệ đã bị huỷ rồi”.

“Gia chủ, ngân hàng đã đóng băng khoản vay của chúng ta, giờ tiền lưu động của chúng ta chỉ đủ để chống chọi
trong hai ngày…”.

“Còn có, công nhân ở nhà xưởng thứ ba đang đòi đình công, nói muốn nghỉ việc”.


Mới chớp mắt, sức mạnh của nhà họ Thôi đã bộc phát ra hết.

Tất cả xưởng may của nhà họ Trần đều đã đình công, khoản vay ngân hàng bị đóng băng, đơn hàng bị huỷ.

Trần Kiền siết chặt nắm đấm, ông ta không ngờ được, nhà họ Thôi lại tấn công dồn dập như thế, thậm chí ông ta còn
chẳng có thời gian để kịp phản ứng.

Lập tức đã đánh vỡ mạch máu của nhà họ Trần, nhà họ Trần muốn phản kích cũng không có cơ hội nữa.

Gương mặt của Trần Nhã nghiêm túc hẳn lên.

Đây chính là nhà họ Thôi, kiểu gia tộc lớn như thế này không phải là
người mà cô ta có thể động vào được.

Mãi cho đến chiều tối, tất cả những thông tin xấu của nhà họ Trần nối đuôi nhau truyền về.

Tất cả các đối tác làm ăn, liên minh doanh nghiệp đều rời bỏ nhà họ Trần.

Đến cả trong nội bộ nhà họ Trần cũng có người âm thầm bỏ trốn.

Nhà họ Trần từ trên xuống dưới đã nháo nhào hết cả lên.

“Không xong rồi, không xong rồi, người nhà họ Thôi đến rồi”, quản gia từ bên ngoài chạy vào, hoảng hốt cất lời.

Tất cả người của nhà họ Trần đều căng thẳng hẳn lên, ánh mắt đều hướng hết ra bên ngoài, hô hấp cũng trở nên
dồn dập, không biết nhà họ Thôi sẽ mang đến cơn giận lôi đình như thế nào.

Trong tất cả mọi người có mặt ở đó, chỉ có mỗi Quân Tường là trông thư thái nhất.

Khẽ há miệng ngáp một cái rồi duỗi người thư giãn, biểu cảm mang vẻ chẳng để tâm.

Rầm!
Cửa chính nhà họ Trần bị người nào đó đạp mạnh, giọng nói vịt đực của Thôi Hoan oang oang vang lên: “Nhà họ
Trần đúng là to gan lắm”.

Đi cùng với Thôi Hoan còn có chú hai của hắn là Thôi Thanh Vân và một đám vệ sĩ.

Biểu cảm trên mặt của Thôi Thanh Vân lúc này cực kỳ huyênh hoang, ánh mắt quét khắp tứ phía: “Trước đó tôi đã
cho nhà họ Trần mặt mũi rồi, nhưng nhà họ Trần lại vứt hết sĩ diện của mình đi”.

Vừa nói, mặt Thôi Thanh Vân vừa ánh lên vẻ nham hiểm: “Nhà họ Trần dám chọc đến nhà họ Thôi thì phải gánh chịu
cơn thịnh nộ của nhà họ Thôi”.

Ánh mắt nhìn về phía Trần Kiền, trong mắt Thôi Thanh Vân mang theo vẻ bỡn cợt.

“Thế nào, nhà họ Trần đã sụp đổ hoàn toàn rồi, chắc là ông thích lắm hả?”
Trần Kiền ngậm chặt miệng không nói.

“Việc đã đến nước này, nhà họ Trần còn chẳng có lấy một người bạn, tất cả mọi người đều tránh xa nhà họ Trần như
thể né ôn dịch vậy, cảm giác thế nào hả? Gia chủ nhà họ Trần?”
Ánh mắt Thôi Thanh Vân mang theo vẻ diễu cợt, từ tốn mở miệng nói.


“Chậc…”.

Trần Kiền còn chưa kịp đáp lời thì Quân Tường ở bên cạnh đã cất tiếng, vừa chậc lười lại vừa lắc đầu.

“Cái tên rác rưởi thấp kép này, mày có ý gì hả?”, Thôi Thanh Vân chuyển ánh mắt về phía Quân Tường, hai mắt khẽ
híp lại đầy vẻ nham hiểm nói.

“Tôi cảm thấy, đã là thời đại nào rồi mà ông vẫn còn nói nhảm nhiều như thế”, Quân Tường ngồi bắt chân chữ ngũ,
ngón tay gõ lên mặt bàn bằng gỗ bên cạnh.

“Mày không biết tao là người của nhà họ Thôi à? Lại dám to gan ăn nói như thế với tao”, Thôi Thanh Vân nổi khùng
bước nhanh đến trước mặt Quân Tường.

Nhưng mà Quân Tường lại hành động trước, tay anh cầm lấy ly trà đã nguội lạnh bên cạnh lên, sau đó hất thẳng vào
mặt Thôi Thanh Vân.

Mặt Thôi Thanh Vân hứng trọn nước trà trong tách, còn có một ít lá trà bám dính trên mặt ông ta.

“Mày…”, Thôi Thanh Vân trước nay chưa bao giờ nghĩ đến Quân Tường lại dám ra tay với ông ta, ngay lập tức đỏ
bừng mặt mũi sau đó xông về phía Quân Tường.

“Rầm!”, Quân Tường vung tay lên, khí thế ào ạt.

Thôi Thanh Vân đột nhiên cảm nhận được một luồng gió kình đánh úp về phía mình.

Cơ thể như có gánh nặng nghìn cân đè lên, đầu gối mềm nhũn sau đó quỳ sụp xuống đất.

Thôi Thanh Vân còn định giãy giụa đứng lên, nhưng hai chân lại như mọc rễ xuống đất, hầu như không thể động cựa
được.

Quân Tường vẫn ngồi bắt chân chữ ngũ như cũ, ánh mắt nhìn về phía đám người nhà họ Thôi như thể bọn họ là
không khí.

“Nhà họ Thôi, uy phong quá nhỉ”, Quân Tường khẽ mỉm cười châm chọc.

Người của nhà họ Trần và nhà họ Thôi đều dại cả ra, tất cả mọi người đều không hiểu được, tại sao Thôi Thanh Vân
tiến lên trước vài bước mà lại quỳ sụp xuống đất, hơn nữa cũng không chịu đứng dậy.

Mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía Quân Tường, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên và sợ hãi, trong ánh mắt của Trần
Nhã còn có vài phần kích động, người này, thực sự có thể giải quyết được nhà họ Thôi này?
Thôi Hoan đứng bên cạnh, sắc mặt xanh mét, chỉnh lại quần áo một cái rồi mới dùng giọng trầm lạnh vừa nói vừa đi
về phía Quân Tường.

“Người anh em này, lại xỉ nhục nhà họ Thôi như thế, có phải là không được tốt lắm không?”, đi đến bên cạnh Thôi
Thanh Vân, Thôi Hoan định đỡ Thôi Thanh Vân dậy.

“Mày mà cũng xứng đáng làm anh em của tao à?”
Ngón tay của Quân Tường vẫn tiếp tục gõ gõ lên mặt bàn.

Khí thế quanh người Quân Tường như lan rộng ra, ép thẳng lên người Thôi Hoan.


Bốp…
Thôi Hoan cũng lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Mày… mày rốt cuộc là ai? Lại dám đối phó với nhà họ Thôi chúng tao!”, Thôi Thanh Vân mở miệng, vẻ mặt cực kỳ
kinh ngạc.

Nhưng Quân Tường lại quay đầu qua nhìn về phía Trần Nhã: “Pha giúp tôi một tách trà, là loại trà Phổ Nhĩ tốt nhất
của nhà họ Trần”.

Thôi Thanh Vân: “…”.

Quân Tường lúc này mới quay đầu lại, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, như thể đang dạy dỗ Thôi Thanh Vân: “Lời ông
nói sai rồi, không phải là tôi muốn đối đầu với nhà họ Thôi, mà là do ông tự chạy đến tận cửa nhà người ta, ông đúng
là thích tự ngược”.

“Mày rốt cuộc là ai!”, vẻ mặt Thôi Thanh Vân đầy hoang mang.

“Lúc này mới hỏi tôi là ai, có phải hơi muộn rồi không?”
Quân Tường nhìn Thôi Thanh Vân, cất giọng hờ hững nói: “Vừa rồi có phải là ông chửi tôi đúng không?”
Nuốt một ngụm nước bọt, Thôi Thanh Vân càng nhìn vào biểu cảm bình tĩnh như không của Quân Tường thì càng
cảm thấy sợ hãi.

“Xin… xin lỗi…”, Thôi Thanh Vân nhũn như chi chi, ánh mắt hoảng hốt đáp lời.

“Tôi là người của nhà họ Thôi, anh không thể làm gì được tôi…”, Thôi Thanh Vân có chút hoảng hốt, quay đầu lại ý
bảo đám vệ sĩ phía sau đến cứu mình.

Ngón tay Quân Tường vẫn gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn, vốn chiếc nắp cốc đang đặt trên bàn liền bật mạnh lên cao, Quân
Tường vung tay một cái, nắp cốc bay thẳng ra ngoài.

Phụt! Phụt! Phụt! Chiếc nắp cốc bay một vòng trong không trung sau đó cắt đứt cổ của ba tên vệ sĩ, rồi lúc này mới
găm thẳng vào bức tường bên cạnh.

Thôi Hoan lập tức bị doạ cho tái mét mặt mũi: “Chúng tôi là người nhà họ Thôi, nếu anh muốn động vào chúng tôi,
nhà họ Thôi sẽ không tha cho anh đâu”.

Quân Tường vẫn giữ nụ cười như cũ: “Đừng nóng, đừng vội thể hiện bản thân, món nợ của tao với mày, chút nữa rồi
tính”.

Thôi Hoan: “…”.