Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 2 - Chương 11: Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ (Đừng sợ con đường phía trước không có tri kỷ)




Tứ Xuyên Đường môn, nằm trong lãnh thổ của Bích Sơn. Tương truyền vào loạn thế cuối thời nhà Tùy, Đường môn tách khỏi các đại môn phái khác, tự mình chiếm cứ một phương. Chưởng môn đời thứ nhất – Đường Định Sơ không muốn tham gia vào tranh đoạt trong võ lâm, nên đã chọn một địa điểm dễ thủ khó công ở Tứ Xuyên, xây dựng lên một tòa thành kiên cố. Trong thành bố trí vô số cơ quan cùng ám khí, hơn nữa những cơ quan này đều được cải tiến theo thời gian, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, ngay cả người của Đường gia cũng khó có thể hiểu rõ hoàn toàn. Nhờ vào những cơ quan này, Đường môn mới có thể tự bảo vệ mình qua vô số lần loạn lạc, đồng thời nghiễm nhiên trở thành một gia tộc có lai lịch sâu xa trên giang hồ. Môn quy của Đường môn, ngoại trừ không được ra tay đối với bách tích bình thường, thì cũng không có quy định gì đặc biệt, cũng bởi vậy mà bọn họ hành sự không giống với khuôn phép của các đại danh môn phái khác, bị võ lâm xem như nửa chính nửa tà.

*Bích Sơn: là một huyện thuộc thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Chưởng môn hiện tại của Đường môn là Đường Yên, trước đây Đường môn vốn đã muốn suy thoái, nhưng Đường Yên lại dùng đủ mọi loại biện pháp giúp nó hưng thịnh lần nữa, cho đến hai mươi năm trước, chỉ cần nghe tới Đường môn đã làm cho người trong giang hồ phải biến sắc. Giang hồ nhân sĩ sẽ không chủ động gây chuyện với bọn họ, thế nhưng đâu phải người Đường môn nào cũng dán trên đầu hai chữ Đường môn, nếu như không cẩn thận chọc tới bọn họ, kết cục không phải chỉ là hai từ “thê thảm”. Bị võ công đả thương, còn có thể lần mò được phương pháp chữa trị, nhưng độc cùng ám khí, bởi vì rất khó phát hiện nên nhiều người rất kiêng kị, kể từ đó người trong giang hồ đối Đường môn đều tôn kính nhưng không tiếp cận.

Kỳ thực, tiếng đồn càng nói thì càng vang xa, cũng giống như Trầm Dung Dương hay Lục Đình Tiêu, người của Đường môn cũng có máu có thịt, cũng biết khóc biết cười, ngươi am hiểu kiếm pháp, bọn họ am hiểu ám khí, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Con cái chính thống của Đường môn môn chủ hiện nay có tất cả bốn người, một nam ba nữ. Đường gia đại tiểu thư, cũng chính là người lúc trước bị con trai thứ ba của Lâm Lạc Anh đùa giỡn – Đường Thanh Từ, một năm trước đã xuất giá xa nhà. Đường gia Tam tiểu thư – Đường Bạch Ngọc, thuở nhỏ hai chân tàn tật, đi lại chỉ có thể dựa vào quải trượng, một nữ tử bất hạnh như vậy, nên tính tình cũng có chút cổ quái, lạ thường, may mà nàng hầu như không có hành tẩu trên giang hồ. Trưởng tử duy nhất của Đường gia là Đường Mặc Ngân, tập hợp hết tất cả ưu điểm của phụ mẫu, tuấn mĩ phóng khoáng, cũng rất thông minh, đã được quyết định sẽ là người kế thừa chức vị Đường môn môn chủ.

*Trưởng tử: con trai trưởng.

Mà người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, là Đường gia Nhị tiểu thư – Đường Tử Tinh.

Vậy tại sao Mạc Vấn Thùy lại cùng Đường môn Nhị tiểu thư có ước định hôn nhân?

Mạc gia mấy đời đều là người buôn bán, ở Chiết Giang là phú thương của cả một vùng, hai mươi tám năm trước, Mạc phu nhân đang lúc có thai quay về Tứ Xuyên thăm nhà, trên đường lại gặp phải cường đạo. Đường môn phu nhân vừa vặn đi ngang qua thuận tiện cứu nàng, hai người vừa gặp đã thân, trò chuyện đến vui vẻ, liền kết làm tỷ muội kim lan, mấy năm sau Đường phu nhân có mang Nhị tiểu thư, hai nhà liền đính ước hôn sự. Mạc Vấn Thùy ngay cả mặt đối phương còn chưa từng thấy qua, đã bị bắt ép cả đời, lấy tính cách hắn mà nói, chuyện này không khác gì cực hình. Mạc lão gia chỉ có một người vợ, sự phản đối của nhi tử xem như không quan trọng bằng một ngón tay của phu nhân nhà hắn, Mạc Vấn Thùy rơi vào đường cùng, buộc lòng phải sử dụng một kế sách vô cùng hiệu nghiệm: Chính là quyến luyến hoa hoa thảo thảo, đem hết khả năng làm bại họa danh tiếng của chính mình. Lâu ngày, hắn cũng trở nên yêu thích cuộc sống thần tiên trái ẵm phải ôm này, càng không muốn trở về thành thân, vào lúc Mạc lão gia ra lệnh buộc hắn phải về nhà lấy vợ, hắn liền viết một phong thư cho Đường nhị tiểu thư, nói rõ tính phong lưu của mình, thỉnh Đường nhị tiểu thư chọn lựa người khác tốt hơn.

Người trong giang hồ đều không câu nệ tiểu tiết, cho dù nữ tử bị nhiều ràng buộc xã hội hơn so với nam tử, nhưng cũng chưa từng nghe qua có ai bởi vì một phong thư mà tự sát. Lúc Mạc Vấn Thùy nghe được tin tức của Đường nhị tiểu thư, chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, bản thân mình so với Đậu Nga[1]còn oan uổng hơn. Nhưng dù vậy, hắn cũng phải đi đến Đường môn một chuyến, lấy giao tình giữa hai nhà Mạc Đường mà nói, cứ để cho Đường môn chủ mắng nhiếc đến hết giận là được.

“Ngươi nói thử xem, Đường Yên lúc nghe tên ta thì có đem Lê hoa châm chào hỏi ta không?” Mạc Vấn Thùy nằm úp sấp trên lưng ngựa, hiếm khi biểu lộ dáng dấp uể oải vô lực. Có ai ngờ Đường nhị tiểu thư mảnh mai yếu đuối như vậy, trong thư của hắn cũng không có nói cái gì quá đáng a, chẳng lẽ thấy hắn tự mắng chửi mình, nàng cảm thấy thống khổ vì phụ mẫu cư nhiên chọn lựa cho nàng cái loại hôn phu bại hoại như thế này, liền không chịu nổi đả kích mà tự sát?

“Rất có thể.” Trầm Dung Dương ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, với khả năng của Như Ý lâu, xe ngựa có thể không xa hoa lộng lẫy như ngự giá của hoàng đế, nhưng độ thoải mái của nó nhất định không thua kém.

*Ngự giá: xe ngựa của hoàng đế.

“Công tử, Đường nhị tiểu thư là dạng nữ tử gì, sao lại nông cạn như vậy?” Thị Cầm Thị Kiếm ngồi ở phía trước, Thị Cầm vừa điều khiển ngựa vừa hiếu kỳ hỏi. Lúc trước sau khi Lục Đình Tiêu đáp ứng cứu người, hắn, Mộc Ngư hòa thượng và Vu Tố Thu qua năm ngày mới có thể tỉnh lại. Muốn giải trừ hoàn toàn Ly hồn thuật phải tiêu hao rất nhiều tâm trí, ngay cả người có công lực cao như Lục Đình Tiêu cũng không khỏi lộ ra một chút mệt mỏi, lúc ba người bọn họ tỉnh lại, phải nghĩ ngơi thêm một ngày một đêm, mới bình phục như cũ.

Mộc Ngư hòa thượng cùng Vu Tố Thu lúc chia tay đã tự mình lưu lại tín vật cho Trầm Dung Dương và Lục Đình Tiêu, nói rõ sau này chỉ cần có việc, Võ Đang và Thiếu Lâm sẽ tận lực giúp đỡ, sau đó đều tự trở về sư môn. Mạc Vấn Thùy lo lắng Đường Yên nếu thấy mặt hắn, liền ngay lập tức đem độc dược tống vào miệng hắn, cho nên cố ý lôi kéo Trầm Dung Dương theo cùng, bọn họ tốt xấu gì cũng phải nể mặt Như Ý lâu lâu chủ, Thị Cầm Thị Kiếm hiển nhiên theo công tử nhà bọn họ đến Đường môn chia buồn.

“Đường Thanh Từ tính tình mạnh mẽ như lửa, Đường Tử Tinh dịu dàng nhu nhược, Đường Bạch Ngọc quái dị kiêu ngạo, Đường Mặc Ngân thông minh tự cao tự đại.” Trầm Dung Dương thản nhiên nói một câu, miêu tả sơ lược tính cách của bọn họ. Đây là đánh giá của Như Ý lâu về bốn người con chính thống của Đường Yên, trí nhớ của y vốn đã tốt, huống chi tên và tính cách của bốn người kia đều rất đặc biệt, hiển nhiên sẽ không quên.

Một khuê môn tiểu thư tính tình nhu nhược làm sao có đủ dũng khí tự sát?

Chuyện này có lẽ chỉ có bọn họ mới biết.

Đường Yên không có dùng Lê hoa châm để chào hỏi Mạc Vấn Thùy.

Bởi vì người tới là Đường Mặc Ngân.

Lúc bọn họ tiến vào Bích Sơn, từ xa đã có hơn mười người kỵ mã chậm rãi hướng về phía bọn họ.

Dẫn đầu chính là một nam tử còn rất trẻ, tuấn mĩ dị thường, cũng kiêu ngạo không gì sánh được, cho dù chưa từng gặp qua hắn, bọn họ cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn chính là Đường môn thiếu chủ – Đường Mặc Ngân.

Người của Đường gia dừng lại cách xe ngựa của nhóm Trầm Dung Dương một khoảng không xa, Đường Mặc Ngân nhìn lướt qua bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Ai là Mạc Vấn thùy?”

Kỳ thực cũng không cần hỏi, thông thường người trong giang hồ, tay chân toàn vẹn ai lại ngồi bên trong xe ngựa, dám chắc cũng không phải là hai gã phu xe, vì vậy chỉ còn lại người đang cưỡi ngựa bên cạnh.

Đường Mặc Ngân nâng tay, dường như muốn xoa đầu ngựa, động tác ôn nhu mà tự nhiên.

Mạc Vấn Thùy cười khổ, vừa nghiêng người né tránh vài đạo kim châm nhỏ như sợi lông mao phóng tới, vừa chắp tay chào hỏi: “Thiếu môn chủ khỏe mạnh?”

Đường Mặc Ngân không để ý đến hắn, ánh mắt dời về phía cỗ xe ngựa: “Các ngươi là ai?”

“Thị Cầm, Thị kiếm tùy tùng của Như Ý lâu lâu chủ.” Thị Kiếm chắp tay, cho dù ngoài mặt biểu hiện như không có việc gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, hắn quan sát một lượt, vị Đường môn thiếu chủ trước mặt tuy chỉ nhỏ hơn công tử nhà mình chưa tới vài tuổi, nhưng so với công tử thì lại kém xa.

Như vậy người trong xe ngựa là Như Ý lâu lâu chủ?

Con ngươi Đường Mặc Ngân khẽ híp lại, hắn nhìn về hướng mã xa, người bên trong dường như cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, liền cất tiếng chào hỏi: “Trầm mỗ có tật trong người, không thể xuống xe, còn thỉnh Đường thiếu môn chủ thứ lỗi.”

Đường Mặc Ngân kiềm chế lòng hiếu kỳ muốn nhìn thấy người thật trong lời đồn, đối với Như Ý lâu mà nói, Đường môn cũng không thể quá ra vẻ. Hắn gật đầu, hướng mã xa chắp tay: “Không dám, Như Ý lâu lâu chủ đích thân tới đây, gia phụ nhất định sẽ rất vui mừng.” Lại liếc mắt nhìn Mạc Vấn Thùy, không cần phải nói, thái độ hắn hoàn toàn đối lập.

Mạc Vấn Thùy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cười khổ, giả vờ không nghe thấy.

Thật tốt khi kéo Trầm Dung Dương đi cùng, nếu không, với tính cách của Đường Mặc Ngân, mấy đạo ngân châm vừa rồi, bất quá chỉ là món khai vị thôi.

Đường gia nổi danh về cơ quan và ám khí, lối vào Đường gia tất nhiên không thiếu ngũ hành bát quái trận và kỳ môn độn giáp, cho dù không bằng Bắc Minh giáo, nhưng cũng tinh xảo dị thường. Nếu như không có người dẫn đường, có lẽ sẽ đi vòng tới vòng lui mãi, cũng có thể bị nhốt cho đến chết ở bên trong trận pháp. Thế nhưng lúc này, bao gồm những dãy hành lang vừa đi qua, tính luôn cả đại môn, tất cả đều được phủ một lớp vải lụa trắng phau, tượng trưng cho việc cúng tế người vừa mới mất.

*Ngũ hành bát quái trận, kỳ môn độn giáp: Cái này nàng nào muốn tìm hiểu thì google nhá. Nó là một loại trận pháp thôi. =))

Đường Yên tự mình đi ra nghênh đón bọn họ, đương nhiên không phải vì Mạc Vấn Thùy, mà là bởi vì Trầm Dung Dương.

Thị Cầm đem luân ỷ từ trên xe ngựa xuống, Thị Kiếm vừa mới dìu Trầm Dung Dương xuống xe, giúp y ngồi lên luân ỷ thì toàn bộ người của Đường môn, ngay cả Đường Yên cũng che giấu không được ánh mắt kinh ngạc đối với người trước mắt. Truyền thuyết về Như Ý lâu thật sự rất nhiều, nhiều đến mức bọn họ không tin cái người nửa tàn phế này cư nhiên là Như Ý lâu lâu chủ thần bí khó lường trong truyền thuyết.

Đường Yên không hổ danh là môn chủ, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn dẫn mọi người vào chính sảnh, trò chuyện đôi ba câu, đợi đến lúc hai thị nữ dâng trà lui ra, hắn mới thở một hơi thật dài.

Mạc Vấn Thùy vội vã tạ tội: “Đường bá phụ, chuyện của Nhị tiểu thư…”

Đường Yên ngăn hắn lại, lắc đầu nói: “Không liên quan đến ngươi, cũng là do Tử Tinh nó không có phúc, ai cũng không ngờ đứa con này cư nhiên nghĩ quẩn như vậy.”

“Linh đường của Nhị tiểu thư ở nơi nào, có thể để chúng ta đến phúng viếng một phen được không, cũng là để bày tỏ lòng thương tiếc?” Trầm Dung Dương mở miệng.

Đường Yên gật đầu: “Linh đường ở bên cạnh viện tử, phu nhân ta cũng đang ở đó, nàng đau xót vì mất đi ái nữ, nếu như có nói gì xúc phạm các vị, xin đừng để trong bụng.”

Đường phu nhân cũng không có nói gì xúc phạm, lại càng không thiếu kiên nhẫn như Đường Mặc Ngân, cho dù không che giấu được vẻ mặt thống khổ cùng vành mắt phiếm hồng, nhưng phong thái của nàng vẫn ung dung trầm ổn, không hề có chút thất lễ nào.

“Thiếp thân kiến quá Trầm lâu chủ.” Đường phu nhân khoác một thân tang phục màu trắng, đang thắp nhang cho ái nữ của mình, thấy Trầm Dung Dương bước vào liền hướng y cúi chào, rồi xoay người ra khỏi linh đường, đối với Mạc Vấn Thùy hoàn toàn xem như không thấy.

Cách đối xử này xem như tốt nhất rồi, nếu như Mạc Vấn Thùy không phải là con trai của Mạc phu nhân – tỷ muội kim lan của nàng, lúc này chỉ sợ đã bị không biết bao nhiêu độc dược cùng ám khí giáng xuống đầu.

Mạc Vấn Thùy cũng hiểu rõ điểm này, cho nên chỉ có thể tiếp tục sờ sờ mũi cười khổ.

Quan tài của Đường nhị tiểu thư lẳng lặng đặt ở trước linh đường, Trầm Dung Dương thắp hương, ánh mắt đảo qua trên quan tài.

*Linh đường: Bàn thờ.

“Ngươi chính là hôn phu của Nhị tỷ?” Một thanh âm lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền đến, nữ tử chống quải trượng chậm rãi bước từng bước một đi vào, gương mặt xinh đẹp, nhưng có chút băng lãnh, khiến người khác khó có thể thân cận, tỳ nữ theo sát phía sau nàng, muốn đỡ nhưng lại không dám.

Ánh mắt của Đường Bạch Ngọc dừng lại trên người Trầm Dung Dương hồi lâu. Nàng trời sinh đã tàn tật, chân không thể ra khỏi nhà, tuy rằng có chút tự ti nhưng lòng tự trọng lại rất lớn, cũng từng gặp qua không ít bằng hữu của phụ thân hoặc đệ đệ, nhưng chưa từng thấy ai giống như nàng – một người không thể hành tẩu, hơn nữa người này tựa hồ càng nghiêm trọng hơn so với nàng, nếu nàng miễn cưỡng thì còn có thể đi lại.

“Tam tiểu thư mạnh khỏe.” Mạc Vấn Thùy sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.

“Nếu không phải phụ thân đã căn dặn không được vô lễ với ngươi, hiện ta chúng ta đã đuổi ngươi ra khỏi nhà rồi.” Nàng cười lạnh một tiếng, tiếp nhận trái cây trên tay thị nữ, đặt ở trước bài vị, sau đó xoay người nhìn Trầm Dung Dương: “Ngươi chính là Như Ý lâu lâu chủ?”

Trầm Dung Dương gật đầu: “Chính là Trầm mỗ.”

“Chân của ngươi?” Đường Bạch Ngọc nhíu mày, hơi nghiêng đầu.

“Trời sinh đã như vậy, không thể đi lại.”

“Ngươi không cảm thấy khó chịu?”

“Ông trời sẽ không bởi vì ngươi thống khổ mà thay đổi bất luận cái gì.” Trầm Dung Dương đạm nhiên mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mày của nàng sát khí quá nặng, không phải chuyện tốt.

“Trầm Dung Dương.” Đường Bạch Ngọc gật đầu, tựa hồ đang nghiền ngẫm ba chữ kia: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Dứt lời liền xoay người bước từng bước ngắn đi ra ngoài, không tiếp tục để bọn họ vào mắt.

Bọn họ cũng không ở lại lâu, Đường gia rõ ràng không chào đón bọn họ, nhưng có Trầm Dung Dương bên cạnh, Đường gia cũng sẽ không làm khó, tuy vậy cũng không thể vui vẻ mà chào đón.

Mạc Vấn Thùy lộ ra biểu tình phiền muộn hiếm thấy, tựa như thương tiếc cho Đường nhị tiểu thư đang tuổi thanh xuân mà phải mất sớm.

“Thư của ngươi gửi cho Đường Tử Tinh rốt cuộc là đã viết cái gì?”

“Ta nói cho nàng các loại khuyết điểm của ta, mong nàng từ hôn, nếu không chỉ sợ nàng lầm lỡ cả đời.” Mạc Vấn Thùy thả lỏng tay, trên lá thư đó, hắn cũng không sử dụng ngôn từ quá mức kích động, cho nên cái chết của Đường Tử Tinh, chỉ có thể đổ lỗi cho nàng quá nhu nhược không chịu nổi đả kích.

“Từ giờ cho đến khi trời tối còn hai canh giờ.” Trầm Dung Dương đột nhiên nói một câu khó hiểu, Mạc Vấn Thùy nhưng lại cười ha ha.

“Hiểu ta chỉ có Trầm Dung Dương a.”

“Mạc công tử, ngươi muốn làm gì?” Thị Cầm ngạc nhiên hỏi.

“Dạ thám Đường môn.” Mạc Vấn Thùy chớp chớp mắt.

*Dạ thám: Đi dò xét vào ban đêm.

Ban đêm.

Một đạo bóng đen lướt nhanh trên mái hiên của khách điếm, đột nhiên dừng lại cúi người thấp xuống, lặng yên không một tiếng động, nhưng cũng không có bất luận động tác nào.

Trong phòng bên dưới có hai người đang đánh cờ, một người ngồi trên luân ỷ, người còn lại mặc thanh y.

“Mạc Vấn Thùy, ngươi chơi cờ thật tệ, rõ ràng đã hạ xuống rồi, còn muốn đổi ý.” Thanh âm đạm nhiên đến từ Trầm Dung Dương.

“Ta cũng không phải quân tử, tại sao phải xem trọng việc đánh cờ.” Mạc Vấn Thùy sờ sờ mũi, không hề tỏ vẻ xấu hổ: “Ngươi lại lợi hại như vậy, nhường ta vài lần cũng không chết.”

“Hỉ tổng quản gửi thư đến, ngày mai ta phải trở về Như Ý lâu.”

“Ta cũng rất nhớ rượu của Nhạc cô nương ủ a, ta đi cùng ngươi.” Người nào đó dày mặt nói.

Cảm giác người trên mái hiên đã đi khỏi, thanh y nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra là gương mặt của Thị Cầm: “Công tử, làm sao ngươi biết người của Đường môn sẽ đến nghe trộm?”

Trầm Dung Dương nhìn bàn cờ, thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ muốn xác nhận.”

“Xác nhận cái gì?”

“Xác nhận xem chúng ta có đúng là thực sự phải đi hay không?” Mạc Vấn Thùy đẩy cửa đi vào, cầm lấy bầu rượu trên bàn uống ừng ực: “Ta cũng xác nhận xong rồi.”

“Mạc công tử ngươi lại xác nhận cái gì?” Thị Cầm cảm thấy bọn họ giống như đang đánh đố nhau.

Mạc Vấn Thùy cười bí hiểm: “Quan tài của Đường nhị tiểu thư trống không.”

—————————————–

[1]: Nỗi oan của nàng Đậu Nga kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn trẻ, mẹ nàng chết, vì hoàn cảnh nghèo khó, cha bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng ốm chết, nàng và bà Thái sống nương tựa vào nhau, nhưng lại lại bị một tên vô lại quấy rầy và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, nàng không chịu khuất phục, bọn chúng liền tra tấn bà Thái trước mặt nàng. Đậu Nga hiếu thảo, hiền lành sợ bà Thái chịu không nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, nàng cuối cùng bị xử tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, nàng vẫn kiên cường bất khuất, ở trước pháp trường, căm phẫn lên án “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt kẻ xấu, sao làm đất được! Trời ơi, ông xử sai lẫn lộn người tốt kẻ xấu, sao làm trời được!” Trước khi chết, nàng thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán ba năm liền. Lúc đó đang là tháng sáu, trời hè nóng rực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời, sau đó địa phương gặp hạn hán ba năm liền.