Thiên Tôn Bất Bại

Chương 19: Mau Xin Lỗi Đi






Có những người đúng là ếch ngồi đáy giếng, mãi mãi không biết trời cao đất dày là gì.
Bà Thôi chính là loại người đó.

Kể cả chồng bà ta đã dặn dò, gần đây thành phố Thiên Nam có một tên ‘sao chổi’,
làm gì cũng phải khiêm tốn chút nhưng bà ta không để ý.
Từ nhỏ đến lớn bà ta được chiều hư quen rồi, thói quen này thật sự khó sửa.
Bị Đào Hoa tát một cái khiến bà ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Bà ta quay đầu nhìn Đào Hoa, nói tục vài câu rồi hỏi: “Cô dám đánh tôi?”
Đào Hoa sắc mặt lạnh lùng, giơ tay lại tát một cái nữa khiến nữ tài xế này bị tát sấp mặt xuống đất.
Quân Tường ở bên cạnh giơ tay lên che mắt Tiểu Khương Quân lại.
“Bố ơi! Chị Đào Hoa đang làm gì đấy?”, Tiểu Khương Quân tò mò hỏi.
Quân Tường dùng một tay khác xoa đầu Tiểu Khương Quân, nói: “Chị ấy đang trừng phạt kẻ xấu đó con”.
“Tôi bảo này! Các người to gan thật đấy! Vẫn còn đứng đây, không mau đi đi.

Nhà họ Thôi đâu phải nhà mà chúng ta
dây vào được?”, thấy Quân Tường vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt nên có phụ huynh nhiệt tình bước lại, khẽ nói.
“Đúng thế! Nhà họ Thôi bá đạo hống hách lắm, không đi là không kịp đâu”, ở phía sau Quân Tường cũng có người có

lòng tốt nhắc nhở.
Quân Tường cười nói: “Tôi muốn nhìn xem nhà họ Thôi đó rốt cuộc hống hách đến đâu?”
“Ôi! Sao anh không nghe lời khuyên vậy?”
“Sẽ phải chịu thiệt đó”.
Mấy phụ huynh thấy Quân Tường không nghe nên đều dẫn con mình tránh ra xa.
Ở bên này, bà Thôi bị tát hai cái, hai mắt đỏ ửng, dường như con chó muốn cắn người.
“Dám đánh tôi! Các người cứ đợi đấy”.
“Bốp!”, Đào Hoa là người nóng tính rồi lại tát cái nữa.

Sau đó cô ta hếch cằm lên, hỏi: “Thế thì đã làm sao?”
“Nhà họ Thôi của tôi…”.
Bốp!
“Nhà họ Thôi thì đã làm sao?”
“Này! Cô có tin…”.
Bốp!
“Tôi không tin cái gì cả”.
“Cô…”.
Bốp!
Đào Hoa cứ tát hai bên trái phải, mặt mũi bà Thôi bị tát đến mức sưng vù lên.
Những phụ huynh xung quanh nhìn thấy đều đờ đẫn người ra.

Ngày thường họ chỉ thấy ả đàn bà kia hống hách
nhưng nay không ngờ lại bị ăn nhiều cái tát như vậy.
Tát cho bà Thôi sưng vù như đầu lợn, lúc này Đào Hoa mới dừng tay rồi xé khăn quàng cổ hàng hiệu của bà ta lau
tay, sau đó mới bước lại.
Bởi vì có Đào Hoa ở đây nên từ đầu đến cuối, Quân Tường không thèm nhìn bà Thôi một cái.
Thấy Đào Hoa quay lại nên Quân Tường đi vào trong để làm thủ tục nhập học cho Tiểu Khương Quân.
Còn bà Thôi ngồi trên đất, vội lấy điện thoại ra gọi: “Alo! Chồng ơi, em bị người ta đánh, anh mau đến đây đi!”
Giọng nói vô cùng thê thảm, dường như chịu rất nhiều uất ức.
Thấy những phụ huynh ở xung quanh đứng nhìn mình nên bà Thôi lúc này đanh đá hẳn lên, quát: “Nhìn cái gì mà
nhìn! Có tin tôi bảo chồng tôi cho cả các người một trận không?”
Những phụ huynh có mặt ở đây đều rụt cổ lại rồi rời đi.
Có người thì nhìn bóng lưng của Quân Tường và Đào Hoa mà thở dài.
Dây vào nhà họ Thôi mà còn không chạy, chỉ e là xui xẻo rồi.

Không bao lâu sau, mấy siêu xe từ xa lái tới rồi dừng trước cổng trường mẫu giáo.
“Kẻ nào bắt nạt vợ tôi?”, một gã đầu trọc từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy vợ mình bị đánh sưng vù mặt lên thì lập
tức phẫn nộ, vung văng cây gậy trong tay, nói.
Gã đầu trọc đó tên là Thôi Lâm, là họ hàng xa của nhà họ Thôi, làm chức tổng quản nhỏ trong nhà họ Thôi.

Ngày
thường đều tác oai tác quái vì dựa vào uy danh của nhà họ Thôi.
Thấy Thôi Lâm xuất hiện, phụ huynh ở cổng đều thấy run rẩy, nhanh bước đi ra khỏi trường.
“Mẹ kiếp! Nhìn thấy ông đây mà tránh cái méo gì?”, Thôi Lâm nắm chặt cổ một phụ huynh, kéo đến bên cạnh hỏi: “Có
nhìn thấy kẻ nào đánh vợ tôi không?”
“Tôi… Tôi thật sự không biết”, phụ huynh này cũng nhát gan nên sợ chết khiếp.
“Mẹ kiếp! Đồ phế vật”, Thôi Lâm đá bay phụ huynh đó ra ngoài, sau đó tiếp tục nắm chặt một phụ huynh khác.
“Tôi cũng không nhìn thấy…”, phụ huynh nữ này sợ đến nỗi biến sắc, thân người lùi về sau.
“Phế vật”, Thôi Lâm nắm tóc của nữ phụ huynh đó khiến cô ta đau đến chảy nước mắt mà không dám nói gì nữa.
Bà Thôi lắc lư thân hình béo ú rồi cố gắng đứng dậy, nói: “Chồng ơi! Em thấy chúng đi vào trong trường đó”.
Nhìn vào trong trường mẫu giáo, Thôi Lâm cũng là người biết phân biệt.

Bởi gã biết bối cảnh phía sau trường này
thật sự quá mạnh.

Tác oai tác oai ở cổng trường thì còn được, chứ nếu vào trong gây chuyện thì chắc chắn sẽ có
vấn đề.

Vì vậy, gã ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Vậy chúng ta đợi hắn ở đây.

Sau đó đánh gãy chân hắn”.
Làm thủ tục nhập học rất nhanh, hôm nay có thể vào trường rồi.
Trước tiên cho Tiểu Khương Quân nhận lớp đã rồi Quân Tường và Đào Hoa chầm chậm đi ra ngoài.
“Đại ca! Thật ra chúng ta có thể đi thử tất cả những trường có nền giáo dục tốt trong nước.

Chứ cô chủ học ở đây có
phải thiệt thòi không?”, lúc này Đào Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Ngày trước Tiểu Khương Quân khổ quá rồi, vì vậy tôi muốn cả đời này con bé sẽ không phải lo nghĩ gì.

Không cần

phải nghĩ nhiều quá đâu, thành phố Thiên Nam là tốt rồi”, Quân Tường chậm rãi nói.
Đào Hoa như có chút suy nghĩ rồi cũng gật đầu.
Vừa đi ra khỏi cửa lớn của trường mẫu giáo thì nghe thấy giọng nói của bà Thôi truyền lại.
Các phụ huynh đều nhìn về phía Quân Tường, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Toi rồi, toi rồi! Hai người này xui xẻo rồi”.
“Dây vào ai không dây lại đi dây vào nhà họ Thôi”.
“Dây vào nhà họ Thôi còn không chạy đi, đúng là tự tìm cái chết mà”.
Mọi người đều bàn luận, Thôi Lâm lấy gậy ra đi về phía Quân Tường.
Vừa nhìn thấy mặt Quân Tường thì gậy trong tay Thôi Lâm rơi bốp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hôm đó trong bữa tiệc của Tôn Thanh Ảnh, Thôi Lâm cũng là một trong những khách mời.

Hôm đó bị ăn chục cái tát,
đến giờ mặt vẫn còn đau.

Tất nhiên gã biết Quân Tường khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Quân Tường thì gã đã sợ run lẩy bẩy.

Vị tổ tông này, có một trăm Thôi Lâm cũng không dám
dây vào.
“Chồng à! Đây chính là hai tên chó chết đó! Anh mau giúp em dạy dỗ chúng đi”, bà Thôi ở phía sau đi ra rồi chỉ vào
Đào Hoa, nói.
Phụ huynh ở xung quanh nhìn đám người Quân Tường với ánh mắt đáng thương.
Hai người này dây vào nhà họ Thôi thì sau này sẽ khó sống rồi.
Nhưng một giây sau động tác của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thôi Lâm xoay người lại, đá một cái lên người bà Thôi, lớn tiếng mắng: “Đồ ngu này! Mau xin lỗi đi!”
Bà Thôi mặt sưng vù như đầu lợn ngây người ra hỏi: “Chồng à! Anh nghe nhầm…?
Thôi Lâm lại đá một cái nữa, sợ hãi quát: “Mau xin lỗi đi!”