Buổi sáng hôm nay rất nắng nóng, ánh nắng chói chang làm xuyên qua lốp cửa sổ và rọi vào gương mặt nhỏ nhắn của Nam Hải Nghi.
Nàng dụi mắt, từ từ thức dậy. Nàng nhìn xung quanh gian điện, nơi này hôm nay không hiểu vì sao mà lại không có ai.
“Người đâu! Người đâu!”
Nàng gọi nhưng không thấy ai trả lời lại. Đành ngồi dậy và tự mặc lại xiêm y rồi ra khỏi phòng.
Nàng đi đến điện của phụ vương nàng là Nam Thánh Di, vừa đến cửa là đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẫu thân nàng là Lý Phu Nhân. Lo rằng có chuyện, liền đẩy cửa chạy vào.
Bên trong điện,tất cả mọi người đều tụ hợp ở đây, Lý Phu Nhân đang khóc thì ngơ ngác nói:
“Nghi nhi!”
Nam Hải Nghi nắm tay của Nam Thánh Di và Lý Phu Nhân, lo lắng nói:“ phụ vương, Mẫu phi. Có chuyện gì vậy?”
Nam Thánh Di và Lý Phu Nhân không trả lời mà chỉ e dè nhìn nhau, Minh Hải Nghi hỏi:“ phụ vương! Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Phu Nhân lau nước mắt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng ả của Nam Hải Nghi, khàn giọng nói:“lúc nãy Vạn Thành Quốc vừa ra thánh chỉ mượn cớ muốn giao hảo hai bên thật tốt nên bắt gia tộc chúng ta phải gả một nhi nữ vừa tròn 16 tuổi sang Vạn Thành Quốc đó, nhưng mà...”
“Nhưng mà chỉ có con là vừa đủ 16 tuổi!” Nam Thánh Di tiếp lời.
Nam Hải Nghi nghe xong thì lùi về phía sau mấy bước, gả sang đó?
Năm xưa, cả giang sơn này thuộc về Vạn Nam Quốc của nàng, Tổ Phụ của nàng vốn là Hoàng Đế chấn giữ cả giang sơn. Nhưng vào năm đó, một đám phản dân vùng lên chống lại Vạn Nam Quốc.
Sau khi tạo phản thành công, bọn chúng lập ra Vạn Thành Quốc như bây giờ! Họ tuy đã đạt được mục đích của mình nhưng vẫn luôn đánh đuổi Nam Tộc của nàng.
Nếu giang sơn này chia thành 10 phần thì Vạn Thành Quốc đã chiếm được 7 phần. Nam Tộc chỉ huy hoàng năm nào chỉ còn lại 3 phần. Vạn Thành Quốc bây giờ vẫn còn đang muốn giữ binh nên tạm thời chưa đánh chiếm 3 phần còn lại.
Hai bên bây giờ như nước với lửa, vậy mà bây giờ Hoàng Đế mới lên ngôi đã đưa chỉ vua đã ra chỉ muốn Nam Tộc gả nhi nữ sang. Người ngoài ai mà không biết ý đồ bên trong chứ?
Nếu không đồng ý thì chắc chắn hai bên sẽ tiếp tục đụng độ, mà đồng ý để nàng gả sang đó thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị ép chết, đến khi hai bên chiến tranh chắc chắn sẽ bắt nàng ra làm bia.
Lý Phu Nhân khóc nấc lên:“đám người của Vạn Thành Quốc sao lại độc ác như vậy? Chúng ta đã thê thảm như thế mắt chúng vẫn không tha! Hải Nghi mới 16 tuổi, gả vào đó còn chưa biết được bị bọn họ coi ghẻ đến mức nào? Bây giờ chúng ta chỉ đành lực bắt tòng tâm!”
Nam Thánh Di vuốt lưng Lý Phu Nhân an ủi, Nam Hải Nghi vẫn đứng im đó bất động, cuối cùng mới lên tiếng:“ phụ vương! Dù không phải là con thì sớm muộn gì cũng sẽ là các muội muội khác. Chi bằng là con chẳng phải tốt hơn hay sao?”Lý Phu Nhân nghe xong thì cảm động ôm trầm lấy nàng:“ Nghi nhi!”
Nam Hải Nghi đẩy nhẹ tay Lý phu nhân ra, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hai người họ, kính cẩn nói:“ phụ vương! Nữ nhi một thỉnh cầu!”
“Con cứ nói! Nếu được ta nhất định sẽ đáp ứng mọi thứ!”
Nam Hải Nghi:“ phụ vương. Điều con muốn chính là nếu như hai bên giao tranh, nếu Vạn Thành Quốc đưa con ra giữa chiến trường thì nhất định người cũng không được vì tình riêng mà khoan nhượng với chúng!” Nàng nắm lấy tay Nam Thánh Di, van xin:“ phụ vương! Xin người hãy hứa với con!”
Quá đau lòng, ông ôm chặt nhi nữ này, nói:“ được! Ta hứa với con!”
------
Như mọi hôm, cứ buổi sáng là phi tần hậu cung lại đến Thượng Dương Cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Lý Hoàng Hậu tuy tính tình trẻ con, không thích những thứ lễ nghi này nhưng cũng không thể làm trái lại luật lệ, đành phải chấp thuận.
Mỗi ngày đều đến Thiên Điện sớm để xem từng người đến và kiểm tra xem ai đến trễ để có cớ trách mắng.
“Đức Phi nương nương tới!”
Hà Đức Phi từ tốn bước vào chính điện. Sau chuyện đêm qua, ai cũng đem ra làm trò cười cả.
Đương nhiên! Vốn Võ Tương Minh ở Thanh Ninh Cung, vừa nghe Chung Phi bị bệnh đã chạy sang Càn Tường Cung. Nhìn là đã biết sự quan tâm của Võ Tương Minh đối với Chung Phi như thế nào!
Ngược lại thì chắc chắn Đức Phi sẽ bị bàn tán sau lưng. Nhưng nàng không giận ra mặt! Đối với nàng đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không có gì đáng phải nhọc lòng.
“Quý Phi nương nương giá đáo!”
Chung Phi thản nhiên bước vào, nàng ta nhìn Hà Đức Phi rồi cười đắc thắng, kế đó nhìn lên bảo tọa Hoàng Hậu, nhún gối:“ Hoàng Hậu vạn an”
Hoàng Hậu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt khinh thường rồi phẩy tay ra hiệu bình thân. Bỗng nàng lại nhớ đến lời dặn của Diêu Thục Phi hôm trước, lập tức bật dậy, chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thật trang nghiêm.
Chung Phi ngồi xuống, nhấm nháp chén trà rồi nhìn Hà Đức Phi:“ Đức Phi, hôm nay khỏe chứ?”
Hà Đức Phi cúi đầu:“ muội vẫn ổn. Tạ tỷ tỷ quan tâm.”
“Đức Phi thì đương nhiên rất khỏe, khỏe rất nhiều. Đâu được như Chung Quý Phi sức khỏe yếu nên dễ ngã bệnh chứ?” Hoàng Hậu nói móc.
Chung Phi chỉ nhăn mặt rồi tiếp tục cười nói:“ chuyện hôm qua bản cung thật sự xin lỗi muội. Là do bản cung đột nhiên phát bệnh, hoàng thượng vì lo lắng cho bản cung nên mới bỏ mặc muội. Muội cũng biết rồi đấy, bệ hạ coi trọng bản cung như vậy khó trách sẽ lơ là muội, mong là muội muội sẽ không giận.”
Hà Đức Phi khẽ đáp:“ việc Hoàng thượng sủng ái và yêu thương tỷ tỷ là điều bình thường,vả lại đây cũng là chuyện nhỏ, sao muội lại có thể giận tỷ?”Chung Quý Phi liền cười tươi như hoa:“ nếu muội không giận thì bản cung cũng yên tâm. Mà hình như sắp tới sẽ có một vị của Nam Tộc gả sang Vạn Thành Quốc của chúng ta thì phải?”
Diêu Thục Phi ngồi bên cạnh Chung Quý Phi, nàng cười nhẹ:“Nam Thị và Võ thị là kẻ thù, không biết bệ hạ có ý đưa vị tiểu thư đó sang đây là có ý gì đây?”
Chung Quý Phi trả lời:“ bệ hạ có hứng thú với người nào thì sẽ chọn người đó thôi. Bản cung hiểu bệ hạ như vậy cơ mà.”
Hoàng Hậu bật cười:“ bệ hạ suy nghĩ gì đều có tính toán của người, đâu phải các người muốn đoán được là đoán?”
Chung Quý Phi chỉ cao ngạo nhếch môi, nói:“ chỉ có những người ngày đêm bên cạnh bệ hạ như Châu Cẩm thì mới có thể hiểu được người mà thôi. Những người lâu ngày ít gặp mặt thánh giá, không hiểu được người thì cũng khó trách.”
“Ngươi!” Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng. Diêu Thục Phi thấy tình cảnh như thế đành bắt sang chuyện khác:“ phải rồi, Bệ hạ nói rằng sẽ trao cho Đức Phi mọi quyền ở cuộc tuyển tú,mọi chuyện thế nào rồi?”
Hà Đức Phi nói:“ tú nữ thì đã tuyển vào, mọi chuyện xong xuôi, ngày mai chỉ cần đến đó kiểm tra lại cầm kì thi họa và cho họ học quy tắc và cách đi đứng trong cung nữa là có thể diện kiến Hoàng Hậu và các tỷ muội.”
Lý Hoàng Hậu nhìn Đức Phi:“Hoàng thượng trao cho muội trách nhiệm to lớn, muội nhất định phải làm cho tốt! Kiểm tra thật kỹ đứa hạnh của từng người mới được giữ lại!”
Sau đó hoàng hậu dùng ánh mắt sắc nhọn như dao của mình phóng sang Chung Phi:“nếu không may để thêm một con hồ ly nữa lọt vào nhà thì không hay đâu.”
Khỏi nói ai cũng biết Hoàng Hậu đang muốn ám chỉ Chung Quý Phi. Nhưng Chung Phi vẫn làm như không nghe gì, ngồi im đó mà hưởng trà.
Hai gia tộc Lý Gia và Chung Gia của hai người bọn họ là hai gia tộc lớn ngang nhau, đều là công thần, khó tránh việc lấn át quyền lực mà đối đầu nhau. Ngay cả trong Hậu cung một người làm Hoàng Hậu một người làm Quý Phi thì đương nhiên Chung Phi sẽ không cam tâm.
Lý Hoàng Hậu bị Chung Phi bất kính nhiều lần như thế cũng rất giận, nàng ta là con gái nhà quan lớn, được nuông chiều nhiều thứ nên vô ưu vô lo, tính cách cũng khá đỏng đảnh và đầu óc cũng bình thường không biết bày mưu kế gì! Và tất nhiên là nàng cũng không hề nhún nhịn Chung Quý Phi kia.
“Đức Phi! Ngươi đã hiểu chưa?” Lý Hoàng Hậu quay sang Hà Đức Phi rồi nói tiếp.
Hà Đức Phi đứng dậy, khom người:“Thần thiếp đã hiểu! Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương đã nhắc nhở!”
_____________
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Anh Thiện Lâm liền đang ngủ say thì nghe Tô Mộc Lan gọi dậy. Thiện Lâm mệt mỏi ngồi dậy, hỏi:“ có chuyện gì?”
Tô Mộc Lan nhăn mặt:“ hôm nay là ngày diện kiến Đức Phi nương nương mà tỷ lại ngủ quên sao?”
Anh Thiện Lâm bật người dậy, nhìn xung quanh thì cũng chẳng thấy ai:“ những người khác đâu hết rồi?”
Tô Mộc Lan:“ mọi người đã thay cung y rồi đến Hải Quang Điện rồi! Chỉ còn tỷ là chưa dậy thôi!!”
Anh Thiện Lâm nhanh chóng thay cung y của mình, nàng cũng không thoa son đánh phấn gì, cứ trang điểm nhẹ cho nhanh.
Khi cả hai tới được Hải Quang Điện thì đã thấy mọi người đến đầy đủ, ngay cả Hà Đức Phi cũng đã yên vị trên bảo tọa.
“Anh Tài Nữ và Tô Tài Nữ đến sớm thật đấy.” Tài Nữ Tần Như Huệ cất giọng mỉa mai:“ mới ngày đầu diện kiến Đức Phi nương nương mà đã đến trễ đúng là không có phép tắc gì!”
Anh Thiện Lâm quỳ xuống:“ xin Đức Phi nương nương tha tội cho Tô Tài Nữ! Là tiểu nữ... ngủ quên mất nên muội ấy ở lại đợi nên đến trễ, nếu có phạt thì hãy phạt một mình tiểu nữ mà hãy tha cho muội ấy.”
“Hóa ra là ngủ quên.” Tần Như Huệ lại tiếp lời châm biếm.
Hà Đức Phi đăm chiêu nhìn Anh Thiện Lâm và Tô Mộc Lan rồi cười bảo:“ thôi được rồi đứng lên đi! Các muội còn trẻ tuổi nên khó tránh chuyện lười biếng. Vả lại lỡ như các muội sau này sẽ là người tâm đầu ý hợp với Hoàng Thượng thì sao? Nếu bản cung loại ra các muội là không hay rồi!”
Anh Thiện Lâm và Tô Mộc Lan nghe xong liền hí hửng tạ ơn:“ Tạ Đức Phi nương nương.”
“Tâm đầu ý hợp với với Hoàng Thượng? Đức Phi xem nhẹ câu này quá rồi!”
Nhìn ra cửa thì thấy một nữ nhân xinh đẹp động lòng người bước vào. Nàng ta vừa xuất hiện thì toàn bộ mọi người trong điện đã hành lễ:“Quý Phi nương nương vạn phúc kim an!”
_____________
Hết chương 4.
19/9/2016.