Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 5 - Chương 50




“Hài tử…”

Trong lòng đột nhiên nhớ tới vô số các kiểu xưng hô, bao gồm cả nhũ danh mà năm đó Tứ nương đã đặt, thế nhưng miệng khép khép mở mở vài lần, cuối cùng vẫn gọi ra hai chữ đơn giản nhất này. Kỷ thị đỏ mắt, ngay cả kim chỉ trong tay rơi xuống đất cũng không có cảm giác, vẫn không biết chán mà nhìn người trước mặt, hồi lâu sau vẫn không chịu dời mắt.

Trầm Dung Dương âm thầm thở dài, lần đầu tiên vì hành động của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, mặc dù y không muốn quấy rối cuộc sống yên ổn của lão nhân này, nhưng tại sao trước đây y có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả một lần cũng không chịu đến gặp nàng.

“Ma ma, ta họ Trầm, tên Dung Dương.” Y ôn nhu nói.

“Họ Trầm? Không không, ngươi họ…” Họ Gia Luật, hoặc họ Lý của Tứ nương, thế nhưng phụ thân vô nhân đạo, mẫu thân lại sớm rời khỏi nhân thế, hài tử này từ nhỏ đã bơ vơ trôi dạt, dòng họ với y mà nói, có ý nghĩa gì sao… Kỷ thị do dự hồi lâu, vô số lời nói cũng đã dạo một vòng trong cổ họng, nàng nghẹn ngào cười khổ: “Thôi thôi, vậy cứ họ Trầm đi, tên này nghe cũng rất êm tai.”

Suy nghĩ mười mấy năm, tưởng niệm mười mấy năm, hài tử này chính là mong đợi duy nhất trong cuộc đời nàng, hôm nay thật sự gặp nhau, lại có cảm giác mọi thứ dường như không thật, khiến nàng vừa mừng rỡ vừa lo sợ, chỉ sợ một khắc sau tỉnh dậy mọi thứ sẽ biến mất tựa như một giấc mơ.

Thân thể lão phụ nhân vẫn còn khỏe lắm, nhưng hiện tại tâm tình kích động, mỗi bước đi đều có chút lảo đảo, nàng bước từng bước một tới trước mặt Trầm Dung Dương. Đôi tay đầy nếp nhăn run rẩy vuốt ve mái tóc của y, ánh mắt chậm rãi dời xuống khuôn mặt y, thẳng xuống hai chân bị che phủ dưới lớp y phục, môi nàng hơi rung động, không nói gì, nước mắt lại từ trong vành mắt từ lâu đã khô cạn chảy xuống, rơi trên đầu gối Trầm Dung Dương.

Vào khoảnh khắc đó, Trầm Dung Dương bỗng nhiên cảm nhận được tình yêu mà lão phụ nhân dành cho y, loại tình cảm và mong mỏi này đã trải qua vô số năm tháng mà kết tụ thành, không người nào có thể so sánh được.

“Chân của ngươi…” Kỷ thị thở dài một tiếng, hồi tưởng lại chuyện cũ đầy bi thương: “Năm đó, mẫu thân của ngươi không phải thật sự muốn vứt bỏ ngươi, thật ra là…”

“Ma ma, tất cả nguyên do ta đã biết từ lâu, không gặp lại người, bất quá chỉ là không muốn đến quấy rầy cuộc sống của người, không phải bởi vì chuyện gì khác.” Trầm Dung Dương vừa ôn nhu an ủi, vừa đỡ lấy Kỷ thị, để nàng không vì thương tâm quá độ mà ngã xuống. Đối với thân thế của chính mình, y vốn không hề để tâm, thế nhưng lão phụ nhân trước mắt này lại không giống như thế.

“Ta đã sớm biết.” Kỷ thị gật đầu: “Lúc trước trong nhà thường xuyên xuất hiện quần áo và tiền bạc, trong lòng ta cũng có chút nghi ngờ, thế nhưng trước khi gặp được ngươi, ta thực sự không dám vọng tưởng.”

“Trước đây ngươi không chịu gặp ta, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, có phải chủ nhân của tòa phủ đệ này có ân oán gì đó với ngươi hay không?” Nàng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói.

“Ma ma không cần nghĩ nhiều, chúng ta vừa mới gặp lại, sau này người cứ an tâm theo ta tĩnh dưỡng, lần này ta sang đây là để đón người.” Trầm Dung Dương mỉm cười, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.

Hai người đang nói chuyện, quản gia vốn đã lui ra ngoài lại gõ cửa bước vào, hướng Trầm Dung Dương hành lễ: “Trầm lâu chủ, Vương gia mời hai vị đến tiền thính một chuyến.”

Lẽ nào người nửa ép buộc mình đến nơi này, chính là một vị Vương gia?

Kỷ thị biến sắc, nàng từng sinh sống tại nhiều địa phương khác nhau, cho nên hiểu rất rõ bách tính người Hán có bao nhiêu thống hận đối với người Liêu, hơn nữa thân thế của Trầm Dung Dương vốn đã rất mẫn cảm, không khỏi khiến nàng lo lắng nhiều hơn vài phần.

*****

Núi Thiên Thai.

“Sư muội của phái chúng ta vô cớ mất tích, mọi người trên giang hồ đều biết là do Triệu Khiêm gây ra, quý giáo chẳng những không khai báo tung tích của hắn, hiện tại còn lạnh nhạt gạt bỏ chúng ta sang một bên như thế này, là có dụng ý gì?!”

Lời chất vấn sắc bén đột nhiên vang lên, đệ tử phái Nga Mi, cũng chính là sư huynh Ngô Kỳ của Chung Anh Lạc đập bàn đứng lên, mặt mày hung tợn trừng mắt với Tiêu Dực – người được phái tới tiếp đón bọn họ.

Trong phái Nga Mi, nam nữ đệ tử mỗi bên đều chiếm một nửa, riêng Chung Anh Lạc có thiên phú cực tốt, lại là tiểu đệ tử mà chưởng môn thương yêu nhất, bởi vậy nàng lại càng được ưu ái và xem trọng.

Tiêu Dực một mặt oán thầm Trương Lý vốn đã sớm bỏ trốn mất tích, mặt khác bày ra vẻ mặt tươi cười mà ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút giả tạo: “Các vị xin cứ bình tĩnh chớ nóng nảy a, giáo chủ sẽ tới ngay lập tức.”

Ngay lập tức là bao lâu, từ khi Tiêu Dực bước vào nơi này, chậm lắm thì cũng đã trải qua một nén hương rồi, nhưng hắn không nói như vậy thì phải nói như thế nào đây, bản thân hắn bất quá chỉ là một phân đường đường chủ nho nhỏ, tại sao lại bị phái đến đây, làm cái loại nhiệm vụ này, hắn đến bây giờ vẫn không sao hiểu được.

Ngô Kỳ nhíu mày, vừa định phát cáu, lại bị trưởng bối sư môn bên cạnh ấn đầu vai một cái, đành phải hậm hực ngồi xuống, thế nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa dứt, vả lại Triệu Khiêm đối với tiểu sư muội hình như không có thiện ý tốt. Triệu Khiêm làm như vậy, hiển nhiên là không đem phái Nga Mi để vào mắt.

Người của phái Nga Mi còn đang suy nghĩ đối sách, ngoài cửa đã có một người tiến vào, hoàng y, quan ngọc, mặt mày lãnh đạm, Tiêu Dực vội vã bước lên cúi đầu hành lễ: “Giáo chủ.”

Lục Đình Tiêu xưa nay ít giao thiệp với bên ngoài, trong chốn giang hồ hiếm có ai từng thấy qua chân diện mục của hắn, lại nói tiếp, phái Nga Mi có lẽ là nhờ vào “việc tốt” của Triệu Khiêm, mới có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt thật của vị giáo chủ Bắc minh giáo này.

Ngô Kỳ vẫn không cam lòng, vừa nghe thấy thân phận của người tới liền giận dữ: “Các hạ chính là Lục giáo chủ a, xin hỏi tiểu sư muội của ta hiện đang ở nơi nào?”

Lục Đình Tiêu liếc mắt nhìn đám người Nga Mi một lượt, vẻ mặt nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, không phải bởi vì thái độ lỗ mãng của Ngô Kỳ, mà bởi vì sự việc này trì hoãn khiến hắn không thể đến gặp người nọ.

“Triệu Khiêm đã làm việc gì tất nhiên sẽ có trách nhiệm, người cùng bỏ trốn với hắn, chỉ sợ cũng là cam tâm tình nguyện, tại sao cứ phải ngăn cản?”

Hiện tại, mỗi ngày Lục Đình Tiêu đều tập võ luyện kiếm như cũ, thế nhưng lại phảng phất giống như bị thiếu mất cái gì đó. Thỉnh thoảng lúc hắn thu kiếm vào vỏ, bên tai thiếu đi một tiếng cười bình luận, hắn cảm thấy mọi thứ không còn hoàn chỉnh như trước.

Có lẽ cảm giác nhớ nhung này, bất tri bất giác đã sớm thâm nhập vào cốt tủy, khắc sâu vào tận đáy lòng.

Người của phái Nga Mi thiếu chút nữa đã hộc máu, cho dù là cam tâm tình nguyện thì đối phương có thể “bắt cóc” nàng sao, công sức chúng ta khổ cực bồi dưỡng nàng hai mươi năm trời nên tìm ai tính toán đây?

Ngô Kỳ tức muốn sùi bọt mép, nghe vậy cười lạnh nói: “Hóa ra đều là cá mè một lứa, ta còn tưởng Lục giáo chủ là nhân vật cao siêu cỡ nào, bất quá cũng chỉ như vậy.”

“Không được vô lễ!” Tiêu Dực lớn tiếng cắt ngang lời càn rỡ của hắn.

Lục Đình Tiêu đang  đăm chiêu suy nghĩ, vốn không để ý tới hành động khiêu khích của hắn, Ngô Kỳ thấy vậy, trong lòng càng thêm tức giận, tựa như người trước mắt mới là kẻ đã cướp đi tiểu sư muội của hắn, cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, cái gì gọi là lý trí, sớm đã bị hắn vứt lên tận chín tầng mây rồi đi.

“Dừng tay!” Trong lúc mọi người kinh hãi, kiếm của Ngô Kỳ đã đâm về phía sau lưng của Lục Đình Tiêu.

Hắn sử dụng chính là chiêu Phân Hoa Phất Diệp trong Nga Mi kiếm pháp, nhưng không báo trước mà đánh lén từ phía sau, thủ đoạn không hề quang minh chính đại.

Thế kiếm cực nhanh, trong nháy mắt mũi kiếm đã chạm vào y phục của đối phương, hơn nữa lại cực kỳ mềm mại và linh hoạt. Ngô Kỳ là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc của phái Nga Mi, kiếm pháp của hắn được dày công tôi luyện, một chiêu vừa rồi, thực sự đã đem tinh hoa của Nga Mi kiếm pháp phát huy tới cực hạn.

Vị Bắc Minh giáo giáo chủ này, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trong lòng đột nhiên hiện lên suy nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy có chút đắc ý.

*****

Tấn vương cười dịu dàng, nhìn Kỷ thị và Trầm Dung Dương đang tiến vào.

“Từ lần từ biệt trước, phong thái của Trầm lâu chủ đúng là càng ngày càng hơn xưa.” Hắn đứng dậy, tự mình nghênh đón bọn họ.

“Vương gia long hành hổ bộ, nhất định cũng mạnh khỏe như thường.” Trầm Dung Dương nhàn nhạt cười, nhìn sang người bên cạnh hắn: “Vị này là?”

“Phụ tá của bản vương.” Tấn vương làm như vô ý giới thiệu, ánh mắt liếc qua người Kỷ thị: “Bởi vì bản vương có nhiều sự vụ quấn thân, vẫn chưa kịp đến thăm phu nhân, hôm nay phu nhân cùng Trầm lâu chủ gặp nhau, thực sự là chuyện đáng mừng.

Kỷ thị tiến về phía trước, nàng đã sớm lau khô nước mắt, ổn định tâm tình, lúc này ngoại trừ vành mắt còn hơi đỏ thì cũng không có điểm nào khác thường, hiện tại nghe Tấn vương nói chuyện với nàng, liền chỉnh đốn trang phục cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Vương gia đã quan tâm, lão phụ đâu có tài đức gì để được Vương gia đối đãi như vậy.”

Tấn vương cười ha ha: “Lão phu nhân khách khí rồi, thật đúng lúc, hôm nay bản vương không có sự vụ, chi bằng cứ để ta làm chủ đi, cũng là để chúc mừng hai vị được đoàn tụ, không biết ý hai người như thế nào?”

Trầm Dung Dương vẻ mặt như thường, y thậm chí không hề từ chối: “Vậy, đành phải quấy rầy Vương gia.”

Tấn vương phủ dường như đã sớm có chuẩn bị, mọi người trò chuyện còn chưa lâu, một bàn thức ăn phong phú đã lần lượt được bưng vào, mọi người cùng nhau thưởng thức, ăn uống linh đình, cả khách và chủ đều vui.

Tiệc kết thúc, mọi người cũng dần tản đi.

Tấn vương nhìn theo hướng Kỷ thị và Trầm Dung Dương rời đi, đứng cười rất lâu.

“Ngươi xem người này, có điểm nào giống hạng người ngu dốt hay không?”

“Thuộc hạ vốn tưởng rằng, người trong giang hồ đa số đều là những kẻ lỗ mãng thô bạo, hôm nay vừa thấy, mới biết hóa ra còn có người phong nhã tài hoa như vậy.” Thái độ của Trầm Dung Dương cho thấy rõ ràng y sẽ không vì Tấn vương mà ra sức, tên trợ thủ này bất quá chỉ là thuận nước thì đẩy thuyền, khen ngợi y vài câu, mặc dù lời hắn nói cũng chính là sự thật.

“Không chỉ có phong nhã, mà còn rất thông minh.” Tấn vương vuốt râu, bộ dạng tươi cười khó hiểu. “Vừa nãy y không hề cự tuyệt lời mời của ta, cũng có nghĩa là đã tiếp nhận một ân huệ của ta, Kỷ thị đối với người khác mà nói, là một con cờ có thể lợi dụng, còn đối với y mà nói, chính là một thanh kiếm giờ giờ phút phút đều treo ở trên đầu.”

—————