Thiên Thượng Nguyệt

Chương 5




“Ba ba”

“Cha nuôi.” Ta theo sau mặt Trần Trần thí(rắm) điên thí điên.

“Tiểu Duật đến đây a,mẹ ngươi đâu?” Cha nuôi không thấy lão mẹ,có vẻ như không vui.

“Lão mẹ hôm nay có việc.Cha ôi,lão mẹ cảm thấy chính bản thân nên xin lỗi lão ba.Cha nuôi trà trộn trong thương trường nhiều năm như vậy,hẳn không thể không nghe ra NGỤ ý của ta đi.”

“Đúng……Ta biết.Tiểu Duật có quà gì cho cha nuôi a?” không kém cáo già,sắc mặt biến công phu mười thành mười.

“Ân.” Ta đem một hộp quà lớn đưa cho cha nuôi.Lão mẹ ơi,ngươi lần này là muốn giải quyết rõ ràng cái gì……

Ta kéo kéo tay Trần Trần,cho y một biểu tình bất an.

“Ba ba,ta cùng Duật đi trước.” Trần Trần cung kính nói.

“Đi đi.Duẫn Trần đừng ăn hiếp tiểu Duật a.” Ý của cha nuôi là gì? Trần Trần cho tới bây giờ cũng không hề ăn hiếp ta a.

“Biết,ba ba.” Ngay sau đó,ta đưa ánh mắt phức tạp nhìn cha còn đại cả thì vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa,bị Trần Trần kéo đi kỏi hội trường.

“Trần Trần?” Tại sao lại mang ta đến phòng ngươi? (bí mật hẹn hò trong một phòng XDDD~~~)

“Duật,trò chơi chơi vui không?” Trần Trần ôm ta ngồi trên đùi hắn.

“Cũng được.” Trần Trần sao lại hỏi chuyện này? Ta có điểm bất an.

Nhẹ nhàng ma sát tóc ta,Trần Trần cười nói, “Duật mà được thật là không tồi.Có gặp được người cảm thấy hứng thú không a?”

“Ân,” Ta hưng phấn, “Chính là tên Tẫn Tu đem ta đi thu làm sủng vật a.” Trần Trần sẽ không ghen đi……

“Duật thích hắn?” Trên mặt Trần Trần rõ ràng viết ‘Ngươi mà rung động,ta liền đem ngươi ăn luôn”.

“Trần Trần,Duật thích ngươi nhất nga.” Tuy là ta hứng thú với hắn,có thể hứng thú này không phải là hứng thú kia.

Trần cười khẽ,làm cả người ta phát lạnh, “Nói cách khác,Duật vẫn thích hắn?”

“Ta không biết.ta chỉ biết ta sẽ đối với một mình Trần Trần như vậy.” Cái gì mà hôm nay không nên làm rõ chứ.Duật hứa hẹn với Trần Trần cái gì a,giống như trước không phải cũng tốt lắm sao.

“Khi nào vào trong Thiên Thượng Nguyệt?” Trần Trần chuyển đề tài.

“4 giờ trở lại.” Ta phải lên trước bọn Tẫn Tu trước 1 giờ mới tốt.

“Ta đi tìm ngươi,ngươi ở đâu?”

“Tụ Tiên lâu.” Đó là nơi mà bọn Tẫn Tu logout.

“Sau khi login nhớ ở đó chờ ta,biết chưa?” Trần Trần cười uy hiếp.

“Ân.” Nhược điểm chính là ta chỉ có đồng ý.

“Duật,phải nhớ là ngươi nói đó,không thể bỏ ta mà đi nga.” Thanh âm Trần Trần rất nhẹ,làm cho ta cảm thấy không an tâm.

Đó là chuyện lúc còn nhỏ đáp ứng chuyện của Trần Trần ──

“Duật thích ta sao?”

“Thích,Duật thích nhất là Trần Trần!”

“Kia,Duật nhớ là không được bỏ rơi Trần Trần nga!”

“Ân!”

Thế là,ta liền bị Trần Trần lừa gạt như vậy.

Kỳ thật,ở một chỗ cả đời cùng Trần Trần,cũng không phải không tốt gì,Trần Trần vẫn cưng chiều ta,điểm ấy ta xác định.Đối với ngươi không xác định chính là,lúc làm chuyện đó,ta sẽ không gạt bỏ Trần Trần.

“Duật suy nghĩ gì vậy?” Trần Trần khẽ hôn ánh mắt ta.

“Nghĩ,chúng ta ở cùng một chỗ như thế này không có gì là không tốt.” Đối với Trần Trần,luôn bất tri bất giác(*) đem sự thật nói ra.

(*) Bất tri bất giác: không có ý thức.

“Phải.”  Như sở liệu của ta,Trần Trần nghe xong lời này rất vui vẻ. “Người Thần Vô gia,còn  tìm ngươi không?” Sợ hãi đề tài thứ hai của hôm nay.Trần Trần đang sợ?

“Không,Trần Trần yên tâm,Ta sẽ không khôi phục Vô gia,bọn họ không thể bắt ta trở về.Linh đã che đậy ta.” Ta an ủi nói.

“Ngươi vẫn còn cùng Linh cáo già kia cùng nhau a.” Tiếng nói Trần Trần bất đắc dĩ.

“Bản thân Trần Trần cũng là hồ ly,còn nói người ta!”  Ta lui vào trong lòng Trần Trần,chôn vùi vào trong lòng ngực,thật ấm áp.

“A,Duật không thích con hồ ly như ta?”

“Không có chuyện đó.” Nói nói chuyện này,sợ là hôm nay không thể đi.

“Ân.”

Thế là,Trần Trần lại không nói chuyện,ta cũng khéo léo chôn vào trong lòng ngực hắn.

……

……

……

“Duật,về đi.” Vào lúc ta đang thiếp đi,Trần Trần vỗ nhẹ nhẹ ta.

“Ân.” Ta mơ mơ màng màng gật gật đầu,đứng dậy,tóc xuôi xuôi,đầu cũng rõ ràng minh bạch.

“Ta ở Tụ Tiên lâu chờ ngươi.”

“Ân.”

Ôi chao~~ Trần Trần nhất định ở Tụ Tiên lâu chờ ta,lần này tuyệt đối muộn,nhất định là bị Trần Trần mắng chết.

Sau khi đạt được Hỏa Nguyên Tố Chi Tâm,ta ở một nơi gần Hỏa Diệm Sơn logout.Cho nên chỗ login chắc chắn là không ở Tụ Tiên lâu,cho nên,dám chắc là muộn,bởi vậy,sẽ bị Trần Trần mắng.

Cuối cùng cũng bay đến,ta bay muốn chết,đầu chui vào Tụ Tiên lâu,cũng không để ý người chơi trong lâu ánh mắt lộ vẻ kỳ quái,liền hướng tới một chỗ ngồi ở lâu,tâm tình kém cỏi của Trần Trần thả ra,đánh tới.

“Duật?” Trần Trần tiếp cận ta,vẻ mặt quái dị nhìn ta,vẻ mất hứng trước đó đều tan biến.

“Ân,Trần Trần,giận?” Chủ động vẫn là điểm tốt,bằng không nói,lấy cá tính yêu mang hận của Trần Trần,ta sợ sẽ không được sống dễ chịu đây.

“Từ từ nói sau.” Tuần Tuần ở giữa phòng,ôm lấy ta,đi lên lầu,để lại một người hai mắt trợn hốc mồm.

“Tốt lắm,sau khi bàn xong,báo cáo thế nào.” Trần Trần đóng cửa,làm đổ chén nước,đem ta đặt lên bàn,lẳng lặng nhìn ta.

Khóc,cái dạng này của Trần Trần thật là khủng khiếp…… “Kỳ thật,Tẫn Tu bọn họ đều ở đây mà log out,nhưng mà,sau khi ta chờ bọn hắn log out,ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ,” chắc là có thể kêu là nhiệm vụ đi,dù sao thiếu chút nữa vẫn là treo mà thôi…… “Như vậy,ta không biết nơi khác,đành phải cho Trần Trần ở đây chờ ta.” Báo cáo xong rồi,dạng Trần Trần sao vẫn là vẻ mặt chết người?Tại sao đối với a đều vậy a!

“Trước đó tại sao không cùng ta nói rõ ràng?” Trần Trần nhìn ta nửa ngày,cuối cùng nói.

“Nếu cùng ngươi nói,ngươi nhất định sẽ bắt ta ở tại chỗ không thể cử động,rồi bản thân đi tìm ta.” Trần Trần nhất định sẽ làm vậy!

“Cho nên ngươi nói cho ta biết,làm ta phải ở đây chờ?” Trần Trần hình như càng ngày càng phát hỏa,ôi chao……Ta nói sai cái gì rồi?

“Ân.” Khóc rồi,Trần Trần hung dữ như vậy để làm gì a.

“Duật,ngươi biết sai rồi không?”

“Không biết.” Ta ủy khuất,nếu cái dạng Trần Trần này có thể xem ra lời nói của ta đang ủy khuất.

“Duật ── ngươi muốn ta bắt ngươi xử lý như thế nào mới tốt ──” Trần Trần thở dài,sau đó không nói gì,chính là bất đắc dĩ nhìn ta.

“Thực xin lỗi,Trần Trần,không tức giận được không?” Dù sao cũng là ta sai,tuy nói không biết là làm sao lại sai,nhưng mà Trần Trần cho rằng lời nói của ta là sai,chắc là sai lầm của ta rồi.

“Duật không biết tại sao lại sai sao,còn muốn giải thích gì?”

“Dù sao cũng đúng là lỗi của Duật,Trần Trần không giận được không?” Khóc,chỉ có ở trước mặt ngươi ta mới có thể ăn nói khép nép vậy.Bất quả,cũng chỉ có thể là Trần Trần này.

“Được,không giận.” Trần Trần bất đắc dĩ cộng thêm bất đắc dĩ nhìn ta,vậy sau tiếp tục bất đắc dĩ.

“Đúng rồi Trần Trần,nói cho ngươi việc này a.Tẫn Tu bọn họ đều cho ta là NPC.” Nói xong,Trần Trần tiến gần.

“Nói cách khác,chỉ có ta mới biết ngươi là người chơi?” Vẻ mặt Trần Trần sung sướng.

“Đúng rồi đúng rồi.”  Biết ta đối với ngươi có bao nhiêu đối đãi đặc biệt đi.

“Như vậy,Duật,ta cùng đi với ngươi.” Vẻ mặt Trần Trần nghiêm túc,hắn cũng không nghĩ là muốn bảo bối nhà mình bị người  ta cướp đi.

“Nhưng mà,sao có thể nói cho Tẫn Tu bọn họ?” Thật phiền toái a,ta cũng muốn cùng Trần Trần một chỗ a,nhưng……

“Chuyện này Trần Trần yên tâm,ta sẽ noi.” Trần Trần rất chắc chắn nói.Không chắc chắn cũng phải chắc chắn,bảo bối quan trọng nhất,mặt khác không được đứng gần.

“Nga.” Đưa cho Trần Trần nói,nhất định là không thành vấn đề.

Giải quyết sự tình?

Giải quyết..

Thế là,ta lại nhớ tới lòng ngực của Trần Trần.

“Trần Trần,đi xuống ăn cái gì có được không?Tẫn Tu bọn họ sẽ nhanh vào.” Trần Trần giải quyết chuyện tình,sẽ giải quyết chuyện của ta.Lần trước sau khi rời đi Tụ Tiên lâu,ta không nếm qua vật gì trong trò chơi,nhanh chết đối.

“Duật,giá trị đói nhiều hay ít?”  Trần Trần lo lắng nhìn ta,xem ra y muốn nổi lên,sủng vật trong trò chơi không có tiền,vì vấn đề này nên không thể mua gì để ăn.

“Nhanh đến cuối.” Vừa mới bay trên đường trong thời gian dài,liền nhìn thấy bản mặt chết người của ngươi với ta,muốn ăn cũng không dám.

“Sao không nói sớm?” Trần Trần muốn nổi giận.

“Không dám……” Ta nhỏ giọng nói,một bên ủy khuất chịu đựng người tàn bạo kia.

“Chúng ta xuống.” Trần Trần ôm lấy ta,nhanh chóng bình thường đi xuống lầu.

“Tiểu Duật?!” Còn chưa phản ứng lại,chỉ thấy vài người chạy khỏi ghế lô bên cạnh.

Thảm,Tẫn Tu bọn họ login trước.

“Duật,bọn họ là?” Trần Trần lo lắng nhìn tới vài người,lách mình dao động.

“Ngươi là ai?Ôm tiểu Duật làm gì?” Quý Ngang vừa sợ vừa giận nhìn Trần Trần.

“Bằng hữu của Duật.” Bốn chữ đơn giản của Trần Trần,hơn nữa ta cũng gật đầu,làm cho lời nói của Quý Ngang bọn họ dừng lại.

“Tên.” Trên lô ghế,vẻ mặt Tẫn Tu cũng không hờn giận.

“Trần Sĩ.” Trần Trần không chút khó khăn nhìn Tẫn Tu.

── hắn là của ta. ──

── nực cười!Tiểu Duật là sủng vật của ta! ──

── Sủng vật của ngươi thì sao!Tiểu Duật chính là người của ta! ──

── Người của ngươi? ──

Hỏng bét!Trần Trần phát hiện chính mình nói lộ ra hết,cau mi đẹp lại ── đúng,hắn là chúc vu(**) của ta.Ngươi không thể đoạt! ──

(**) chúc vu: người gắn liền.

── Chúc vu của ngươi?!Tiểu Duật……không phải là NPC! ── Tẫn Tu đột nhiên hừ lạnh một tiếng,nhiệt độ trong lô ghế đột nhiên giảm xuống 20 độ.

“Nói cho rõ,Duật căn bản không phải là trí năng NPC mà các ngươi nghĩ.”

“Quả nhiên.” Tẫn Tụ cười lạnh.

“Cái gì?” Tiểu Nại bọn họ bất khả tư nghị(***) nhìn ta đang chứa trong lòng Trần Trần.

(***) Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi.

“Trần Trần?!” Nói cái gì?