Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 257: 257: Tiến Vào Trấn Ải Biên





Trước khi tiến vào Trấn Ải Biên, các đệ tử của Thánh Cung đều sẽ có được ba ngày chuẩn bị, đương nhiên Mộ Dung và Hiện Y cũng nhanh chóng đổi lại vị trí.

Mộ Dung hắn cũng không có ý định thay cái tên Mị Tứ này tiến vào cái nơi kỳ kỳ ảo ảo kia, sặc mùi nguy hiểm.

Hiện Y bí mật dúi vào tay Mộ Dung một tờ giấy, đây chính là mật tin về lối vào mật đạo.

Hắn quả thật không hổ danh cao thủ trộm mộ, không phụ kỳ vọng của chủ tử, chủ mẫu, không phụ kỳ vọng của các huynh đệ Vô Âm Cung, hắn sau một hồi loay hoay đã tìm được lối vào mật đạo.
Hôm sau Cố Ngữ Yên một thân y phục màu trắng, thêu hoa oải hương tím, vừa thanh khiết thoát tục, lại có phần nhuộm màu nhân gian, khí chất thanh lệ, tự nhiên nổi bật trong đoàn người.

Thanh Lộ càng nhìn Cố Ngữ Yên, trong lòng lại càng khó chịu.

Quả thật là hồ ly tinh, chỉ giỏi câu dẫn người khác.


Đôi lúc đẹp quá cũng là một cái tội, nói như vậy thì Cố Ngữ Yên chính là bà trùm của tội ác.
Nhóm mười đệ tử được đích thân Phó Thánh Chủ dẫn đến lối vào Trấn Biên Ải, nơi này là một cánh cổng lớn, đứng sừng sững trên đỉnh của thác nước.

Dòng nước liên tục đổ xuống, tiếng ào ào dữ dội khiến người đến cảm thấy trước mắt là cảnh tượng hùng vĩ.

Phó Thánh Chủ hướng ánh mắt sâu xa nhìn mười đệ tử trước mặt.

Ông ta cất giọng ôn tồn, nghe có vẻ hiền từ nhưng theo linh cảm của linh thú Tiểu Hắc, thì cái tên này có mùi giả tạo.

Vừa nói Phó Thánh Chủ vừa lấy ra một viên ngọc có khắc chữ “Trấn”
“Đây là Trấn Ngọc là một chí bảo giúp Thánh Cung chúng ta mở được lối vào Trấn Ải biên, cả thiên hạ này cũng chỉ có hai viên, một do trưởng lão bên trong Trấn Ải biên cất giữ, một do ta bảo quản, sau một năm rèn luyện bên trong Trấn Ải biên, theo ý nguyện của các ngươi trưởng lão sẽ mở cổng đưa những người muốn ra ngoài trở lại nơi này, ai muốn nán lại tu luyện có thể nán lại vô thời hạn.

Các ngươi đều là đệ tử tinh anh hàng đầu của Thánh Cung, đứng đầu trong thế hệ trẻ tu luyện, bên trong Trấn Ải biên linh khí nồng đậm hơn bên ngoài, nhưng bù lại nơi đó nguy hiểm trùng trùng, các người phải hết sức cẩn thận, không được ỷ vào thực lực mà chủ quan, nên nhớ phải cố gắng lịch luyện, nâng cao tu vi.”
Các đệ tử đều đồng thanh đáp.
“Vâng, thưa Phó Thánh Chủ.”
Đương nhiên, trong đó không bao gồm vài người, mà người nào thì ai cũng biết rồi đó.

Phó Trưởng Lão cũng không nói tiếp cái gì, ông ta quay người tay vận linh lực, nâng viên Trấn Ngọc lên cao, trên đỉnh của cổng vào Trấn Ải biên có một phần lõm hình tròn, viên ngọc vừa vặn được đặt gọn vào trong đó.

Phó Thánh Chủ di chuyển tay theo hình vòng tròn, sang phải ba vòng, sau đó đổi chiều về bên trái hai vòng, cánh cổng lập tức mở ra, có thể nhìn thấy bên trong là những dãy màu sắc mờ ảo, không ngừng di chuyển.

Các đệ tử nhìn thấy vậy không hề có lấy một phần bất an, đều lần lượt tiến vào.
Bọn họ cứ tiến về phía trước, sau một khắc liền nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng này có phần hơi chói mắt, khi mười người bọn họ đều cảm nhận được hai bàn chân mình đã đặt ngay ngắn trên mặt đất, thì có một tiếng nói niềm nở cất lên chào mừng bọn họ.
“Lão phu tính thời gian không tệ, đến rất đúng lúc, các ngươi là đệ tử đứng đầu Thánh Cung đợt này, khí chất và thực lực đều không tệ, rất tốt, lão phu là trưởng lão của Thánh Cung ở Trấn Ải Biên này, các đệ tử gọi ta là Trưởng Lão Trấn Ải, các ngươi cũng có thể gọi như vậy, mau mau đi theo lão phu, lão phu dẫn các ngươi đến chỗ ở trong suốt một năm tới, tranh thủ thời gian sắp xếp hành lý rồi nghỉ ngơi một chút, các đệ tử đều đã vất vả mới có cơ hội tiến vào đây, hôm nay không cần phải luyện tập, lão phu sẽ cho người mang bữa tối đến cho các ngươi, cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Chúng đệ tử thấy Trưởng Lão Trấn Ải nhiệt tình như vậy quả thật trong lòng có phần thoải mái hơn, nhanh chóng đi theo sau ông lão.

Bọn họ rất nhanh đã đi đến một phủ đệ khang trang, nơi này có phần sạch sẽ, đơn giản nhưng không hề to lớn nhưng trong tưởng tượng, thậm chí có chút nhỏ.

Quả thật nếu tất cả đệ tử Thánh Cung tiến vào Trấn Ải Biên rèn luyện đều nán lại, phủ đệ này có lẽ không thể tá túc hết được ? Trong lòng Cố Ngữ Yên đối với điều này âm thầm đặt một dấu chấm hỏi.
“Trong phủ không có nhiều người, chỉ có lão phu và năm đệ tử khác, đều là sư huynh của các ngươi, các người không cần ngại, cứ thoải mái, nơi này không có luật lệ như Thánh Cung, không cần câu nệ.”
Lúc này Giang Thẩm Thục lên tiếng, chất giọng của nàng êm dịu.
“Trưởng Lão Trấn Ải, đệ tử có phần không hiểu, bao nhiêu năm qua các sư huynh sư tỷ tiến vào Trấn Ải biên rèn luyện đều quyết định nán lại nơi này nhưng theo lời trưởng lão phủ đệ chỉ có ngài và năm vị sư huynh, để tử mạn phép hỏi các vị sư huynh sư tỷ khác hiện đang ở đâu?”
Trưởng Lão Trấn Ải vuốt vuốt chòm râu bạc, ông ta phất phất tay, giọng điệu mang theo ngữ khí ai oán, bất lực.
“Mấy tên đó đủ lông đủ cánh rồi, lão phu cũng không quản nổi.

Các đệ tử sau khi tiến vào đây, sẽ phải lịch luyện một năm dưới sự giám sát của lão phu, nhưng sau đó thì có thể tự do hành động, cái phủ đệ này bọn nhóc đó cũng không nán lại, tên nhóc nào có tâm một chút thì thỉnh thoảng lại về thăm lão phu.

Còn về phần năm đệ tử ở đây, bọn họ chính là năm người đầu tiên tiến vào nơi này, đối với lão phu cũng có mấy phần tình cảm nên ta bèn nhận bọn họ làm đệ tử chân truyền, sau này cũng có người thay ta gánh vác vai trò Trưởng Lão Trấn Ải này.”
Giang Thẩm Thục lại cất tiếng hỏi:
“Trưởng Lão, lần đầu đó chỉ có năm đệ tử tiến vào Trấn Ải biên thôi sao?”
Vị trưởng lão lắc đầu
“Không, mọi lần Thánh Cung đều chọn mười danh ngạch đầu tiên tiến vào Trấn Ải biên, có điều, ngày đó, sau một năm rèn luyện, chỉ còn năm người bọn họ.” Ông lão bất chợt thở dài, vẻ mặt mang theo chút bi thương, tiếp tục nói.

“Nơi này linh khí dồi dào nhưng nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận liền bỏ mạng, các người nhất định phải cẩn thận, lão phu không biết bản thân đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh bao nhiêu lần.”
Tối đêm đó, sau khi dùng xong bữa tối, mọi người đều tranh thủ vận linh lực tu luyện một chút rồi tranh thủ nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi lịch luyện đầu tiên vào ngày mai.

Lúc này bên ngoài cửa phòng của Hiện Y có tiếng gõ cửa.
“Hiện Y sư huynh, muội là Thanh Lộ, muội có chút việc muốn thỉnh giáo.”
Hiện Y với vai trò là hoa hoa công tử có tiếng không có miếng, thân thiện với mọi người, bèn lên tiếng.
“Sư muội có thể tiến vào.”
Thanh Lộ toàn thân mặc bộ y phục lụa mỏng như cánh ve, thân hình có lồi có lõm của nàng ta hiện lên rõ mồn một dưới lớp xiêm y, chiếc yếm mỏng manh che chắn đôi gò b ồng đào như thế có đứt ra bất cứ lúc nào, làn da nàng ta trắng ngần, sắc mặt lại có phần ẩn hồng.

Hiện Y trông thấy cảnh này thì nhất thời sửng sốt, con ngươi như muốn rớt ra, cả người cứng nhắc.

Mặc dù hắn ngày thường có chút mị hoặc, đôi lúc cũng sẽ trêu đùa người khác nhưng mà hắn…hắn đối với tình huống này vẫn là lần đầu, trước giờ hắn đều học tập chủ tử, thủ thân như ngọc.