Thiên Tôn Bất Bại

Chương 103: Có Bao Nhiêu Cái Đầu Đủ Để Quân Tôi Đến Lấy!






Trong hôm nay, nhà họ Ninh coi như đã mất hết cả mặt mũi với sĩ diện.

Một già một trẻ bị con rể đến ở rể của nhà họ Trần ép cho phải cúi đầu chịu thua.

Thậm chí Ninh Hoạ Lầu còn phải làm người hầu trong một ngày cho người đàn ông đó!
Tất cả các gia tộc tại thành phố Thiên Nam đều khiếp sợ đến mức dựng hết cả tóc gáy.

Lúc này, đám gia tộc lớn kia mới hiểu được.

Có một nhân vật rất lớn đã đến thành phố Thiên Bắc này!
Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày mà đã khiến cho thành phố Thiên Bắc điên đảo.

Không ít gia tộc lớn ngay trong đêm đã cảnh cáo con cháu nhà mình phải cực kỳ thận trọng trong việc đối xử với nhà
họ Trần.

Tuyệt đối không được đi chọc vào người con rể đến ở rể của nhà họ Trần!
Cổ nhân có câu: nhất kiếm sương hàn thập cửu châu.

Mà một mình Quân Tường đã khiến tất cả mọi người ở thành phố Thiên Nam đều phải kinh sợ.

Không có người nào lại dám bất kính!
Buổi tối hôm đó.

Trong căn phòng bí mật của nhà họ Ninh, Ninh Hoạ Lầu quỳ xuống trước mặt bà cụ của nhà họ Ninh, đầu cúi gằm,
khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quật cường.

“Bà nội, xin lỗi, con đã khiến nhà họ Ninh phải xấu hổ rồi”.


Mặc dù là đang quỳ xuống nhận sai nhưng đôi mắt vẫn đầy vẻ quật cường như cũ.

Ánh mắt của bà cụ nhìn đứa cháu gái đang quỳ trên mặt đất, khẽ nheo mắt lại: “Hoạ Lầu à, đứng dậy đi”.

Ninh Hoạ Lầu vẫn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ ương ngạnh.

“Haiz, việc hôm nay cũng không thể trách cháu, đây là số mệnh, không thể cưỡng cầu”.

Trong lòng bà cụ nhà họ Ninh sáng như gương, nếu như mấy đứa không có não khác trở thành gia chủ của nhà họ
Ninh.

Vậy thì bây giờ, từ trên xuống dưới trong nhà họ Ninh có lẽ cũng sẽ giống như nhà họ Kim hoặc nhà họ Thương.

Tất cả già trẻ đều gánh chịu hậu quả là nằm sâu dưới ba tấc đất cả rồi.

Tình huống hiện tại mặc dù nghiệt ngã nhưng dù gì cũng vẫn giữ được mạng sống của cả nhà họ Ninh.

Nghĩ đến đây, bà cụ của nhà họ Ninh lại thở dài một tiếng.

Chẳng qua, từ nay về sau, nhà họ Ninh ở tại thành phố Thiên Nam này coi như đã bị mất đi chỗ đứng.

“Báo cáo, gia chủ, gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên xin gặp”.

Quản gia của nhà họ Ninh đi như bay vào, khom người nói với bà cụ và Ninh Hoạ Lầu.

Bà cụ khẽ híp mắt, trên khuôn mặt hằn nét bể dâu của cuộc đời đã thay đổi biểu cảm đến mấy lần, cuối cùng quay
đầu nhìn về phía Ninh Hoạ Lầu.

“Hoạ Lầu, đi đi, bất kể con lựa chọn thế nào, bà nội cũng đều ủng hộ con”.

Ninh Hoạ Lầu gật đầu đứng lên, đi về phía phòng khách của nhà họ Ninh.

Vừa mới bước chân vào cửa liền nhìn thấy Hàn Tam Thiên mặc bô vest đang uống trà trông vô cùng nho nhã.

Tóc tai chải chuốt gọn gàng, gọng kính màu đen, hai mắt sáng long lanh.

Nhìn thấy Ninh Hoạ Lầu, vẻ trêu đùa hiện lên trên mặt.

“Gia chủ Ninh, dạo này thế nào”, Hàn Tam Thiên vắt chân chữ ngũ, mặt đầy ý cười.

Ninh Hoạ Lầu thì dứt khoát ngồi xuống một bên, ánh mắt quét về phía hắn ta, giọng nói lạnh lùng: “Có lời thì nói
thẳng”.

Đơn giản, thẳng thắn nhưng cũng rất cứng nhắc.

Nhưng, Hàn Tam Thiên hầu như chẳng thèm để tâm đến thái độ này.

Ngược lại cầm tách trà lên, từ tốn uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Ninh Hoạ Lầu một cái.

“Gia chủ Ninh, cảm giác bị người ta bắt nạt thế nào?”
Ninh Hoạ Lầu khẽ nheo mắt, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Nếu như gia chủ nhà họ Hàn đến đây chỉ để nói chuyện
này thì xin mời về đi”.

Hàn Tam Thiên cúi đầu, ánh mắt sa sầm siết chặt nắm đấm: “Mấy ngày trước là tôi, hôm nay là cô, mấy ngày sau đây
không biết lại đến lượt ai nữa, thành phố Thiên Nam này dù gì cũng là chiến trường chính của chúng ta…”.


“Ồ? Gia chủ Hàn có kế hoạch gì?”, Ninh Hoạ Lầu ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên đứng dậy: “Mấy gia tộc lớn ở thành phố Thiên Nam này hợp sức lại với nhau, các mối quan hệ và
sức mạnh có thể sử dụng được thì sử dụng hết, để đàn áp lại anh ta!”
Ánh mắt rơi lên người Ninh Hoạ Lầu, Hàn Tam Thiên đánh giá từ cô ta trên xuống dưới.

“Đến lúc đó, tôi với cô liên hôn, nhân lúc loạn lạc thu phục hết những gia tộc khác, từ đó về sau, thành phố Thiên
Nam chỉ còn lại hai nhà Ninh và Hàn chúng ta”.

Ninh Hoạ Lầu cười lạnh nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Liên hôn với tôi? Anh có biết tôi phải làm người hầu cho anh ta
một ngày, kiểu người hầu mà anh ta muốn làm gì cũng được không?”
Hàn Tam Thiên vẻ mặt đùa cợt nhìn về phía Ninh Hoạ Lầu: “Tôi cũng chẳng phải người cổ hủ, chẳng qua là những
việc giữa nam và nữ làm mà thôi”.

Vừa đi vừa tiến về Ninh Hoạ Lầu: “Hoặc là, tôi có thể lấy được trăng trước thì sao…”.

Ninh Hoạ Lầu khinh thường nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Chỉ dựa vào anh?”
Hàn Tam Thiên: “Thế nào?”
“Một người đàn ông mà đến vị hôn thê của mình bị người ta đưa đi cũng không dám hé răng thì sẽ lọt vào mắt tôi
sao?”, trên mặt Ninh Hoạ Lầu lạnh băng.

Dứt khoát đưa tay ra làm tư thế mời.

“Gia chủ Hàn, xin mời về cho”.

Mặt Hàn Tam Thiên sa sầm: “Gia chủ Ninh cứ thế cam tâm tình nguyện để cho người ta cưỡi lên đầu sao?”
“Nếu như anh có đủ khả năng thì cũng có thể cưỡi lên đầu tôi, việc này, nhà họ Ninh tôi chấp nhận rồi, gia chủ Hàn,
anh không cần phải nói nhiều nữa”, lời nói của Ninh Hoạ Lầu cứng nhắc.

Kỳ thực cô ta nhìn rất rõ, họ Quân con rể của nhà họ Trần kia.

Mặc dù có hành vi bá đạo, cách giải quyết sự việc cũng rất tàn nhẫn nhưng lại rất có quy tắc.

Chỉ cần không chủ động đi chọc vào anh ta thì anh ta cũng sẽ không chủ động mạo phạm người khác.

Mà kiểu người như Hàn Tam Thiên thì Ninh Hoạ Lầu đã biết từ lâu rồi.

Nếu như thực sự để cho Hàn Tam Thiên có đủ sức mạnh thì hắn ta nhất định sẽ coi trời bằng vung.

Do vậy, Ninh Hoạ Lầu không muốn làm bạn với hổ.

Khuôn mặt của Hàn Tam Thiên không còn giữ được vẻ nho nhã nữa mà đổi thành vẻ sa sầm: “Nếu như gia chủ Ninh
thích bị người ta cưỡi như vậy, thì Hàn tôi cũng không ngăn cản nữa!”
Đối diện với sự châm chọc của hắn ta, biểu cảm của Ninh Hoạ Lầu vô cùng bình tĩnh, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn hắn:
“Ít nhất, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc bị người ta cướp mất vị hôn thê”.

Hàn Tam Thiên nổi khùng: “Cô!”
Ninh Hoạ Lầu lắc lư mái tóc ngắn, liếm đôi môi đỏ: “Tôi thế nào, thì cũng không để cho anh cưỡi, gia chủ Hàn đội mũ
xanh, mời về cho”.

Khoé mắt đầy vẻ đùa cợt, Ninh Hoạ Lầu khiêu khích nhìn Hàn Tam Thiên.

Gia chủ Hàn đội mũ xanh!
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung ác trừng Ninh Hoạ Lầu, cuối cùng cũng không dám trở mặt nên
đành quay người rời đi.


Biểu cảm của Ninh Hoạ Lầu cũng trở nên lạnh lùng.

Suy tư hồi lâu rồi vẫn quyết định lấy điện thoại ra, đầu tiên là thở dài một hơi sau đó bấm số gọi.

“Lần này, nhà họ Ninh nhận thua, mau chuyển hết mảng kinh doanh vận chuyển cho họ”.


Công ty TNHH vận chuyển Quân Lâm.

Quân Tường đứng trước phòng phẫu thuật sơ sài nhìn Bạch Tiểu Hoàng đang phẫu thuật cho Vương Định.

Hai tay chắp sau lưng, sắc mặt nghiêm trọng.

Cho dù nhà họ Ninh đã chịu cúi đầu nhận thua, chấp nhận để bị người ta tuỳ ý đánh mắng.

Nhưng, cho đến cuối cùng thì vẫn không thể khiến cho Quân Tường bớt giận.

Theo anh thấy, có mười nhà họ Ninh thì cũng không đủ quan trọng bằng vết thương của người chiến hữu.

“Chiến tôn”, Trần Nộ tiến đến, biết tâm trạng Quân Tường không tốt, điều này khiến cho đám đàn ông vạm vỡ đứng
cách đó khoảng hai mét cũng bắt đầu hành động cẩn thận hơn.

“Nói”, Quân Tường lời ít ý nhiều, hai tay chắp phía sau lưng, tập trung nhìn Vương Định, đầu cũng không quay lại.

“Hàn Tam Thiên sau khi trở về từ nhà họ Ninh liền bắt đầu liên hệ với một số gia tộc khác ở thành phố Thiên Nam”.

“Tôi đoán là Hàn Tam Thiên muốn kết nối các gia tộc khác ở thành phố Thiên Nam này để cùng nhau đối phó với
Chiến tôn”.

Trần Nộ nói xong liền lùi về sau một bước.

Hai mắt sáng rực như hai ngon đuốc, chỉ cần một mệnh lệnh của Chiến tôn.

Anh ta sẽ san bằng đám gia tộc kia!
Đám kiến hôi mà cũng dám nhe nanh múa vuốt với rồng?
Gia cầm mà cũng dám phân cao thấp với đại bàng cánh vàng?
Có một số người, nếu đã không phân biệt được sống chết thì Trần Nộ cũng không ngại đóng vai Hắc Bạch Vô
Thường tiễn bọn họ đi gặp Diêm vương!
Nghe thấy lời của Trần Nộ, biểu cảm của Quân Tường bình tĩnh nhưng sự liều lĩnh trong đáy mắt lại như sắp tuôn
trào.

Một thân khí thế, không hề kiêng dè mà tuôn ra ào ạt.

“Không cần lo, để cho bọn chúng tới đây!”
“Tôi muốn xem bọn chúng có bao nhiêu đầu người, có đủ để Quân tôi đây lấy đi không!”