Chứng đau đầu của Chung Phi ngày tái phát dữ dội hơn, đã mời bao nhiêu thái y đến mà cũng chẳng giảm được chút nào. Vì tránh để đám người Lý Hoàng Hậu thừa diệp tấn công, nàng ta luôn tỏ ra mình là khỏe mạnh không bị gì.
Cho đến hôm nay nàng muốn cầm cự cũng chẳng cầm cự nổi, đành phải tiếp tục mời đám thái y vô dụng đó đến.
Lần này là Trần Thái Y.
Cũng như bao kẻ khác, ông ta hết hỏi han về chứng bệnh rồi lại làm vẻ mình sẽ chữa được sau đó thì kê thuốc, làm đủ kiểu.
“Chữa được thì nói, không chữa được thì thôi, đừng có bày ra đủ trò cuối cùng lại không được. Bản cung... sẽ giận lắm đó.”
Một câu nói của Chung Phi nói ra khiến Trần Thái Y rợn tóc gáy, run rẩy tâu:“hạ quan đã kê nhiều phương thuốc nhưng cũng chưa dứt, hay là để hạ quan bắt mạch thử cho nương nương.”
Chung Phi không nói gì khác ngoài gật đầu nhẹ,đặt tay lên bàn cho ông ta bắt mạch.
Ông ta đang kiểm tra mạch tượng, bỗng dưng sắc mặt biến đổi, quỳ xuống:“ nương nương, mạch của người rối loạn, không ổn định.”
“Vậy thì sao? Câu này chẳng phải đám thái y khác đều đã nói rồi hay sao? Rốt cuộc cũng đâu có chữa được.” Chung Phi mặt tỉnh bơ nhìn nhìn Trần Thái Y.
Trần Thái Y dùng một cây kim nhỏ đâm vào tay Chung Phi, đang bình thường, bỗng dưng cây kim từ từ đen lên.
“Nương nương, người đã bị trúng độc!”
Chén trà trên bàn rơi xuống đất, Chung Phi cứng người.
“Ô... ông nói cái gì?”
Trần Thái Y nhắc lại:“ người bị trúng độc rồi. Hạ quan vừa kiểm tra, loại độc này tên là Loạn Thần Tán, nó khiến người ta bị đau đầu chóng mặt thường xuyên, những ngày đầu thì đầu đau nhức bình thường nhưng sau một tháng thì ngày càng đau hơn giống như bị búa bổ. Đến tháng thứ 4 thì kẻ đó sẽ sống không bằng chết, đầu óc mụ mị, thần kinh cũng rối loạn, đến lúc đó dù là hoa đà tái thế cũng không trị được. Đặc biệt là loại độc này không gây chết người mà chỉ khiến người đó bị đau đầu như vậy thôi.”
Nghe đến đây, Chung Phi nhắm mắt cười khinh:“không ngờ bản cung ở trong cung mấy năm nay cứ ngỡ là bản thân đã đủ thông minh và đủ lợi hại để đấu với đám tiện nhân đó, không ngờ bây giờ lại gặp phải cao nhân, thật khâm phục!”
“Nương nương!”
Chung Phi liếc Trần Thái Y:“cũng cảm tạ ông đã giúp bản cung, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Nhưng mà chuyện hôm nay bản cung muốn ông phải câm cái miệng lại. Rõ chứ?”
“Dạ.”
Tiểu Tín Tử gấp gút chạy vào tẩm điện của Chung Phi, vẻ mặt giống như đang có chuyện muốn bẩm nàng ta.
“Sao? Ngươi nói cái gì? Ả cung nữ Lan Mai đang âm mưu điều gì đó với bản cung à?”
Nói đến đây, Chung Phi liếc mắt bảo Trần Thái Y ra ngoài rồi nhìn Tiểu Tín Tử:“ nói tiếp đi!”Tiểu Tín Tử gật đây rồi nhìn quanh:“ mấy hôm nay nô tài thấy ả cứ thụp thò ngoài điện như đang giám sát nương nương, hành động của ả thì lại rất kỳ lạ, hơn nữa...”
“Trước mặt bản cung có gì thì cứ nói thẳng, đừng có ấp úng.”
Tiểu Tín Tử rành rọt nói hết:“hơn nữa vào hôm Hà Đức Phi nương nương tới đây, nô tài có thấy ả nói chuyện gì đó với... Hà Phi.”
Chung Phi nắm chặt tay lại, kiềm nén cơn giận:“ rồi sao nữa?”
“Nô tài cũng định đến đó nghe lén nhưng vừa lại rần thì họ đã nói hết.”
Chung Phi ngồi chống tay, hơi gật gật, trong đầu chỉ suy nghĩ miên man một chút mới nói:“ quan sát ả, nếu ả có hành động gì khả nghi thì lập tức bắt lại.”
“Vâng.”
Chung Phi chợt nhớ tới một chuyện, liền bật lên:“Còn nữa, chuyện ta giao cho ngươi thả rắn độc cắn chết Anh Thiện Lâm ngươi đã làm đến đâu?”
Chân Tiểu Tín Tử hơi run run, miệng thì mấp mấy, không dám nói:“ dạ... dạ...”
“Ta hỏi mọi chuyện như thế nào? Tại sao hôm nay kẻ nào cũng thích nói chuyện ấp úng vậy?” Chung Phi bắt đầu bực.
“Nô tài đã thả và ả đã bị rắn cắn trúng, chỉ là, lúc đó Tề Nguyên Vương đã bế ả đến chỗ của thái y nên...”
“Vô dụng!” Nói rồi Chung Phi hớp một ngụm trà để hạ quả rồi nói:
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi làm việc mà ta vừa dặn dò đi!”
——————
Như đã hẹn, đêm đó Thiện Lâm phải ra phía sau Ngự Hoa Viên gặp Nam Hải Nghi.
Tuy nói là quan sát Võ Tương Minh nhưng đến khi dịch tường thuật lại cho Hải Nghi không biết phải kể ra bao nhiêu. Ngoài chuyện kể ra hắn thích ăn gì, thường làm việc gì, mấy giờ thượng triều và thường phải thượng triều bao lâu thì cũng chẳng biết phải nói gì khác.
Nam Hải Nghi hơi cau mày, thứ nàng muốn biết đâu phải là sở thích và việc làm của hắn mà là hắn đang có mưu đồ gì với Nam Tộc mà thôi.
“Còn điều gì khác nữa không? Ví dụ bệ hạ có triệu các lão thần như Nghĩa thân hay Chung Thái Úy và Lý Thái Sư thảo luận về chiến sự không?” Hải Nghi dù biết câu hỏi này hơi không liên quan nhưng vẫn cố gặng mà hỏi.
“Sao tỷ lại quan tâm chuyện này?”
Nam Hải Nghi phì cười:“ chỉ là nếu ta được sủng ái thì cũng phải biết mấy chuyện này để cùng san sẻ với bệ hạ chứ?”
Thiện Lâm cười:“ tỷ nói cũng đúng nhưng mà việc này muội không dám đâu.” Nói đến đây, mặt Thiện Lâm hơi tối lại, nàng nói nhỏ vào tai Hải Nghi:
“Mấy hôm trước cũng có một tiểu thái giám tên là Tiểu Đặng Tử dám theo dõi bệ hạ, lập tức liền bị ban chết. Việc này ngoài nước ra thì không ai biết đâu. Tỷ đừng nói cho ai nghe nhé!”
“Được.”
Nam Hải Nghi nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Thiện Lâm mà trong lòng bỗng dưng thấy có lỗi vì mình đã xem muội ấy như một nội gián riêng của mình.
Thấy Hải Nghi nhìn mình chằm chằm, Thiện Lâm hỏi:“tỷ sao vậy?”
Nam Hải Nghi chỉ cười nhẹ, nắm tay Thiện Lâm:“ ta biết muội dạo này khổ sở vô cùng, liên tục bị người khác hại đến mức nhiều lần suýt nữa đã vào quỷ môn quan. Thấy muội bị như thế ta lo vô cùng.”
Thiện Lâm thu tay về, vẻ mặt có hơi buồn:“ muội không sao đâu.” Sau đó thì quay trở lại vẻ vui tươi, ngồi dậy rồi vỗ ngực tự tin:
“Tỷ không cần phải lo lắng. Dù hậu cung hiểm ác, Chung Phi đáng sợ thế nào đi nữa muội cũng sừng sững như núi. Dù có phải đấu một trận một mất một còn với con hổ cái Chung Phi muội cũng chẳng sợ!”
“Nhưng chỉ tiếc là muội chỉ là một cung nữ, ngày ngày gặp ả đều phải hạ mình. Hơn nữa chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công thì có ít lợi gì?” Nam Hải Nghi đứng lên bước tiến đến gần Thiện Lâm:
“Nếu muốn đấu một trận không cân sức thì ít ra muội phải có một chức vị gì đó trong hậu cung, có một chỗ dựa vững chắc. Còn không dù có một trăm người như muội cũng chẳng là gì với Chung thị.”
“Ý của tỷ là...”
Nam Hải Nghi để hai tay lên vai Thiện Lâm:“ muội hãy nghe lời tỷ, mau chóng trở thành phi tần, mau chóng tìm một chỗ dựa vững chắc đi.”
“Tỷ tỷ...” Thiện Lâm vẫn ngơ ngác, chỉ gật gật một cái rồi lặng lẽ quay về.
Thiện Lâm nhìn Nam Hải Nghi mà ngẩn người.
Tỷ ấy nói rất đúng, Chung Phi gia thế hiển hách, địa vị trong cung lại ngang bằng hoàng hậu. Nàng chỉ là một tiểu cung nữ nhỏ bé, chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công, bây giờ nàng may mắn thoát chết được vài lần nhưng cũng không có nghĩa là nàng thoát chết được cả đời. Chung Phi quỷ quyệt, nếu nàng không nghĩ ra cách gì đó thì nhất định một ngày không xa sẽ chết dưới tay ả.
Trên đời này kẻ có thể trấn áp ả chỉ có Lý Hoàng Hậu, mà kẻ có thể trị tội ả chỉ có Võ Tương Minh. Nếu nàng không phải là Hoàng Hậu thì nhất định phải trở thành kẻ được hoàng đế sủng ái nhất, may ra mới đảo ngược tình thế hiện tại được.
Nhưng mà... bằng cách nào đây?
Lần trước vì chuyện mê hoặc thánh thượng mà suýt chút nàng đã chết, bây giờ nếu như chuyện này còn sảy ra thì Chung Phi chắc chắn sẽ giở trò thuận nước đẩy thuyền, lấy luật ra mà đè bẹp nàng.
Điều quan trọng nhất mà nàng phải làm chính là phải khiến hoàng đế luôn nghĩ đến nàng, nếu được hoàng đế bảo vệ rồi thì tất nhiên sẽ không phải sợ kẻ nào nữa!
Mọi chuyện tiếp theo phải đợi thời cơ tới rồi mới có thể tiến bước nữa.
——————
Hết chương 48
2/2/2017