Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 7 - Chương 71




Hai người Lục Trầm tự nhiên sẽ không trả lời loại vấn đề như thế này, chỉ có Thị Cầm trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi chớ ngậm máu phun người, chúng ta sao có thể là gian tế?”

Gia Luật Tư Tề bày ra bộ dạng vô lại mà ngày thường vẫn hay dùng để ức hiếp bách tính, liếc mắt cười lạnh: “Có gian tế nào tự nhận mình là gian tế hay không, cứ theo ta đến nha môn một chuyến chẳng phải sẽ biết?”

Lời này bất quá chỉ là đe dọa suông mà thôi, con vợ lẽ đã bị vắng vẻ của một thế gia thì có địa vị gì trong nha môn của quan phủ? Hắn chẳng qua nhìn thấy y phục của những người này bất phàm, nhìn không vừa mắt, nghĩ muốn thừa cơ hội dọa dẫm một phen mà thôi.

Thị Cầm cười lạnh một tiếng, hắn đã ở bên cạnh Trầm Dung Dương nhiều năm, trong lúc nói chuyện, giọng nói cùng thần thái bất tri bất giác cũng mô phỏng được hai ba phần: “Nếu ngươi có thể gọi nha dịch đến đây, ta liền phục tùng ngươi.”

Gia Luật Tư Tề bị một lời của Thị Cầm nói toạch ra tâm sự, hắn thẹn quá thành giận, vươn tay muốn túm lấy Trầm Dung Dương. Suy nghĩ của hắn là, Lục Đình Tiêu thoạt nhìn lạnh lùng như băng không dễ trêu chọc, thị đồng này nhanh mồm nhanh miệng cũng không phải là kẻ dễ dàng buông tha cho người khác, duy nhất chỉ có người đang ngồi trên luân ỷ bề ngoài thanh lịch nho nhã này là tương đối dễ bắt nạt nhất, chỉ cần khống chế được người này trong tay, lo gì hai người còn lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Ngón tay vừa chạm đến vạt áo của đối phương, chỗ đầu gối liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, giống như bị vật nặng đập vào, đau đến mức ngay cả xương cốt cũng muốn vỡ nát, khiến hắn kêu thảm một tiếng ngay tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo té ngã xuống đất.

Bên cạnh còn có Mạc Vấn Thùy giả trang thành nữ tử bám vào luân ỷ, còn có Thị Cầm lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn có một đám người vây quanh xem náo nhiệt, quả thực là vô cùng hỗn loạn.

Nguồn gốc của tất cả những chuyện này hết thẩy đều có liên quan tới tên dở hơi Mạc Vấn Thùy, nhưng người này trời sinh tính tình đã là như thế, lại là bằng hữu của mình, Trầm Dung Dương cũng không có biện pháp gây khó dễ hắn.

Y khẽ khom người xuống, tay trái đặt trên lưng của Gia Luật Tư Tề, nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên: “Chúng ta đi thôi.”

Tiểu nhân vật như vậy, trên đời không phải một vạn thì cũng là một ngàn người, căn bản không đáng để bọn họ hao tâm tổn trí, cũng chính vì như thế từ đầu tới cuối Lục Đình Tiêu chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề ra tay.

Ba người nhấc chân rời đi, Mạc Vấn Thùy bên này liền nũng nịu “ôi chao” một tiếng rồi đứng lên bước theo bọn họ, đi được vài bước lại chạy vội trở về chỗ hắn vừa mới “bán mình chôn cha” lúc nãy, ôm lấy cái chiếu nọ.

“Thật xấu hổ, tránh đường tránh đường, cha ta hắn mà gặp phải địa phương có nhiều người như vậy nhất định sẽ tỉnh dậy a.” Mạc Vấn Thùy bày ra vẻ mặt hoảng sợ, hướng về phía đám đông bởi vì vây xem náo nhiệt mà cản trở lối đi cười một cái, mọi người nhìn thấy nụ cười của hắn liền nghĩ đến cảnh tượng xác chết vùng dậy, không khỏi rùng mình một cái, đều vội vã tách ra hai bên nhường cho hắn một lối đi thật lớn, hắn nhân cơ hội đó ôm chiếu chuồn mất, đuổi theo ba người Trầm Dung Dương ở phía trước.

“Chậm đã!” Gia Luật Tư Tề lảo đảo đứng lên, nghiêng ngã đuổi theo, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Người ngồi trên luân ỷ không tồi, vẻ mặt ôn hòa ấm áp, cho dù hắn vươn tay túm lấy y không thành, cũng không thấy y tức giận, chẳng qua sắc mặt người phía sau y có chút dọa người, cho dù người nọ chỉ lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào, cũng khiến hắn không thể tự chủ được mà phát run.

Thị Cầm nghĩ hắn lại muốn tra hỏi, đang chuẩn bị tiến lên giáo huấn hắn, chỉ thấy Gia Luật Tư Tề “phịch” một tiếng quỳ xuống một phiến đá, nghẹn giọng nói: “Xin cao nhân hãy thu nhận ta làm đồ đệ.”

Thanh niên trước mắt bất quá chưa tới đôi mươi, tuy mặc y phục thượng hạng nhưng không có khí độ tương ứng phụ trợ, thoạt nhìn mười phần đủ mười phần là một công tử ăn chơi trác táng. Trên mặt hắn mặc dù có chút ngang ngược, có chút vô lại, có chút tửu sắc và bài bạc, nhưng cũng không phải là một tên hung thần tội ác tày trời.

Trầm Dung Dương nhìn hắn hồi lâu mới thản nhiên nói: “Chúng ta không phải là cao nhân gì, ngươi đi đi.”

Gia Luật Tư Tề không quan tâm đầu gối bị cọ sát đến đau buốt, hắn lê đầu gối tiến lên trước hai bước, nói: “Ta biết vừa rồi ta lỗ mãng mạo phạm đến cao nhân, nếu có thể trở thành đồ đệ của ngươi, ta tình nguyện chịu xử phạt, không hề oán hận.”

Hắn hồn nhiên hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh, hãy còn đang nhìn Trầm Dung Dương.

Tại sao Gia Luật Tư Tề lại có suy nghĩ muốn bái sư, chỉ là khi nãy tâm niệm vừa động, hắn là con trai trưởng, thuở nhỏ nhận hết mọi sự cưng chiều, nhưng xuất thân không quá hiển hách, hắn cũng không thể nương tựa vào cuộc sống vinh hoa phú quý mơ hồ này mãi. Hơn nữa, hắn không thích đọc sách, lại càng không muốn tiếp cận những kẻ quý tộc quyền cao chức trọng, cho nên, mỗi ngày trôi qua hắn chỉ có thể trộn lẫn với những bằng hữu cũng có hoàn cảnh tương tự như mình, lâu dần liền dưỡng thành bộ dáng vô công rồi nghề. Nhưng không phải bất cứ ai từ nhỏ đã thích như thế, vừa rồi Trầm Dung Dương đặt tay lên lưng hắn, đột nhiên khiến hắn nhìn thấy một tia sáng rực rỡ. Hắn tựa như nhìn thấy được một cánh cửa khác hướng tới tương lai rộng mở của chính mình, dưới đáy lòng còn có một âm thanh đang vang vọng – Đây là cơ hội để thay đổi.

Không kịp suy nghĩ mà đã quỳ gối trước mặt người nọ, khiến ý nghĩ này của hắn càng thêm kiên định.

“Ta chưa bao giờ thu nhận đồ đệ.” Trầm Dung Dương không hề dao động.

“Ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng đáp ứng?” Gia Luật Tư Tề sốt ruột, tính tình thiếu gia lại bộc lộ ra, vẻ nôn nóng trên mặt hắn là không thể nghi ngờ.

Trầm Dung Dương lướt mắt nhìn hắn, vươn một bàn tay ra.

Gia Luật Tư Tề thấy thế cho rằng y đã đồng ý, không khỏi mừng rỡ, cũng vươn một tay tới, đang định cầm tay Trầm Dung Dương thuận thế đứng lên, chẳng ngờ lúc hắn sắp chạm tới, tay của đối phương trở mình liên tiếp điểm hai huyệt đạo trên bả vai của hắn, sau đó đặt lên lưng hắn, đẩy hắn sang một bên.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đau như đao cắt, không khỏi vươn tay sang ấn chặt lại, hơn nữa chỗ đầu gối còn ân ẩn đau, nhất thời không thể tiếp tục đuổi theo bọn họ. Bên tai chỉ nghe thấy thanh âm đạm nhạt như mây gió của người nọ, vừa giống như thì thầm lại tựa như xa tận chân trời.

“Cánh tay ngươi qua một lát sẽ khỏi.”

Gia Luật Tư Tề nghe vậy liền kinh ngạc, nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, luân ỷ của người nọ lăn trên con đường không tính là bằng phẳng, bánh xe vang lên vài tiếng, thanh âm tựa như tiếng chuông đồng hồ báo bình minh, từng chút từng chút một gõ vào trong lòng của hắn, ngay cả chính hắn cũng không biết đến tột cùng nên bày ra loại phản ứng gì.

Đám bằng hữu của hắn vừa thấy hắn bị giáo huấn đã sớm chạy ra phía xa, không một ai tiến lên thăm hỏi, càng không một ai đến dìu hắn trở về.

Sau khi mọi chuyện qua đi, đường phố lại khôi phục vẻ náo nhiệt thường ngày, Gia Luật Tư Tề ngồi trên thềm đá bên đường, thỉnh thoảng có vài người kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, nhưng chẳng ai dám tiến đến trêu chọc vị thiếu gia chỉ biết gây chuyện thị phi này.

Không biết qua bao lâu, Gia Luật Tư Tề đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhẹ, thanh âm kia vô cùng êm tai, còn mang theo vẻ phong lưu và mị hoặc khó nói thành lời, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, vừa nhìn, chỉ thấy đó là một nam tử tay cầm chiết phiến, đứng ở bên cạnh hắn, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Nếu ngươi muốn bái sư, phải bỏ ra một chút thành ý mới được.” Diện mạo tuấn mỹ vô trù, dáng người thanh tú lỗi lạc, cặp mắt hoa đào hơi nhíu lại, sóng mắt lưu chuyển phát ra vô số phong tình. Gia Luật Tư Tề không ngờ trên thế gian này còn có một nam tử như thế, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có bốn chữ “Diễm nhược đào lý” là đủ để hình dung. Thế nhưng, bộ dạng của hắn lại không khiến người ta cảm thấy quá nữ khí, nhẹ nhàng thanh thoát, có lẽ chính là những từ vì hắn mà được tạo thành.

*Diễm nhược đào lý: Diễm lệ, xinh đẹp như hoa đào.

Gia Luật Tư Tề nhất thời nhìn thấy người này liền nhìn đến sửng sốt, đã quên mất phải lên tiếng, chỉ thấy nam tử nọ nhếch khóe môi, chiết phiến mở ra che khuất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn càng ra vẻ thần bí. “Ngươi như thế này, nghĩ muốn bái sư sao, chờ trăm năm nữa đi a.”

“Vậy ta phải làm thế nào mới tốt?” Hắn sững sờ nói, cũng không suy nghĩ tại sao người này lại vô duyên vô cớ đến bắt chuyện với hắn.

Người nọ khẽ cười ra tiếng: “Ngày xưa, lúc Lưu Huyền Đức thỉnh Gia Cát Khổng Minh còn phải ba lần đến tận cửa để mời, ngươi muốn bái Như Ý lâu chủ danh tiếng lẫy lừng làm thầy, trước tiên đương nhiên phải thăm dò chỗ mà người ta trọ lại, sau đó mỗi ngày không ngừng bám theo y, cũng có thể quỳ gối trước cửa, như thế mới biểu lộ được thành ý.”

*Lưu Huyền Đức: Lưu Bị đó.