Lam Khải đến Đông viện gặp mẫu thân, Nghiêm Tú nhìn hài tử, càng nhìn bà càng cảm thấy vừa ý.
“Khải nhi.”
Nghiêm Tú gọi Lam Khải tiến lại gần, sau đó cho hạ nhân toàn bộ lui xuống.
“Mẫu thân, người là muốn nói với con về chuyện của Liễu di nương sao?”
Lam Khải vừa buông người ngồi xuống ghế, vừa mở miệng lên tiếng. Nghiêm Tú thái độ điềm tĩnh, bà nhàn nhạt đáp lời nhi tử.
“Chuyện đó, Khải nhi con không cần quan tâm, bào thai kia có thể sinh ra hay không còn chưa biết được?” Nghiêm Tú ánh mắt sắc lạnh, Lam Khải nhìn mẫu thân, liền hiểu được ý của bà.
“Vậy nương gọi con đến…”
Lam Khải còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Tú đã cất tiếng.
“Khải nhi, chuyện hôn sự giữa con và Giang đại tiểu thư có phải nên tiến hành rồi hay không? Suy cho cùng, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập thất đi.”
Lam Khải nghe thấy lời của Nghiêm Tú thì nhíu mày, lộ vẻ không nguyện ý.
“Mẫu thân, hôn sự vẫn ở đó, Giang Thẩm Nguyệt cũng không chạy đi đâu được, cần gì phải vội vã cử hành hôn sự.”
“Khải nhi.” Nghiêm Tú nhìn thẳng về phía hài tử, thanh âm của bà đã mang theo sự nghiêm nghị.
Lam Khải thấy vậy liền thở dài, mỉm cười ngọt ngào với mẫu thân, thái độ cũng trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn hơn.
“Mẫu thân, Giang Thẩm Nguyệt đối với con tình cảm sâu đậm, mẫu thân yên tâm đi, mối hôn sự đã định này nhất định không có vấn đề gì.”
“Khải nhi, nương sinh con ra, đương nhiên là hiểu rõ tính khí của con, thân là người đã có hôn ước, con vẫn là nên tiết chế đi.”
Lam Khải nghe thấy lời mẫu thân chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Hắn hiểu chuyện mẫu thân mong muốn là điều gì? Tiến hành hôn sự với Giang đại tiểu thư, Giang Thẩm Nguyệt thì vị thế của hắn ở Lam phủ càng vững chắc, chức vị gia chủ nhất định là nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà…việc này có cần lo lắng sao? Cả Lam phủ này chỉ có mình hắn là người thừa kế, à không…còn một kẻ ngốc, phế vật vô dụng, cái tên Lam Tiêu Huyền đó, là cái gì? Xứng để Lam Khải hắn lo ngại sao?
Thật là!!! Chỉ đơn giản là có một cái thai xuất hiện trong bụng một tiểu thiếp thấp kém mà thôi, mẫu thân có cần phải bận tâm đ ến vậy không? Lam Khải hắn cảm thấy chuyện thành gia lúc này vẫn là quá sớm, hắn còn chưa thưởng hoa, thưởng nguyệt đủ. Hơn nữa Giang Thẩm Nguyệt đối với hắn là một lòng một dạ, nàng ta đã như vậy, còn lo sợ hôn sự này sẽ chạy mất sao?
Tối hôm đó, Lam Thừa đến thăm Liễu di nương, trước nay ông chỉ luôn có một hài tử là Lam Khải, hiện tại có thêm một hài tử chưa chào đời, đương nhiên là chuyện vui. Lam Thừa ngồi bên cạnh Liễu di nương, lộ ra dáng vẻ ân cần, quan tâm hỏi.
“Liễu Tiên, hôm nay nàng cảm thấy trong người thế nào? Tâm trạng có tốt hay không?”
Liễu Tiên mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt bà dịu dàng nhìn phần bụng của mình.
“Lão gia, thiếp vẫn khỏe, chỉ là…”
Nói đến đây Liễu Tiên lộ ra vẻ mặt lo lắng, bộ dạng yếu ớt. Lam Thừa nhìn thấy bộ dạng này của tiểu thiếp liền lên tiếng hỏi.
“Sao vậy? Nàng có chuyện gì lo lắng sao?”
Liễu Tiên nắm lấy bàn tay của Lam Thừa.
“Lão gia, trong lòng thiếp bất an, khó khăn lắm thiếp mới có cơ hội mang trong mình giọt máu của lão gia, thiếp mong muốn hài tử bình an chào đời.”
Lam Thừa vỗ nhẹ bàn tay của Liễu di nương.
“Liễu Tiên, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho người săn sóc nàng và hài tử cận thận, sẽ không có việc gì.”
“Lão gia, người có thể để Yên tiểu thư ở lại Lam phủ được không? Nàng ta là tôn nữ của Vô đại sư, y thuật nhất định cao minh, có nàng ta ở trong phủ, thiếp sẽ an lòng hơn.”
Lam Thừa lộ ra vẻ đắn đo, việc hai tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ lưu lại Lam phủ đối với ông ta mà nói không có mang lại lợi ích, hơn nữa Lam phủ này cũng không phải việc gì cũng minh bạch, để người lạ nán lại lâu, về sau lại có chút không hay.
“Lão gia, Vô đại sư trước nay đối với Lam phủ chúng ta không có biểu hiện gì, chi bằng chúng ta đối tốt với tôn nữ và tôn tử của ngài ấy, nói không chừng đến khi đó, Vô đại sư lại có cái nhìn khác đối với Lam phủ thì sao?”
Lam Thừa im lặng không đáp, chỉ vỗ về Liễu Tiên thêm một lát bèn rời khỏi phòng của bà mà đi đến phòng của Lâm di nương. Dù sao hiện tại Liễu Tiên đang mang thai, Lam Thừa muốn phát ti3t cũng không được thoải mái lắm.
Lâm Mỹ đứng bên ngoài cửa phòng, khoác trên mình chiếc áo ngủ mỏng manh, bầu ng ực căng tròn, trắng nõn nà ẩn hiện sau lớp áo thập phần dụ hoặc. Mái tóc đen xõa buông dài, không biết liệu có phải Lâm di nương đã đoán được Lam Thừa sẽ đến phòng bà đêm nay hay không mà lại bày ra dáng vẻ mê hoặc này.
Vừa nhìn thấy Lam gia chủ xuất hiện, Lâm Mỹ có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh bà liền mỉm cười quyến rũ, tiến về phía của Lam Thừa, chủ động vòng tay ôm lấy người ông.
“Đêm khuya, Lâm Mỹ nàng sao còn ra đây đứng?”
Lam Thừa thanh âm có phần khàn đục hỏi. Lâm Mỹ lộ ra vẻ mặt ngại ngùng nói.
“Còn không phải là do chờ lão gia sao?”