Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 4 - Chương 34-2: Phiên ngoại • chuyện cũ 1




Năm đó, y bảy tuổi, vào tháng mười hai, cũng chính là thời kỳ lạnh nhất trong năm.

Trời vừa mới hạ xong một trận tuyết, việc này cũng giống như một loại đày đọa, bởi vì tuyết tan so với tuyết hạ còn muốn lạnh hơn. Làn nước tuyết mỏng cộng thêm từng phiến đá đều âm hàn đến tận xương, y chậm rãi, cứng ngắt chống lòng bàn tay mà di chuyển, chỉ thấy từng mảng da tróc thịt bong, máu đã đọng lại thành vết tích dữ tợn, đôi tay vốn đã gầy trơ xương lại sưng to hơn gấp đôi, xuất hiện từng mảng xanh tím.

Nhìn thoáng qua, lại không có bất cứ cảm giác gì, bởi vì dạ dày đã đói đến mức chết lặng, trước đây còn có thể nhẫn nại chịu đựng từng cơn run rẩy, hiện tại đầu óc trống rỗng, thân thể lúc này chỉ hoàn toàn dựa vào một chút ý chí còn sót lại để di chuyển.

Khuỷu tay chống trên mặt đất, có lẽ đã bị trầy xước, cũng có lẽ đã lộ ra bạch cốt phía dưới da thịt, nhưng y vẫn bất chấp tất cả, chỉ muốn mau chóng tìm một nơi ấm áp, có mái hiên để trú tạm một chút.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, người qua lại trên đường cũng rất ít, thỉnh thoảng sẽ có một hai người khiêng kiệu hoặc bán hàng rong vội vã vượt qua bên cạnh y, cước bộ không hề có chút trì hoãn. Lúc việc buôn bán gặp vấn đề, không ai còn rảnh để đi quan tâm sự đau khổ của người khác.

Y không thể đi đứng giống như người bình thường, bởi vì chân của y, căn bản là không có cảm giác.

Mặc kệ nửa người dưới bị bại liệt hay là bệnh tật, nhưng chung quy đều không thể cử động.

Người khác dùng vài bước là có thể đạt được khoảng cách mong muốn, y cần phải dùng khí lực tay và thắt lưng, từng chút từng chút một mà bò qua.

Kiếp trước là bệnh tim, kiếp này ngay cả đi đứng cũng trở thành vấn đề, y âm thầm cười khổ, nhưng trên mặt lại không còn đủ sức để lộ ra biểu cảm. Người khác nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một tên khất cái đáng thương đang động đậy thân thể trong trời băng đất tuyết, mặc dù tuổi tác của y có hơi nhỏ.

*Khất cái: ăn xin, ăn mày.

Khả năng chịu đựng đã đến cực hạn, trước mắt tối sầm, đầu nặng nề đập lên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, đã thấy từng tia nắng ban mai ấm áp chiếu lên người, chắc hẳn có người đã cứu y.

Y từ trước đến nay sẽ không làm những việc ngoài dự định.

Cho dù có người cứu mình, là may mắn, là mang ơn, nhưng việc này cũng không phải là nghĩa vụ của bọn họ.

Lúc trước, cái gì cũng đều không đạt được, sau khi đến nơi này lại càng không có lý do để tin tưởng vào tình người, nên đối với mọi chuyện y đều cố hết sức làm, để không hổ thẹn với lòng.

Ánh mặt trời sau những ngày tuyết rất ấm áp, cho dù thân thể không có khí lực, thế nhưng cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, tay chống xuống đất, thân thể hơi xê dịch về phía trước, tựa vào tấm ván gỗ ở phía sau người, y cố gắng chống đỡ thân thể để không nhắm mắt lại, hiện tại mà ngủ chỉ sợ sẽ không còn cơ hội để tỉnh lại.

Đây là thời đại nào, đều không quan hệ với y, y không có dã tâm xưng vương, làm bá chủ, càng không vọng tưởng tiến thân vào triều đình, cho dù bản thân mình tài trí hơn người, thế nhưng nửa thân tàn này đã định trước sẽ không làm được rất nhiều việc, huống chi y bất quá chỉ là một người thường.

Cho nên, y thầm nghĩ, tìm một địa phương yên yên ổn ổn, im lặng mà sinh sống.

Chỉ là, trời đất bao la, nơi nào mới có thể dung thân?

Y cúi đầu nhìn chính mình, y phục tả tơi rách rưới đến không còn hình dáng vốn có, hoặc giả nên gọi là bố rách, hơn nữa cả người bầm tím sưng đỏ, vết thương nổi mủ, thân thể chật vật đến mức ngay cả đi đường đều không thể, y cười khổ.

*Bố rách: bố = vải bố.

Bản thân mình có thể làm cái gì?

Tuy lúc nào cũng nhắc nhở chính mình rằng không được nhắm mắt, nhưng mi mắt trên dưới vẫn không nhịn được mà dính chặt lại, trong mảnh ấm áp hiếm khi có được này, thần trí dần dần trở nên hỗn độn.

Có lẽ lần này chết đi, chính là triệt để kết thúc a.

“Khất cái? Đi đi đi!”

Mắt y thậm chí còn không thể mở hoàn toàn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một quang ảnh mờ nhạt đang lay động trước mắt.

Hóa ra thứ bản thân dựa vào không phải tấm ván gỗ mà là trước cửa nhà người khác.

Muốn cử động thân thể, nhưng lại vô pháp nhúc nhích, ngay cả giơ lên một ngón tay, đều như nặng nghìn cân.

“Sao lại còn nhỏ như vậy… Aiii…”

Trong mơ hồ, hình như có người đang nói ở bên tai, đôi mắt đang nhắm chặt hơi động đậy, rốt cục hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Người cứu y là lão bản nương của khách điếm, cũng chính là chủ quán, sau khi xuất giá, còn chưa kịp viên phòng thì trượng phu chết, nhà chồng sợ nàng xúi quẩy, nhà mẹ đẻ cũng không cho nàng quay trở về, nàng đành dựa vào một chút đồ cưới, mở khách điếm ở chỗ này.

Đây là chuyện sau này y nghe người khác kể lại.

Nói là khách điếm, nhưng bất quá chỉ chứa được ba bốn cái bàn, vỏn vẹn hai ba gian phòng, tạo điều kiện cho những khách nhân không đủ tiền trọ tại các đại khách điếm nghỉ chân.

Lão bản nương ở nhà mẹ đẻ đứng hàng thứ mười ba, vì vậy mọi người liền gọi nàng là Thập Tam nương, lâu dần đều đã quên mất tên họ vốn có của nàng. Thập Tam nương lớn lên không được dễ nhìn cho lắm, gương mặt của nàng khá phổ thông, cho dù lúc còn là thiếu nữ có vài phần tư sắc, cũng đã sớm bị cuộc sống hàng ngày lưu mờ rồi.

Chuyện làm ăn của khách điếm không tốt lắm, nhưng nếu muốn sống tạm qua ngày thì cũng không có vấn đề gì. Y nằm trên giường bảy ngày, nghĩ chính mình ngoại trừ hai chân, thì không có trở ngại gì lớn, liền đi tìm Thập Tam nương, mong nàng thu nhận mình, để báo đáp, y có thể giúp đỡ tính toán các loại sổ sách.

Thập Tam nương rất thích nói chuyện, tuy mấy năm nay gặp phải hoàn cảnh nhân tình ấm lạnh khiến tính tình của nàng cũng mạnh mẽ hẳn lên, thế nhưng nữ tử trời sinh luôn luôn đồng cảm với kẻ yếu, huống chi y còn nhỏ tuổi như vậy, lại ổn trọng, chững chạc, Thập Tam nương càng cảm thấy bản thân mình giống như đang cùng một người tuổi tác sấp xỉ trò chuyện.

“Ngươi tên là gì?”

“Trầm Dung Dương.” Thanh âm của y khàn khàn, bởi vì đã rất lâu rồi chưa từng mở miệng.

Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua.

Y dừng chân lại ở chỗ này, mặt trời lặn trăng lên cao, đóng mở cửa khách điếm, tính toán sổ sách, khoảng thời gian yên ả đó cứ chầm chậm mà trôi qua.

Đối với việc buôn bán, quan trọng nhất là vẻ mặt phải biết vui vẻ đón khách, thái độ bình thản, y đối xử với mỗi người khách nhân đều như vậy. Lâu dần, người trong trấn cũng vô cùng yêu thích hài tử này, lại thương cảm y cả đời phải chịu cảnh tàn phế, có đôi khi đi ngang qua, cũng dừng lại trò chuyện với y hai ba câu, hoặc đem một ít đồ buôn bán còn thừa đều tặng cho y. Lúc đầu y còn có thể từ chối, sau lại thấy cứ mãi khước từ cũng không ổn, mới chịu nhận lấy, bất cứ là cái gì, y đều rất vui vẻ mà nhận, còn hướng người tặng cảm tạ nhiều lần, thái độ này khiến các đại nương đại thúc tốt bụng càng thêm khen ngợi không dứt miệng, cảm thấy hài tử này rất lễ phép, ăn nói cũng thận trọng, tương lai nếu có thể thi đậu công danh, trở thành tú tài, làm rạng rỡ gia môn.

Nếu như hai chân không bị tàn tật…

Người đang tán thưởng chung quy vẫn không nhịn được mà thở dài ở trong lòng.

Sau khi đóng cửa khách điếm, y sẽ đem thực phẩm còn thừa trong ngày và những thứ được người khác biếu tặng, làm thành vài món ăn, cùng Thập Tam nương và vợ chồng Đức thúc giúp việc ở phòng bếp, ngồi quây quần một chỗ, ăn một chút, trò chuyện vài câu, chuyện trời nam đất bắc, hoặc chuyện nhà.

Y rất thích loại cảm giác này.

Tuy cuộc sống rất đơn sơ, nhưng lại có hương vị của gia đình, có lẽ là do ánh nến lờ mờ ảm đạm, có lẽ là do song cửa sổ ố vàng, hoặc có lẽ là do nhiều người ngồi quây quanh cùng một chỗ.

Trong lòng bình lặng yên ả, chẳng cần phải suy nghĩ chuyện tương lai.

Nếu như không phải ngày hôm đó phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.

Hai khách nhân trọ lại trong khách điếm của bọn họ, vội vội vàng vàng đợi nửa ngày liền rời đi, tiền thuê phòng vốn đã thanh toán cũng không thèm đòi lại.

Bên ngoài là bóng đêm mờ mịt.

Khách vãng lai trong trấn đều vội vàng hấp tấp, bởi vì bọn họ đều là người làm ăn.

Thế nhưng hai người này lại không giống.

Không chỉ đi đứng vội vàng mà thần sắc cũng có một chút hoảng sợ, bên hông còn đeo vũ khí.

Có lẽ là người giang hồ, y nghĩ. Cho nên thái độ càng thêm thận trọng, may mà bọn họ rời đi sớm.

Vừa thư thả được một chút, thì khoảng hai canh giờ sau, lại có một đám người tiến đến.

Tiên y nộ mã, mặt mày cơ hồ có chút ngạo mạn.

*Tiên y nộ mã: Quần áo chỉnh tề sạch sẽ, phóng ngựa khí thế bừng bừng.

“Này, ngươi có nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua nơi này hay không?” Một người trong đó tay cầm roi ngựa, cao giọng hỏi y, cũng không thèm xuống ngựa.

Phía sau có người xuống ngựa, lôi ra bức chân dung của hai người kia, đưa đến trước mặt y.

Y suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu.

Kỳ thực chính y cũng không biết bản thân mình lúc đó vì sao lại lắc đầu, có lẽ bởi vì không thích thái độ của những người này.

Người nọ nhìn y hồi lâu, mới quay đầu nói với những người phía sau: “Xuống ngựa, vào trong lục soát!”

Đám người trước mắt cũng không phải lương thiện, y có chút hối hận tại sao vừa rồi mình lại nối dối.

Vợ chồng Đức thúc và Thập Tam nương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy một màn đao kiếm trước mắt, cũng không dám lên tiếng, Thập Tam nương liếc mắt nhìn y một cái, hàm chứa trách cứ.

Những kẻ đó lục soát tất cả mọi gian phòng một lần, sau đó có người cầm một cái khăn lụa từ trong sương phòng đi ra, đưa cho người vừa mới nói kia.

Người nọ tiếp nhận khăn lụa nhìn kỹ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu cười nhạt với y: “Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ, còn dám nói dối, chén trà trên bàn vẫn còn độ ấm, cho thấy bọn họ vẫn chưa đi xa!”

“Ngươi không phải quan phủ, ở đây cũng không phải là nhà của ngươi, bản thân tự tiện xông vào nhà người khác, là ngươi không hợp đạo lý trước.” Cho dù biết nói ra sẽ phải trả cái giá rất lớn, nhưng y vẫn không kiềm chế được.

Có lẽ bản thân mình ngoài mặt thì khiêm tốn, một khi đụng tới những chuyện như vậy, vẫn sẽ khăng khăng giữ lấy cái nguyên tắc buồn cười như cũ.

Cảm thấy sai, cho nên mới nói.

Người nọ lạnh lùng cười một tiếng, một chưởng liền phóng tới trên người y.

Hai chân không thuận tiện, chắc chắn là không thể tránh khỏi.

Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.

Nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, bên tai lại truyền tới tiếng kêu thống khổ, y mở mắt ra, Thập Tam nương vừa vặn bị chưởng phong đập lên người.

Váy áo tiêm nhiễm máu tươi, đầu của y trống rỗng.

Người nọ nhìn tình cảnh trước mặt cũng sửng sốt một chút, sau đó lại cười nhạt: “Ngươi nói ta tự tiện xông vào nhà người khác, ta xác thực đúng là như vậy, thế thì sao, thế giới này vốn là cường giả vi tôn, một kẻ tàn phế như ngươi cũng dám lừa gạt ta, uổng phí nữ nhân này thay ngươi chịu một chưởng, xem như là tiện nghi cho ngươi rồi.”

Dứt lời, một thỏi bạc từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra, vững vàng rơi trên quầy hàng của khách điếm.

Y đỡ lấy Thập Tam nương, gắt gao không chịu buông tay, nhưng vẫn còn nhớ rõ phải hỏi một câu.

“Ngươi tên gì?”

Người nọ xoay người lên ngựa, cũng không hề quay đầu lại.

“Bản công tử là Kinh Châu – Sở gia thiếu chủ – Sở Phương Nam, thế nào, ngươi muốn báo thù?”

Đám người đột nhiên cười vang một trận, tựa hồ đang cười y không biết tự lượng sức mình.

Bọn họ lên ngựa, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm, giống như vô số khách vãng lai khác trong trấn.

Trong lòng chỉ còn lại thanh âm thống khổ rên rỉ của Thập Tam nương, khiến y hiểu rõ chính mình kỳ thực là vô dụng đến cỡ nào, cũng là ngu xuẩn như thế nào.

Nữ tử này, tại thời điểm y gặp khó khăn nhất đã cứu y, tại thời điểm y gặp nguy hiểm nhất, thay y cản một chưởng.

Có lẽ chính mình cũng chưa từng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ hoặc mẫu thân, nhưng tận đáy lòng, nàng đã sớm là người thân quan trọng nhất của y.

“Ngươi sẽ không có việc gì.” Y cúi đầu nói.

Vợ chồng Đức thúc ở bên cạnh đã sớm ra ngoài tìm đại phu, y bởi vì hai chân tàn tật, ngay cả bước ra khỏi cửa đều bất lực.

Trầm Dung Dương, nếu ngươi đã không đủ khả năng để tự bảo vệ mình và bảo hộ người bên cạnh, vì cái gì còn muốn mở miệng?

Y nhắm mắt lại, kiềm nén nỗi khó chịu đang muốn tuôn trào ra ngoài.

Xin lỗi.

Xin lỗi.