Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 192: Dự tính của ta đều có hình bóng nàng




Thông tin của Mị Tam khiến tất cả người của Cố gia đều chú ý.

“Vậy chúng ta mau đến Tiên Thủy, cái gì đó Trấn Ải biên.” Cố Bắc Kiệt nóng lòng lên tiếng.

Tiêu Huyền nhìn mấy vị trưởng bối của Cố gia, nhẹ lắc đầu.

“Tiên Thủy là một địa danh của Trấn Ải biên, còn Trấn Ải biên lại là địa phận thuộc về Thánh Cung, lối dẫn đến đó là một cánh cửa có thiết lập kết giới, nếu không có phù ấn của Thánh chủ Thánh Cung thì căn bản không thể tiến vào được.”

“Nói như vậy thì làm sao mới tìm được lão tứ?” Cố Bắc Thành cất tiếng.

“Có một cách.” Mị Nhất lên tiếng.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía hắn. Mị Nhất cất giọng, điệu bộ thập phần nghiêm túc.

“Theo thông lệ của Thánh Cung, cứ ba năm thì Thánh Chủ sẽ mở cánh cửa dẫn đến Trấn Ải biên một lần để cho các đệ tử có thứ hạng cao nhất tiến vào lịch luyện, sau khi kết thúc lịch luyện ở Trấn Ải biên, những đệ tử đó có thể lựa chọn quay lại tổng bộ Thánh Cung tiếp tục học tập, rời Thánh Cung hoặc ở lại Trấn Ải biên.”

Mị Nhị tiếp lời của Mị Nhất.

“Từ mười năm trước, những đệ tử tiến vào Trấn Ải biên đều lưu lại nơi đó. Tương truyền rằng tài nguyên tu luyện ở Trấn Ải biên vô cùng phong phú, linh lực nồng đậm, những địa phương khác không thể so sánh được.”

Mị Tam cung cấp thêm thông tin.

“Hai năm một lần Thánh Cung sẽ tổ chức một đợt tuyển chọn đệ tử, trùng hợp hai tháng nữa chính là thời điểm Thánh Cung tuyển chọn đệ tử mới.”

Cố Ngữ Yên ánh mắt kiên quyết nhìn mọi người, nàng lên tiếng.

“Ta sẽ tiến vào Thánh Cung.”

Cố Nguyên và ba nhi tử không lên tiếng, bọn họ không phản đối quyết định này của nàng, hơn nữa bọn họ có thể tiến vào không gian huyễn tưởng theo bên cạnh Cố Ngữ Yên.

“Nha đầu, để bọn ta đi cùng yểm trợ con.” Cố Nguyên cất tiếng.

Cố Ngữ Yên lại lắc đầu.

“Tổ phụ, thúc thúc, lúc có cơ hội tiến vào Trấn Ải biên con nhất định sẽ báo với mọi người, chuyện đột nhập vào Thánh Cung lần này vẫn nên để một mình con là được rồi, cứ xem như là đi học tập, rèn luyện một phen.”

Cố Nguyên và ba nhi tử nhìn nhau một lúc, kết quả vẫn là gật đầu đáp ứng.

“Muốn đối đầu với thế lực lớn như Thánh Cung, chúng ta phải nhanh chóng gia tăng thực lực. Tổ phụ, thúc thúc, trước mắt mọi người nên ở lại Vô Âm Cung, con cảm thấy linh lực ở đây nồng đậm hơn nhiều so với Linh Vũ đại lục, thích hợp cho việc bế quan. Hơn nữa mọi người cũng cần làm quen với đại lục này, ở lại đây cũng có thể cùng người của Vô Âm Cung điều tra tin tức về mẫu thân và phụ thân.”

Tối hôm đó, Tiêu Huyền một mình đứng lặng người trên lầu cao, ánh mắt y hướng về một phương vô định, trong lòng đuổi theo những suy nghĩ riêng. Một bàn tay che lấy mắt của Tiêu Huyền.

Tiêu Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.

“Yên nhi, nàng thấy ánh trăng đêm nay có đẹp không?”

Cố Ngữ Yên đứng bên cạnh Tiêu Huyền, nàng nhìn vầng trăng trên bầu trời. Vầng trăng hôm nay thật giống với ánh trăng ngày nàng xuyên đến nơi này.

“Đẹp.”

“Ở Địa Cầu, ánh trăng có giống như vậy không?”

Cố Ngữ Yên ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng.

“Địa Cầu cũng có ánh trăng, nhưng ở Thiên Tinh giới, ánh trăng lại sáng tỏ hơn, ta cũng không biết tại sao nhưng cảm giác có phần gần gũi. Huyền Huyền, nếu ta nói trước đây chúng ta từng cùng nhau ngắm trăng như vậy, chàng có tin không?”

“Tin, Yên nhi nói đương nhiên ta nguyện tin tưởng. Nếu thật sự chúng ta đã cùng nhau ngắm trăng, thì chắc hẳn nhân duyên giữa ta và nàng đã sớm định từ tiền kiếp, là nhân duyên muôn đời.”

Tiêu Huyền ôm lấy Cố Ngữ Yên, hai người phi thân lên…nóc nhà, gọi là nóc cung điện, nóc Vô Âm Cung đều đúng. Vị trí này đúng là nơi thích hợp để ngắm trăng. Cố Ngữ Yên lấy ra từ không gian huyễn tưởng hai vò rượu hoa đào.

“Uống rượu thưởng trăng lại có mỹ nam bên cạnh, viên mãn a.” Cố Ngữ Yên vui vẻ nói.

Tiêu Huyền phì cười, y áp sát gương mặt về phía nàng.

“Yên nhi, nàng quá hời rồi, chiếm được một đại mỹ nam như ta làm của riêng.”

“Tự luyến.” Cố Ngữ Yên đỏ mặt, đẩy Tiêu Huyền ra.

“Ha ha, bộ dạng ngượng ngùng của Yên nhi quả thật khả ái.”

“Chàng…”

Cố Ngữ Yên trừng mắt, trực tiếp kéo lấy cánh tay của Tiêu Huyền mà cắn một cái.

“Á…đau…đau, nương tử xin tha, xin tha.”

“Cho chàng biết sự lợi hại của ta.” Cố Ngữ Yên đắc ý, có lẽ chính bản thân nàng cũng không nhận ra, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ trẻ con, vô tư như vậy.

Cố Ngữ Yên tựa vào lòng Tiêu Huyền.

“Huyền Huyền.”

“Sao vậy?”

“Ta và chàng dù có chung kẻ thù nhưng việc cần làm của chúng ta chung quy vẫn là khác biệt, chàng không cần quá bận tâm về ta, cứ tiếp tục những dự tính của mình.”

Tiêu Huyền nhẹ gõ vào trán Cố Ngữ Yên.

“Nàng ngốc rồi sao? Từ lúc nàng xuất hiện trong cuộc đời ta, tất cả dự tính của ta trong tương lai đều có hình bóng của nàng, thê tử à.”

Nàng đã xuất hiện bên cạnh ta, thật tốt.