Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 6 - Chương 62




Thiên Cơ đạo trưởng là người lần trước đã xuất hiện tại đại lễ kế nhiệm tân Võ Đang chưởng môn, thái độ hành xử đối với sai lầm của đệ tử Vu Tố Thu – người được chọn kế nhiệm vị trí chưởng môn rất đúng mực, không hề dung túng bao che, quân pháp bất vị thân, rất nhiều người lúc đó đều xem ở trong mắt. Hơn nữa, năm nay đạo trưởng đã được bảy mươi tuổi, võ công thuộc hạng nhất nhì trong giang hồ, quả thực là bậc tiền bối đức cao vọng trọng, Đinh Vũ Sơn đề nghị như vậy, cũng không có ai phản đối.

“Sư huynh tuổi đã cao, đang có ý định tìm nơi thanh tĩnh để tu hành, ý tốt của Đinh bang chủ, chỉ sợ phái Võ Đang không thể đáp ứng.” Người nói chuyện là trung niên đạo nhân vừa nãy cùng Trầm Dung Dương hàn huyên, dựa trên vai vế mà nói, hắn chính là sư đệ của Thiên Cơ đạo trưởng.

“Lần trước gặp mặt, ta thấy tinh thần của đạo trưởng vẫn còn rất tốt, sao lại đột nhiên có ý định ẩn cư?” Đinh Vũ Sơn hơi ngạc nhiên.

Trung niên đạo nhân thở dài: “Từ sau biến cố lần trước, thân thể sư huynh càng ngày càng suy yếu, hiện giờ vị trí chưởng môn đã chọn được người rồi, sư huynh cũng có thể chuyên tâm bế quan.”

Chuyện mà trung niên đạo nhân đang đề cập chính là thảm kịch của Vu Tố Thu, đối với đệ tử nuôi dạy từ thuở bé, sau đó nhìn hắn lớn lên, đem toàn bộ tâm huyết cả đời đều đặt trên người hắn, việc này đối với Thiên Cơ đạo trưởng mà nói, chẳng khác nào là một đả kích trầm trọng.

Đinh Vũ Sơn gật đầu, cũng thở dài một tiếng: “Thì ra là thế, vậy không biết chưởng môn kế tiếp của quý phái là vị đạo trưởng nào?”

Đạo nhân chắp tay nói: “Chưởng môn tương lai họ Tử tên Khê.”

Đinh Vũ Sơn vốn chỉ là thuận miệng hỏi, cái tên mà đạo nhân nói, trừ bỏ nhóm người Trầm Dung Dương thì ở đây cũng không có ai biết, nếu phái Võ Đang đã uyển chuyển từ chối, vậy đề nghị này liền cho qua.

Trầm Dung Dương không khỏi nhớ đến thiếu niên mà y tình cờ gặp trên đỉnh Hoàng Sơn kia, lúc trước hắn theo bọn họ xuống núi, sau đó bái nhập làm môn hạ của phái Võ Đang, ấy vậy mà lại được Thiên Cơ đạo trưởng ưu ái như vậy, có thể trở thành chưởng môn nhân đời kế tiếp, cũng xem như là một loại duyên phận.

“Nếu Thiên Cơ đạo trưởng đã có ý như thế, vậy Đinh mỗ đành mạo muội đề cử một người khác, Thiếu Lâm tự – Mộc Ngư đại sư, người này có trái tim nhân hậu, kiến thức rộng rãi, xứng đáng làm một tấm gương tốt, vô cùng thích hợp với vị trí Minh chủ.”

Quan hệ của Mộc Ngư đại sư ở trong chốn giang hồ rất tốt, về phần võ công và xuất thân của lão, cũng không có chỗ nào đáng để lên án, đề nghị này là cực kỳ thích hợp.

“A di đà phật, đa tạ Đinh bang chủ và các chư vị đồng đạo đã coi trọng, lão nạp xưa nay là người nhàn vân dã hạc, này đây mai đó, chỉ sợ không thể đảm đương nổi trọng trách.” Mộc Ngư hòa thượng ngày hôm nay tuy có mặt ở đây, nhưng lão cũng vừa uyển chuyển nói lời cự tuyệt, khiến vẻ mặt của Đinh Vũ Sơn hiện tại có chút khó coi.

Phái Võ Đang cự tuyệt cũng chẳng sao, bởi vì Đinh Vũ Sơn vốn cũng không trông mong Thiên Cơ đạo trưởng sẽ đứng ra chủ trì loại chuyện như thế này, thế nhưng Mộc Ngư đại sư là người duy nhất đại diện Thiếu Lâm tự đi lại trong chốn giang hồ, võ công của lão chẳng những hơn người, mà còn đủ để phục chúng.

“Đại sư cần gì phải khiêm tốn, nếu ngài ngồi vào vị trí Minh chủ, mọi người chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.”

“Không sai, võ công và uy tín của Mộc Ngư đại sư, người trên giang hồ đều được biết đến, nếu ngài trở thành Minh chủ dẫn dắt chúng ta đối phó với Thương Hải môn, nhất định có thể khiến cho tất cả mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực.”

“Lão nạp đã sớm là người tu hành, trên phương diện võ học có lẽ còn có thể hỗ trợ một hai phần, thế nhưng thống lĩnh quần hùng vốn không phải là sở trường của lão nạp, tuy nhiên, lão nạp cảm thấy có một người vô cùng thích hợp đối với vị trí này.”

Đinh Vũ Sơn trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn tự biết tư cách của bản thân còn kém, không có khả năng lên làm Minh chủ, cho nên suy tính lần này của hắn cũng không phải xuất phát từ tư lợi, chẳng qua Võ Đang và Thiếu Lâm đều liên tiếp cự tuyệt, khiến hắn bất chợt nghĩ, nếu như phụ thân hoặc Nhị thúc còn sống, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đến mức như thế này, chỉ sợ căn bản không cần phải bàn bạc, vị trí Minh chủ đã sớm thuộc về Tào bang. Hắn đột nhiên cảm thấy Tào bang ở trong tay mình khó có thể trở nên cường đại như xưa, nhất thời hoảng hốt, nhưng cũng không cách nào phủ nhận.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, Mộc Ngư đại sư không muốn làm Minh chủ, nhưng lại đề cử một người khác, đây là đang giả vờ rộng lượng, hay là có mục đích khác? Lần kết minh này, mặc dù có rất nhiều môn phái đến tham dự, nhưng người chân chính có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, cũng chỉ có Thiếu Lâm và Võ Đang mà thôi, nếu như Đinh Bằng của Tào bang còn sống, cũng có thể miễn cưỡng tính thêm vào.

Mộc Ngư đại sư thấy vẻ mặt của mọi người không giống nhau, liền a di đà phật một tiếng rồi chậm rãi nói: “Người mà lão nạp đề cử chẳng phải ai khác, người này cũng đang có mặt ở đây, đó chính là Như Ý lâu – Trầm lâu chủ.”

Đinh Vũ Sơn nghe thấy vậy liền cười khổ, thầm nghĩ Mộc Ngư đại sư thật chẳng biết nhìn người, luận võ công và địa vị, Như Ý lâu hiển nhiên là vô cùng thích hợp với vị trí Minh chủ, thế nhưng Trầm Dung Dương sao có thể là người bị hai chữ Minh chủ trói buộc. Lúc trước Tào bang xảy ra biến cố, Trầm Dung Dương chỉ giúp hắn xử lý nhân thủ của Tề Quỳnh, sau đó liền ung dung mà rời đi, huống chi bên cạnh y lúc này còn có một Lục Đình Tiêu, cho dù mọi người hiện tại muốn tranh giành Thiên hạ đệ nhất, chỉ sợ hai người bọn họ cũng không có hứng thú.

Mọi người nghe Mộc Ngư đại sư nói xong đều lấy làm kinh hãi, chẳng ai ngờ lần này Như Ý lâu lâu chủ cũng đến tham dự liên minh, không khỏi quét mắt nhìn bốn phía, rất nhiều người đều chưa từng gặp qua y, cho nên bọn họ bất quá cũng chỉ là liếc mắt nhìn lung tung mà thôi.

Lại thấy trung niên đạo nhân của phái Võ Đang khi nãy vừa nói chuyện đứng dậy, hướng về phía bàn của Trầm Dung Dương, gật đầu nói: “Nếu Trầm lâu chủ có thể đảm nhiệm vị trí Minh chủ, phái Võ Đang chúng ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.”

Bốn phía đều nghị luận sôi nổi, không hiểu tại sao phái Võ Đang lại đột nhiên ủng hộ Như Ý lâu như thế, mọi người đều âm thầm kinh ngạc đối với thực lực của Như Ý lâu, nhưng chẳng ai biết, chưởng môn tương lai của phái Võ Đang và Trầm Dung Dương từng có một đoạn quen biết sâu xa.

Trầm Dung Dương yên lặng ngồi trên luân ỷ, bạch y dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, người khác cho dù cũng khoát lên người bộ y phục trắng, nhưng lại chẳng thể nào mô phỏng được phần khí chất trên người y. Mặc cho mọi người xung quanh bàn tán, nghị luận, kinh ngạc, hâm mộ, bái phục, hay ghen ghét như thế nào, người nọ vẫn cứ trầm tĩnh như nước, bất động như núi.

Trên đời này, người có thể khiến y lộ vẻ xúc động, sợ rằng chỉ có một.

Mà người này, hiện đang ngồi ở bên cạnh y.

Hoành Thiên môn môn chủ – Chu Liên Phong âm thầm nghiến răng, hắn vốn nghĩ rằng Võ Đang Thiếu Lâm đều không có ý định làm Minh chủ, Tào bang – Đinh Vũ Sơn lại không đủ khả năng phục chúng, vị trí Minh chủ ngày hôm nay có lẽ sẽ rơi vào trong tay Hoành Thiên môn, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một Như Ý lâu lâu chủ.

Trầm Dung Dương ban đầu chỉ là tạt ngang qua xem náo nhiệt, chớ nói Minh chủ, cho dù là Thiên hạ đệ nhất, y cũng không có hứng thú, thấy lời của Mộc Ngư đại sư khiến cho tiêu điểm của cuộc nói chuyện đều tập trung hết trên người mình, y liền định mở miệng cự tuyệt.

Thế nhưng lúc này lại có một thanh âm khác vang lên từ giữa sân, vô cùng sắc bén, tựa hồ xuất phát từ miệng của một nữ tử.

“Loại người đê tiện tiểu nhân như Trầm Dung Dương, sao có đủ tư cách để làm Minh chủ!?”

Mọi người nghe vậy liền kinh hãi, đều nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy nơi đó có một nữ tử đang đứng, vẻ mặt giận dữ, nàng nói xong, lại túm người đang ngồi bên cạnh đứng lên, có kẻ nhận ra thiếu niên đang bị nữ tử đó túm lấy, không khỏi hô lớn: “Đây không phải là Sở gia công tử sao?”

Sở Tắc đỏ mặt đứng lên, thấy xung quanh có nhiều người như vậy, dũng khí cũng bị mất đi hơn nửa, chẳng qua ống tay áo của hắn đang bị nữ tử bên cạnh túm chặt, đành phải nuốt nước bọt, nói: “Không sai, Trầm Dung Dương không có tư cách làm Minh chủ, hôm nay ta muốn thay mặt chư vị võ lâm đồng đạo ở đây, vạch trần bộ mặt thật của y!”

Vẻ mặt Trầm Dung Dương vẫn vân đạm phong thanh, trước sau như một, tựa như điều mà y vừa nghe được bất quá chỉ là một câu chào hỏi thông thường, vốn không thể khiến tâm tình của y gợn sóng.

Lục Đình Tiêu căn bản ngay cả nhìn Sở Tắc một cái cũng lười, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn về phía Trầm Dung Dương, trong tất cả những người đang có mặt ở đây, người mà hắn lưu tâm cũng chỉ có người bên cạnh này mà thôi.

Tiền Yến Hòa và Hạ Dung Dung đều trừng lớn hai mắt, chờ xem người này đến tột cùng là muốn nói cái gì, Thị Cầm vẻ mặt căm giận, nếu không phải Trầm Dung Dương ở bên cạnh, chỉ sợ hắn đã sớm xông lên trước, cho thiếu niên này vài cái bạt tay.

Chỉ có Hà Khổ – kẻ mà chẳng ai rõ đến đây để làm gì đang cười đến vô cùng cao hứng, giống như đang quan sát một vở kịch hay, mà tiêu điểm của vở kịch này, chính là một trong những người hắn cảm thấy hứng thú nhất.