Thiên Thủ Song Tôn

Chương 13: Chương 13: Phù Dung Phi Tử





Trời về sáng, sao đã thưa thớt, sương sớm đang tan, Đường Chấn Anh một đoàn mấy người từ Tuyệt Mệnh nhai chạy nhanh như gió, một lúc sau đã đến phía ngoài Tùng Trúc trang.
Đường Chấn Anh đã hai lần vào trang trại, nhớ lại thấy sợ hãi, đành phải giở Nhật Nguyệt song luân ra.
Đường Chấn Kiệt cảm thấy ngạc nhiên, hỏi :
- Ca ca, giở binh khí ra làm gì?
- Binh khí trong tay, đề phòng bất trắc!
Đường Chấn Kiệt xua xua tay, cười nói :
- Trong trang trại, trừ Hồng ca ca đang giữ trang trại ra, số còn lại đều là bọn hạ nhân bộc nữ. Lần này vào trang trại, để tiểu đệ dẫn đường, mạnh dạn yên tâm, bình an vô sự.
- Còn hai tên đồ đệ của Lã Chí Viễn, gã râu vàng và gã râu đỏ thì sao?
Lăng Ba Nhất Yến tiếp lời hỏi.
- Lã Chí Viễn đã phái bọn ấy đến Tiểu Long khê ở dưới chân Hoàng Sơn, do thám các nhân vật của Tam môn đang tìm kiếm cửa động rồi, nay vẫn chưa về kịp.
Trong lúc mấy người trò chuyện thì bờ rào đã ở trước mặt. Đường Chấn Kiệt, Lăng Ba Nhất Yến tung mình hai cái, song song đi đầu vào trang trại.
Ào, ào, ào... Đường Chấn Anh và ba vị sư huynh cùng Hoa Tường Tường, Đường Tử Vi cũng gấp theo sau hai người, mọi người đi thành hàng dọc. Đường Chấn Kiệt nói :
- Trong trang trại này, đâu đâu cũng có cơ quan bí mật, do Thần Thủ Tiên Chỉ Hà Khải Thiên một tay tạo nên. Những cơ quan này thiên biến vạn hóa, xuất quỷ nhập thần đến kỳ lạ. Lần này chúng ta không được đi lại lung tung, xin theo tiểu đệ từng bước tiến vào, đệ muốn để các ca ca, thư thư mở rộng tầm mắt...
Nói rồi thì đằng hắng một tiếng, co tay rút Hạc chưởng, xoay mình đi vào trong.
Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi tuy nghĩ đến tình mẫu tử thân thiết, chỉ muốn lập tức gặp từ mẫu. Song do sự hứng chí của đệ đệ bừng bừng nên không tiện làm tiêu tan hưng phấn của hắn, chỉ đành nhịn mà đi theo sau. Xem hắn biểu diễn từng chỗ, từng chỗ một.
Mấy người xếp thành một dãy tựa như rồng rắn mà đi. Đường Chấn Kiệt dẫn đầu, Đường Tử Vi ở cuối đuôi, cứ thế tuần tự tiến vào.
Đây là cái hố bẫy!
Kia là cái bảng lật!
Nếu dẫm phải cái nút vàng này, bên trái sẽ có ba con mộc khuyển chạy ra.
Nếu đạp cái nút có ám hiệu này thì sẽ có phi đao bắn ra.
Bên phải là xuyên địa cân!
Trong cái cây kia có chứa “Cổn Bạch Lạp Trấp”, ngũ tạng độc thủy.
Trên hòn đá này có cung tên, lưỡi câu, và phi móc.
Đường Chấn Kiệt hoa chân múa tay, hưng phấn tột độ, thao thao bất tuyệt. Đến một chỗ, giảng một chỗ, sau đó ấn nút vàng, luyện diễn một lượt. Lúc này toàn trang trại vì đó mà chấn động, tiếng chuông truyền lại tinh tinh tang tang liên hồi.
Trong chớp mắt, Đường Chấn Kiệt đến dưới cây cổ tùng, chỉ tay rồi nói :
- Đây là cây treo người...
Đột nhiên có hai tiếng “vút, vút” vang lên, hai dây xích phóng xuống. Ối a! Ối a! Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên hồi. Đường Chấn Kiệt, Đường Tử Vi song song rời khỏi mặt đất vì đã bị treo trên cao.
Đường Tử Vi vừa định giãy giụa thì cảm thấy phía trên bị xiết mạnh, và đã bị kéo lên cây, rồi chợt có một cánh tay thò ngang ôm bụng nàng, thì ra thân hình thon thả của nàng vừa nằm gọn trong lòng một người.
Đường Tử Vi hết sức kinh ngạc, giơ tay định phóng ra một chưởng, nhưng khi đã nhìn rõ là ai thì lại vội thu thế nhưng không thể được nữa, một tiếng kêu lanh lảnh chói tai vang lên :
- Ái da!
- Ngươi muốn chết!
- Vi muội đừng nóng giận, ta vốn muốn đùa với Kiệt đệ đệ, không may lại kéo thêm một cái nút vàng nên kéo cả muội lên...
- Đồ chết tiệt, sao vẫn chưa buông tay?
Lúc đó ở dưới đất vang lên một trận cười.
Đường Chấn Kiệt ngửng đầu nói :
- Hồng ca ca thật to gan, thư thư của đệ còn chưa qua cửa mà ca ca đã dám công khai ôm ấp thế này...
Tử Vi cô nương lúc này mặt đỏ ửng, vội vàng đẩy Bạch Thu Hồng ra, nói :
- Hãy mau buông tay ra!
Bạch Thu Hồng lập tức kéo nút vàng, cả ba người đều rơi xuống đất. Đường Chấn Anh, Lăng Ba Nhất Yến đồng thanh hỏi :
- Hồng đệ đệ, nhị vị mẫu thân có khỏe không?
- Nhị vị mẫu thân nhớ ca ca, thư thư đến phát điên lên, các vị còn không mau mau tiến vào, lại phụ thuộc vào sự sắp đặt của Kiệt đệ đệ, thôi đi mau lên!
Nói rồi thì xoay mình dẫn đầu đi trước.
Đường Chấn Kiệt cười hỏi :
- Các ca ca, thư thư xem xem, vị trượng huynh tương lai của đệ thật ghê gớm...
Đường Tử Vi trợn mắt nhìn Kiệt đệ, nói :
- Đệ đừng nói lung tung, ta từ nay không nói với đệ nữa.
Mọi người đều theo sau Bạch Thu Hồng, trong nháy mắt đã vào đến nơi ở.
- Mẫu thân! Di mẫu! Vi muội, Anh ca ca đều tới rồi!
Bạch Thu Hồng gọi to rồi lấy tay vén rèm cửa.
- Anh nhi! Vi nhi!
- Vi nhi!
- Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân!
Bạch phu nhân, Đường phu nhân song song bước ra đón.
Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi, Lăng Ba Nhất Yến nóng lòng đi thẳng vào trong. Mọi người ôm nhau đoàn tụ, mừng mừng tủi tủi.
- Mẫu thân! Mẫu thân!
- Hài nhi của ta, hôm nay mới thấy hài nhi...
- Nương! Nương!
- Thật làm ta lo quá. Hài nhi hôm đó bệnh tình thật nguy kịch...
- Di mẫu! Di mẫu! Anh nhi, Vi nhi xin kiến lễ di mẫu!
- Hài nhi của ta, tất cả đều bỏ qua... Hầy! Anh nhi lớn lên thật tuyệt, cùng với Lăng nhi thật như châu báu hợp lại, trời sinh một cặp...
- Nương! Nương lại khen rồi!
- Vi nhi mặt mày tươi như hoa, thật là thích hợp với Hồng nhi...
- Di mẫu! Mẫu thân...!
Có khóc, có cười!
Có nói, có gọi!
Mỗi người một lời, ồn ào như chợ, chẳng thể phân biệt ai nói với ai.
Rất lâu, rất lâu sau, mấy người mới yên lặng lại được. Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi đang đứng ở ngoài cửa bèn khoanh tay cúi chào nhị vị phu nhân.
Nhị vị phu nhân không nghĩ rằng còn có các vị hòa thượng đến đây, thoạt đầu lo lắng không yên, sau nghe mấy người nói mới biết các vị hòa thượng này vốn là sư huynh của Anh nhi, nên vội vàng đáp lễ, nói :
- Hai hài nhi từ nhỏ đã thất lạc, may được lệnh sư cứu đi và nuôi lớn thành người. Thật đã làm phiền các vị đại sư phụ chăm sóc chu đáo nên mới có ngày hôm nay, ân đức này đến chết cũng không quên...
Ba vị tăng nhân vòng tay đáp lễ. Đường Chấn Kiệt kéo Hoa Tường Tường đến chào nhị vị phu nhân, nói :
- Di mẫu! Mẫu thân! Người ở Hàn Nham đã tặng Lưu Kim Khương cho Anh ca ca, và hôm qua lại cứu mạng cho hài nhi chính là Tường thư thư đây.
Nhị vị phu nhân chăm chú nhìn, thấy Hoa Tường Tường xinh đẹp như tiên nữ, dung nhan tuyệt trần, đem so với Lăng nhi, Vi nhi của mình thì một trời một vực, liền nắm tay Hoa Tường Tường tỏ vẻ thân thiết.
Nhưng Hoa Tường Tường chẳng hiểu một cái gì, chỉ nhìn nhị vị phu nhân, cũng không biết kiến lễ, cũng không biết nói năng, chỉ tựa như một người ngu đần vậy, nhị vị phu nhân cảm thấy thật lạ lùng.
Đường Chấn Kiệt vội vàng giải thích thêm :
- Tường thư thư từ nhỏ lớn lên tại Hàn Nham, chưa gặp một người nào, cho nên khi xuống vùng đồng bằng lần đầu thì cái gì cũng không quen. Mẫu thân và di mẫu đừng lấy làm lạ...
Đường phu nhân nghe thấy vậy thì thương hại nói :
- Con gái người ta sống ở vùng rừng núi, nay một mình đến đây, các con phải chăm sóc tử tế, không được lừa gạt người ta...
Đường Chấn Kiệt lớn tiếng cười ha hả, đáp :
- Mẫu thân cứ yên tâm, ca ca của hài nhi rất quan tâm đến vị cô nương ấy, còn ai mà dám lừa gạt...
Đường Chấn Anh hơi đỏ mặt, nói :
- Đệ đệ, ở trước mặt mẫu thân không được nói lung tung, phải có quy củ!
Hư Vân thấy thời gian không còn sớm, bèn thúc :
- Chỗ này không phải chỗ nói chuyện lâu, hãy mau mời nhị vị phu nhân trở về Phật Âm tự, rồi hãy chuyện trò.
Đang lúc trò chuyện, Bạch Thu Hồng đã từ phía ngoài tiến vào, tiếp lời :
- Tất cả hạ nhân, bộc nữ trong trang đã được tặng kim ngân theo công việc, toàn bộ đã đi hết. Xin di mẫu và mẫu thân mau rời khỏi nơi đây, hài nhi muốn châm lửa đốt trang trại.
Đường phu nhân, Bạch phu nhân nghe thấy nói như vậy thì nhìn nhau, cũng không rõ vì sao mà lệ tuôn như suối, không nói năng gì, chỉ lần lượt xoa đầu Đường Chấn Anh, Đường Tử Vi, Đường Chấn Kiệt, Bạch Thu Lăng, Bạch Thu Hồng, và Hoa Tường Tường rồi mới trù trừ nói :
- Các con cùng với ba vị đại sư cứ ra ngoài chờ một lát, để bọn ta còn thu dọn vài thứ, sau đó cùng đi.
Đường Chấn Kiệt cảm thấy hơi kỳ quái, do đó ôm lấy Đường phu nhân, hỏi :
- Mẫu thân, tại sao người lại khóc?
Đường phu nhân vội lau nước mắt, miễn cưỡng cười, đáp :
- Ta vui quá cho nên cực hỷ mà khóc!
Lăng Ba Nhất Yến và Đường Tử Vi lên tiếng muốn cùng giúp nhị vị phu nhân thu xếp, nhưng nói thế nào đi nữa thì nhị vị phu nhân vẫn không chịu, nhất định muốn mọi người ra đợi ở phía ngoài. Mấy người chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tuân lệnh, đến trước phòng khách đợi.
Ai ngờ rằng đợi mãi cũng không thấy nhị vị phu nhân ra. Lăng Ba Nhất Yến bẩm sinh tính tình nóng nảy, không yên tâm nên đứng lên, nói :
- Các người đợi ở đây, để ta vào xem thế nào!
- Lăng thư, chúng ta cùng vào!
Đường Tử Vi liền bước theo sau. Vừa vào trong, nhìn thấy quang cảnh trước mắt, nhị nữ sợ đến hồn phi phách tán, thảm thiết gọi liên hồi :
- Nương! Nương!
- Mẫu thân! Sao lại thắt cổ tự vẫn...
Nhị nữ khóc gào liên hồi, cho đến khi cởi được dây, hạ nhị vị phu nhân xuống thì thi thể họ đã lạnh toát, tắt thở từ lâu.
Huynh đệ Đường Chấn Anh nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy vào, vừa thấy thi thể nhị vị phu nhân thì giậm chân, đấm ngực, khóc lớn. Tiếng khóc vang vọng bốn phương thật là bi thương vô cùng.
Ba vị hòa thượng phải tốn nhiều công sức mới khuyên ngăn được mấy người. Hư Vân nói :
- Người chết không thể sống lại được, phải nén đau thương, mối thù lớn còn chưa báo nên càng phải giữ gìn. Nay hãy đưa nhị vị phu nhân về Phật Âm tự để linh hồn họ được siêu độ, sớm cầu giải thoát.
Huynh đệ Đường Chấn Anh làm theo lời dặn. Lăng Ba Nhất Yến thuận tay lấy một mảnh vải sô trắng, xé ra thành mấy cái khăn rồi buộc lên đầu mỗi người, coi như là thảo thảo phục hiếu. Đường Tử Vi thấy trên bàn có một lá chúc thư, vội mở ra xem, đại ý là:
“... Hai thư muội ta đã cải giá, có nỗi nhục cho hai họ Bạch, Đường. Lẽ ra đã phải tuẫn tiết, hiềm nỗi Hồng nhi còn bé bỏng, Kiệt nhi chưa sinh, vì hai họ cần truyền tông tiếp đại, lưu lại một dòng hương hỏa, nên đành nuốt hận, nhưng mấy mươi năm qua, mối thù của phụ thân các con, chúng ta không dám quên một phút nào... đã mấy lần bày mưu tính kế định giết Lã Chí Viễn nhưng không thành... mỗi lần nghĩ tới mối thù sát phu, hận mình đã bị thất tiết, đau lòng không muốn sống... nhờ trời phù hộ và ân đức của tổ tiên, Hồng nhi, Kiệt nhi đã trưởng thành... các hài nhi bị thất lạc từ thuở ấu niên mà sống chết chưa rõ là Anh nhi và Vi nhi nay đã đoàn tụ. Mối thù phụ thân các con đã có ngày báo thù, thư muội chúng ta đã không phải lo lắng gì nữa, thư muội chúng ta bước theo phụ thân của các con ở dưới cửu tuyền, chuộc lại lỗi lầm trước đây... Những mong huynh đệ thư muội các con thành hôn xong phải ân ái đến già...”.
Mấy người vừa khóc vừa đọc cho đến hết chúc thư, nước mắt chan hòa. Mấy người đem thi thể nhị lão vội rời trang trại, ném ngọn đuốc vào trang, trong nháy mắt, khói phủ dày đặc, lửa bốc ngùn ngụt, Tùng Trúc trang cháy lớn.
Cả đoàn người về đến Phật Âm tự, trước tiên an táng nhị vị phu nhân, cầu thần linh phù hộ. Đường Chấn Anh không thể chịu đựng được nữa, muốn tức tốc đến Phi Phi cổ động tìm Lã Chí Viễn để băm vằm hắn ra nghìn vạn mảnh, như thế cũng chưa hả giận.
Lăng Ba Nhất Yến căm hận tột độ khiến cho đường gân xanh trên trán lại nổi lên.
Bạch Thu Hồng nói :
- Phi Phi cổ động nay đã phong tỏa, vậy nên làm thế nào?
Đường Tử Vi đột nhiên nghĩ ra một kế, nói :
- Kiệt đệ đệ chẳng đã nói là còn một cửa động nữa ở dưới núi, trong Tiểu Long khê đó sao?
Đường Chấn Kiệt nói :
- Chúng ta lúc nào mới có thể đến đó?
Lăng Ba Nhất Yến nói :
- Ta không thể đợi được nữa, đi ngay bây giờ.
Lời vừa dứt, người đã bay ra sân.
Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi muốn ngăn lại nhưng đã không kịp. Mấy oa nhi tuổi còn nhỏ, nhanh như sao sa, đã xông ra khỏi Phật Âm tự, chạy xuống núi. Ba vị hòa thượng hoảng quá, chỉ kịp đuổi theo.
* * * * *
Hoàng Sơn cao chọc trời, dưới chân núi nhiều khe nước ngang dọc. Hai bên chân núi một dòng nước trong róc rách chảy từ trong núi ra. Tiểu Long khê đúng là một danh lam.
Tiểu Long khê nước trong vắt, nhưng lại sâu thăm thẳm, nước màu bích lục, quanh năm như vậy. Điều làm cho người ta ngạc nhiên là con suối ấy không phải là nhánh sông, cũng không phải là nước tích tụ lại trong núi, nguồn nước này từ đâu lại, vẫn là điều bí ẩn từ thiên cổ, chưa giải thích được. Cho nên các cư dân gần đó xem là kỳ tích, gọi đây là huyệt rồng (long huyệt). Bên bờ suối có miếu Long Vương, vì thế con suối này được mệnh danh là Tiểu Long khê.
Lăng Ba Nhất Yến dẫn Đường Chấn Anh đến bên bờ Tiểu Long khê thì đã vào buổi chiều. Mây ngũ sắc lẫn trong sóng nước của con suối tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Mấy người đứng trước cảnh đẹp mê hồn, có cảm giác siêu thoát đành phải dừng lại một chút cho lòng thanh thản.
Tiết trời cuối thu, hoa lau nở đầy bên suối, tựa như bạch lộ hoành giang, sương đọng tuyết bay, xem rất đẹp.
Đường Tử Vi đang đau đớn vì tang mẫu, nên chỉ “a” một tiếng, nói :
- Tịch dương thật đẹp, song đã sắp hoàng hôn...
Đường Chấn Kiệt tiếp lời :
- Thư thư ngâm thơ để đệ làm một cái sáo bằng thân cây vi lô, thổi đệm cho thư thư...
Rồi quay mình đến hàng cây lau bên cạnh.
Đường Chấn Kiệt vừa kéo một cây lau, thì bỗng thấy từ trong bụi lộ ra một người.

- Sư huynh, sư huynh!
Đường Chấn Kiệt vừa nhìn thấy chính là gã râu vàng, thân mình ướt sũng, có mấy chỗ chảy máu, tình trạng nguy khốn, liền thò tay kéo người đó lên bờ. Nhưng người này quá mệt mỏi nên vừa lên bờ thì đã ngã xuống đất, thở hồng hộc.
Đường Chấn Kiệt muốn người này nói đôi điều, nên hỏi :
- Sư huynh động thủ với ai?
- ...
- Với Tam đại môn chủ?
- ...
- Người của bọn họ có đông không?
- ...
- Cửa động đã tìm thấy chưa?
Gã râu vàng lắc đầu, cố gắng thều thào nói :
- Khi ta động thủ với bọn họ thì chưa tìm thấy, trước đó bọn họ đều ở dưới nước, nay thì không rõ nữa.
Đường Chấn Kiệt còn muốn hỏi nữa, nhưng nghe thấy tiếng hô hoán, hỏi :
- Đệ đệ đang nói chuyện với ai?
Đường Tử Vi chạy đến, thấy gã râu vàng thì bực tức vô cùng. Nàng lập tức rút cây Thất Khổng thần địch ra thổi, tiếng địch nghe thật thảm khốc, khiến gã râu vàng chết liền tức thì.
Những người còn lại chạy đến, nghe Đường Chấn Kiệt thuật lại một lượt những câu hỏi vừa rồi, Bạch Thu Hồng lập tức tiếp lời :
- Vậy là đích thực Tam môn có mang động đồ. Chúng ta không được chậm trễ, phải xuống dưới nước ngay để truy tìm, nếu chậm chỉ e bọn họ sẽ vào động mất.
Đường Chấn Kiệt nhìn mọi người, nói :
- Công phu ở dưới nước, các vị ca ca thư thư phải chăng đều biết?
Đường Tử Vi đáp :
- Ta theo sư phụ tại Tiên Hà lĩnh Ngộ Thiền am, đã học qua, chỉ chưa điêu luyện thôi.
Những người còn lại, Đường Chấn Anh, Hoa Tường Tường, và Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi vì đều sống trên núi nên đối với sông nước không rành. Lăng Ba Nhất Yến cũng chưa học nghề sông nước. Cả bọn chín người, nhưng thạo thủy tính chỉ có ba người là Bạch Thu Hồng, Đường Chấn Kiệt, và Đường Tử Vi mà thôi.
Lăng Ba Nhất Yến rất nhiệt tình, nhưng không thạo thủy tính nên điềm nhiên nói :
- Các người phải xuống nước, ta tuy không có cách nào đi theo, nhưng có thể tiếp ứng ở trên mặt nước. Nếu có chuyện gì, chỉ cần nhô lên mặt nước gọi một tiếng, ta sẽ đến ngay.
Hoa Tường Tường cũng không tỏ ra yếu kém, nói :
- Ta tuy chẳng thạo thủy tính, nhưng chưa chắc rằng dòng nước kia có thể ngăn cản được ta. Không tin thì thử xem sao!
Nói rồi co người vút đi, lướt trên mặt nước rất đẹp mắt. Lăng Ba Nhất Yến lạnh lùng, nói :
- Cái đó có sá chi!
Nói xong, nàng liền gập người, vặn mình một cái đã kịp đuổi theo và đứng trên mặt nước, cưỡi trên ngọn sóng, nói :
- Ậy, có bản lĩnh thì chúng ta đi trước một chuyến.
Hoa Tường Tường bĩu môi một cái, nói :
- Đi thì đi!
Lời chưa dứt, nhị nữ một đen một trắng đã nhẹ như lông ngỗng, nhanh như sao bay, phi thân chạy dọc theo Tiểu Long khê.
Đường Chấn Anh thấy vậy, vội gọi to :
- Lăng thư thư, Tường thư thư, các người làm gì vậy... mau mau quay lại...
Nhưng nhị nữ đang cùng ra sức thử tài lẫn nhau, cả hai cũng không chịu nghe, chốc lát đã biến mất tăm.
Đường Chấn Anh không yên tâm, nói :
- Không chừng họ sẽ gặp chuyện, ta phải đi xem thế nào!
Đoạn, chàng vội vàng đuổi theo.
Ba vị hòa thượng lo sư đệ gặp chuyện rủi ro bèn nhìn ba người trẻ tuổi còn lại, niệm Phật hiệu, rồi nói :
- Các người mau xuống nước, chúng ta gặp nhau ở phía trước...
Ào ào ào... bóng người loang loáng rồi mất hút.
Trong nháy mắt, có chín người thì đã đi mất sáu, Bạch Thu Hồng thăm dò ý kiến của Đường Tử Vi :
- Vi muội, muội không cần xuống nữa, muội cứ đi theo Anh ca ca đi.
Đường Tử Vi liếc Bạch Thu Hồng một cái, hỏi :
- Tại sao?
- Vì chúng ta vội quá nên quên đem thủy y theo, ta và Kiệt đệ đệ thì chẳng cần gì, hiềm nỗi muội muội y trang bằng tơ lụa vậy sao tiện?
Đường Tử Vi đảo mắt nhìn, thấy gã râu vàng có mặc thủy y nên cười hỏi :
- Muội mặc của người này có được không?
Bạch Thu Hồng đành cởi thủy y của gã râu vàng, đem rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Đường Tử Vi. Sau đó cùng với Đường Chấn Kiệt cởi áo, vội vàng buộc lại, song song nhảy xuống nước.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên tại hải ngoại nên rất thành thạo sông nước, sau khi xuống nước thì dùng kiểu “Trầm Thủy pháp” lặn nhanh xuống đáy. Dù giỏi sông nước đến đâu nhưng quy luật xuống nước là phải xem nước nông sâu thế nào rồi mới tung hoành theo ý mình được. Hai chàng mò mẫm một lúc mới biết nước sâu khoảng mười trượng, nước lạnh như băng, dưới đáy lại càng lạnh. Bàn tay trái chạm đất, đẩy mạnh một cái, cả hai ưỡn bụng xoay, thân mình nhanh chóng đã lên tới mặt nước.
Xoẹt một tiếng, đúng lúc Đường Tử Vi dùng “Tiềm Thủy pháp” bơi qua dưới chân hai người.
Cả hai lại lập tức lặn xuống đuổi theo, lúc này mới biết tài sông nước của Đường Tử Vi là tầm thường. Bạch Thu Hồng trong lòng hơi lo, ngầm đoán nếu phải giao thủ thì e có điều bất lợi. Tuy nghĩ vậy, nhưng chàng không dám nói. Đường Chấn Kiệt lại khác, với thư đệ thân thiết thì không phải khách khí gì cả. Chàng lập tức đuổi kịp, lấy bàn tay đẩy một cái, tóe ra một loạt hoa nước. Đường Tử Vi giật mình, Đường Chấn Kiệt thò tay nắm được vai phải của Tử Vi kéo lên khỏi mặt nước.
Đường Tử Vi nhận ra là đệ đệ, mới thở phào, nói :
- Tiểu quỷ sứ, dọa ta giật mình!
Đường Chấn Kiệt chẳng khách khí gì, đáp :
- Bây giờ dọa một tý là việc nhỏ, vạn nhất nếu có động thủ mà có gì sơ suất thì thành chuyện lớn rồi.
Đường Tử Vi bực mình nói :
- Đệ nói tài sông nước của ta không được?
- Đích xác là chẳng mấy inh!
Bạch Thu Hồng cũng nhô lên khỏi mặt nước, nói :
- Ta xem Vi muội bây giờ nên lên bờ thôi!
- Muội không lên bờ, muội muốn ở dưới này.
Đường Chấn Kiệt nói :
- Đây không phải là lúc chơi đùa, gặp người thì nguy hiểm lắm.
- Không sợ!
Bạch Thu Hồng nói :
- Muội không sợ, nhưng huynh lại sợ!
Tử Vi nhìn Bạch Thu Hồng hỏi :
- Huynh sợ cái gì?
Bạch Thu Hồng do nói hấp tấp, khi bị Tử Vi hỏi thì không trả lời ngay được. Đường Chấn Kiệt cười đáp :
- Hãy để đệ trả lời thay Hồng ca... phu thê yêu nhau thì đương nhiên phải lo lắng cho nhau!
- Ây! Tiểu quỷ, xem ta không xé xác mi ra đây mới là chuyện lạ.
Đường Tử Vi định xuất thủ thì đã bị Đường Chấn Kiệt ôm chặt, đẩy mạnh vào lòng Bạch Thu Hồng rồi nói :
- Hai người đi sau, đệ phải đi trước một bước.
Nói xong thì lặn xuống nước, chẳng thấy đâu nữa.
Đường Tử Vi muốn tránh né, nhưng Bạch Thu Hồng giữ chặt, nói :
- Vi muội lên bờ đi thôi, huynh thật lòng lo lắng uội.
- Không, muội không đi!
Nàng hơi giãy giụa trong tay Bạch Thu Hồng.
Mặt trời đã lặn, màn đêm buông xuống, hơn nữa lại không có người thứ ba, Bạch Thu Hồng liền mạnh dạn ôm chặt người ngọc, quyết không buông.
- Huynh bỏ muội ra, huynh...
- Huynh có thể buông tay, nhưng muội phải để huynh dẫn muội đi!
- Dẫn như thế nào?
- Muội nắm lấy vai huynh là được!
- Tại sao phải như thế?
- Vì như thế huynh mới yên tâm!
Đường Tử Vi thấy người bạn đời quan tâm và yêu mình như vậy cũng phải động lòng, và nảy lên tình ý ngọt ngào. Đành theo ý chàng mà làm, nàng mỉm cười rất tươi, tình cảm của thiếu nữ lộ ra rõ rệt. Tiếp đó là bàn tay ngọc thon thả đặt lên vai Bạch Thu Hồng, vì vậy nửa người đã ép sát vào người chàng.
- Giữ chặt vào!
Bạch Thu Hồng đạp hai chân, bọt nước tóe lên, bơi nhanh về phía trước.
Lại nói về Đường Chấn Kiệt một mình, phút chốc đã bơi xa trăm trượng, quả nhiên thủy tánh của chàng đích thật cao cường. Bỗng một bóng đen hiện ra trước mặt.
Đường Chấn Kiệt co tay sử một thức “Lăng Lý Xuyên Giao”, lúc đó bóng đen đỡ lấy. Chính là một người, nhưng lại là người chết.
Bọt nước cuồn cuộn trôi, lại một bóng đen nữa, ngó nhìn lại là một tử thi.
Đường Chấn Kiệt thấy liên tục bốn thi thể trôi qua, cho nên cảm thấy sợ vô cùng.
Chàng bơi tiếp không xa, lại thấy một thi thể, và càng lúc càng nhiều, theo sóng cuồn cuộn trên mặt nước là máu, phủ đầy mặt mũi làm người ta ngửi thấy muốn nôn.
Đường Chấn Kiệt ngụp sâu xuống nước, đổi thành kiểu lặn mà tiến lên, tự nhủ thầm: “Xem ra trong Tiểu Long khê, ngoài các nhân vật của tam đại môn, nhất định còn có người khác, nếu không thì làm gì có nhiều thi thể như vậy? Phải rồi, không chừng là do Lăng thư thư, Tường thư thư giết cũng nên...”.
Đang lúc Đường Chấn Kiệt suy ngẫm, một bóng đen lướt qua sát người. Nhanh đến nỗi chẳng phân biệt được là vật gì.
Đường Chấn Kiệt to gan, ỷ mình tài nghệ cao, liền gập bụng, phóng lên truy đuổi theo bóng đen đó.
Bóng đen đó phóng thẳng xuống đáy nước, Đường Chấn Kiệt nhanh chóng lặn xuống đuổi theo.
Bọt nước tóe lên, bóng đen đó đột nhiên lại từ dưới vọt lên, cố tình nghênh ứng Đường Chấn Kiệt.
Đường Chấn Kiệt tay cầm Hạc chưởng chuẩn bị xuất chiêu. Bóng đen đó thần mật dị thường, xòa một cái lại lướt qua sát bụng Đường Chấn Kiệt. Lần này đã xem rõ, bóng đen đó đúng là người và dùng kiểu bơi ngửa.
Bóng đen đó lướt qua dưới người Đường Chấn Kiệt, dùng kiểu “Giao Long Xuất Thủy”, vút bay lên mặt nước.
Đường Chấn Kiệt do thế lặn xuống quá nhanh, không thể hồi thân ngay, đang định gập bụng vọt lên tìm bóng đen thì đã không thấy đâu nữa. Đường Chấn Kiệt nhô khỏi mặt nước, quan sát thấy núi vòng ba mặt, vừa cao vừa dốc, vách núi nhẵn như gọt, lạnh lẽo tối tăm, như là một cái vịnh chết nho nhỏ.
Đường Chấn Kiệt hai mắt sáng lên như mắt thần, dán mắt trên mặt nước xem xét một lượt, chỉ thấy sóng nhấp nhô chẳng thấy nửa bóng người. Đường Chấn Kiệt hơi chút trầm tư, quay mình định bơi đi, chợt nghe thấy một tiếng động nhẹ tựa như gió thoảng thì ngạc nhiên, tiếp đó là tiếng hát vọng lại theo gió, lời rằng:
Gió thu se sắt buồn thay
Tuổi hoa lại ở chốn này sầu đông
Người cùng sóng nước thong dong
Trút bao tạp niệm nhập lòng giang lưu.
Thật là tuyệt diệu, âm tựa như xuân giang lưu thủy, thanh như giọng chim hoàng oanh líu lo làm cho người nghe mê muội.
Thật may mắn cho Đường Chấn Kiệt vì tuổi còn ít, tính tình chưa bộc lộ hết, tâm địa trong trắng như tờ giấy, không ham nhan sắc, nên lòng không hề chấn động. Gió đêm thổi qua rì rào, nghe thấy tiếng nói :
- A! Thật không ngờ vẫn còn người như vậy!
Đường Chấn Kiệt hỏi to :
- Các hạ là ai?
- Người là người, tại sao còn hỏi là ai?
Đường Chấn Kiệt lại hỏi :
- Ngươi nấp ở chỗ nào?
- Rõ ràng ta ở đây, sao phải nấp?
- Sao ta lại không thấy?
- Cái đó hãy tự trách mình không nhìn kỹ.
Đường Chấn Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đứng trên mặt nước quan sát tứ phương, đột nhiên góc Đông bắc có tiếng nói vang lên, nước cỏ lẫn lộn, một cột sóng cuộn lên cao hơn ba thước. Đường Chấn Kiệt dùng thân pháp “Lãng Lý Xuyên Giao”, nháy mắt đã vút đến phía trước, mở mắt nhìn. Chỉ thấy trên mặt nước, cách xa khoảng hai trượng, có một người đang nổi... một nữ nhân... lại là một thiếu nữ. Bộ ngực mỹ miều của nàng nhô lên lung linh trên mặt nước. Một cặp ngọc phong căng đầy và phần bụng dưới tròn trĩnh lúc ẩn lúc hiện thật là tuyệt diệu, rõ ràng nàng không mặc quần áo. Thiếu nữ lấy tay khao nước, nói :
- Xem cái gì vậy? Mau lại đây!
Đường Chấn Kiệt giật mình vội lấy tay che mắt không dám nhìn nữa. Đồng thời miệng ấp úng :
- Ta... ta... ta chẳng xem...
Nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ :
- Xem một chút cũng chẳng sao, sợ cái gì? Ta đâu phải là hổ ăn thịt người?
Đường Chấn Kiệt hé mắt nói :
- Ta không phải là sợ, chỉ vì nàng là nữ nhân.
- Nữ nhân thì sao?

- Nàng... nàng... không mặc quần áo!
- À, cái người này thật không có mắt, ta rõ ràng đang mặc thủy y, mà chàng lại nói ta không mặc quần áo...
Ngừng một chút rồi tiếp :
- Chẳng qua cái thủy y của ta may bằng tơ, nhìn xuyên suốt mà thôi.
Đường Chấn Kiệt nói :
- Nhìn xuyên suốt thì có khác gì không mặc quần áo?
- Hà, cái chàng chết tiệt này...
Thiếu nữ co bụng, thả người xuống. Toàn bộ thân mình đã ngập trong nước, chỉ chừa trên mặt nước một cái đầu mỹ nhân, rồi nói :
- Được rồi, bây giờ có thể mở mắt được rồi!
Đường Chấn Kiệt trước tiên nhìn qua khe ngón tay, sau đó mới bỏ tay che mắt, nhỏ nhẹ lắp bắp :
- Nàng một mình ở đây làm gì?
Thiếu nữ ngước về Đường Chấn Kiệt, vẫy tay nói :
- Lại đây đi, cách xa như vậy nói chuyện sao được?
Đường Chấn Kiệt vội tiến lên hơn một trượng. Thiếu nữ vẫn lắc đầu nói :
- Đến đây! Gần thêm một chút!
- Không! Nàng là nữ nhân, ta là nam tử, nam với nữ không được quá gần.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên tạo thành một làn sóng lăn tăn, nói :
- Tại sao không được quá gần?
- Cái đó...
Đường Chấn Kiệt không ngờ nàng lại hỏi như vậy nên vội trả lời :
- Nữ nhân dơ lắm!
Nữ nhân nghe vậy, không nhịn được cười, nói :
- Người ta đều nói nam tử ở dơ, chàng nói ngược lại là nữ tử dơ, chàng xem ta dơ ở chỗ nào...
Bọt nước tóe lên, nữ nhân đã nhào đến trước mặt Đường Chấn Kiệt, suýt nữa ngã vào lòng chàng.
- A!
- A!
Một đôi thiếu niên nam nữ ngẫu nhiên tương phùng nhìn nhau rồi thốt lên kinh ngạc.
“Kỳ lạ! Trên đời này lại có một nữ tử xinh đẹp đến vậy sao? So với Vi thư thư, Lăng thư thư, Tường thư thư còn đẹp hơn ba lần...”.
Đường Chấn Kiệt nghĩ thầm nàng là tiên nữ, trong lòng tán dương không ngừng.
“Oa nhi này không những thành thật mà còn khôi ngô tuấn tú, cả đời ta nay mới gặp, chắc là đệ nhất mỹ nam tử...”.
Trong lòng thiếu nữ cũng cảm thấy bàng hoàng như vậy.
- Nàng là người phải không?
Đường Chấn Kiệt hỏi một cách mê muội. Thiếu nữ cười rất tươi, nói :
- Ta không là người thì là gì?
- Nàng thật giống như tiên nữ, hằng nga, Lăng Ba tiên tử, Thủy Tinh công chúa...
- Hì hì...
Thiếu nữ liếc nhìn chàng, nói :
- Hãy còn hình như cái gì... chàng thật là người kỳ lạ, vẫn chưa hết tính khí trẻ con... chúng ta nắm tay nhau một cái nào.
Đường Chấn Kiệt không tự chủ được, giơ tay cho nàng nắm, cảm thấy những ngón tay của nàng mềm mại, nhẵn như ngọc, thon thả. Thiếu nữ và Đường Chấn Kiệt vừa chạm nhau đã cảm thấy như điện giật, lập tức bắp thịt bị co rút, chân tay lẩy bẩy. Tâm lý và sinh lý có những thay đổi chưa từng có, đó chính là tác dụng âm dương hút nhau, ma sát sinh điện.
Thiếu nữ lộ rõ bị khích động lạ thường, tim đập mạnh, thì thào nói như mơ :
- Chậm rồi! Chậm rồi! Nếu gặp nhau ba tháng trước, ta nhất định thuộc về chàng, nhưng nay tất cả đã muộn rồi... đó là trời muốn bắt phạt ta... tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, ôi!
Đường Chấn Kiệt không hiểu nàng nói gì, liền hỏi :
- Nàng làm sao thế?
Thiếu nữ lập tức tỉnh lại, mỉm cười :
- Ta nói, chàng là người thứ nhất từ trước đến nay được ta để cho sống!
Đường Chấn Kiệt nghe vậy thì giật mình, vội co tay lại, lùi xa ba thước, nói :
- Nàng quen sát nhân?
- Lẽ nào chàng vẫn chưa trông thấy những thi thể trôi trên mặt nước?
- Những người đó đều do nàng giết sao?
- Chẳng sai chút nào, chàng cảm thấy kỳ quái ư?
Đường Chấn Kiệt đến lúc này mới hiểu rõ, hơi có vẻ sợ hãi.
Nữ nhân nhìn chàng, cười hồn nhiên nói :
- Đừng sợ! Ta chỉ giết người xấu chứ không giết người tốt, người như chàng đây, ta quyết không sát hại.
Ngừng một chút, nữ nhân lại tiếp :
- Nhưng ta muốn nhắc chàng một câu, lúc này trong Tiểu Long khê sát cơ khắp nơi, không nên đùa giỡn. Chàng hãy mau rời nơi đây, nếu không sẽ nguy đến sinh mệnh!
Đường Chấn Kiệt cười ha hả, nói một cách hào hùng :
- Kẻ đến không sợ, đã sợ thì không đến. Ta nói cho nàng biết, nếu Tiểu Long khê gió lặng sóng yên thì ta đã không lại.
Nữ nhân lập tức tiếp lời :
- Như thế chàng nhất định muốn lấy bảo vật, vì Phi Phi cổ động mà đến?
Đường Chấn Kiệt đáp :
- Nàng chỉ nói đúng một nửa. Ta đích thực muốn tìm cửa động mà đến, nhưng mục đích ta vào động không phải vì bảo vật.
Lời vừa nói ra làm cho nữ nhân cảm thấy ngạc nhiên, cặp lông mày thánh tú của nàng nhíu lại, nói :
- Phàm là người trong võ lâm đều muốn vào Phi Phi cổ động để lấy bảo vật quý hiếm trên đời, vì cái đó mà họ suốt đời theo đuổi, nay duy nhất có mình chàng là không muốn, vậy chàng vào động là vì cái gì?
Đường Chấn Kiệt không giấu giếm, đáp lời :
- Ta vào động có hai mục đích. Một là tìm Lã Chí Viễn báo thù cho phụ mẫu của ta, hai là để lấy Mặc Ngư đao để cứu nhị vị tiền bối võ lâm.
Nữ nhân nói :
- Thì ra là vậy. Hai việc này của chàng, chẳng cần phải vào động cũng giải quyết được.
- Ta không hiểu, xin cô nương nói rõ thêm một chút!
- Cừu nhân của chàng đã vào động, coi như đã chết, hắn vĩnh viễn suốt đời sẽ không có ngày xuất động. Do đó, chàng chẳng cần vào động giết hắn, còn việc chàng muốn có Mặc Ngư đao, cái đó không khó, đợi đến giờ tý ngày kia, chàng lại đến Tiêu Long Khê, đảm bảo chàng chỉ vung tay là có...
Đường Chấn Kiệt nghe những lời nữ nhân nói thấy rất lạ lùng, hỏi tiếp :
- Xin hỏi cô nương, cô nương là...
- Cái đó chàng nên hỏi ta, chỉ mong chàng nghe rõ những lời của ta. Bây giờ hãy mau rời đi, nhất thiết không được vào Phi Phi cổ động.
Nữ nhân ngừng một chút, đột nhiên cười rất đẹp, âm thanh nhẹ nhàng, lời nói dịu dàng :
- Cổ nhân có câu thơ “Hảo điểu chi đầu diệc bằng hữu, tương phùng hà tất tằng tương thức”. Hôm nay ngẫu nhiên tương ngộ trong nước, coi như kiếp trước có duyên, nay ta có lời thỉnh cầu, chàng có đáp ứng được không?
- Cô nương cứ nói cho ta nghe thử, nếu làm được sẽ tự nhiên đáp ứng.
Nữ nhân rất xấu hổ, ngừng một lát mới nói :
- Chàng gọi ta một tiếng thư thư được không?
Nàng nói rất nhanh, lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
Đường Chấn Kiệt cảm thấy thật lạ lùng, chàng chưa biết trả lời thế nào mới phải.
Nữ nhân lại thúc giục :
- Rốt cuộc chàng có đáp ứng hay không?
- Ta... ta... cô nương, tại sao muốn ta gọi cô nương là thư thư?
- Vì ta không có phụ mẫu, lại không có huynh đệ thư muội, cô đơn chỉ có một mình.
Chàng mà gọi ta một tiếng thư thư, ta sẽ cảm kích chàng suốt đời.
Đường Chấn Kiệt nghe nàng nói thật đáng thương, động lòng trắc ẩn, chàng đáp :
- Như thế thì ta gọi cô nương một tiếng thư thư cũng chẳng hệ trọng gì... cô nương tên là gì?
- Chàng không cần biết ta tên là gì, chàng gọi ta là thư thư được rồi!
- Thư thư!
- À! Đa tạ chàng, xin chàng gọi lại một tiếng thân thư thư.
- Thân thư thư!
- A! Đệ đệ thân của ta!
Thiếu nữ không ngăn được tình cảm, dang rộng hai tay ôm lấy Đường Chấn Kiệt.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Đường Chấn Kiệt định gỡ tay nàng ra thì thiếu nữ đã chuồi mình lặn xuống nước mất tăm. Gió đêm thổi rì rào, làn nước lăn tăn, trước cảnh ấy, Đường Chấn Kiệt tựa như đang mơ giấc mộng xuân, như kẻ mất hồn.
Đường Chấn Kiệt bơi ra khỏi chỗ núi cong, đạp liền mấy cái tựa như cá bơi về phía trước.
Được một quãng, chẳng trông thấy Chấn Anh và mọi người đâu. Đường Chấn Kiệt cảm thấy khác lạ, lo lắng ọi người.
Một khúc Tiểu Long khê vừa dài vừa sâu, nếu không có đấu xích thì đi tìm cửa động của Phi Phi cổ động thật như tìm kim dưới biển.
Đường Chấn Kiệt theo sóng trôi đi, đang lúc chần chừ thì nghe tiếng gọi vọng lại :
- Kiệt đệ đệ... Kiệt đệ đệ...
- Anh ca ca... Anh... ơ...
- Cứu mạng... ơ...
Đường Chấn Kiệt vừa nghe đã biết ngay là tiếng của Vi thư thư, Hồng ca ca. Chàng giật mình, không thấy tiếng kêu nữa, rõ ràng là họ bị người bắt giữ, có chuyện gì xảy ra rồi. Đường Chấn Kiệt vội phân biệt phương vị, tiếng hô cứu vang lên từ trên dốc núi. Chàng không dám chậm trễ, dùng kiểu “Giao Long Xuất Thủy”, co người nhảy lên bờ, triển khai bộ pháp “Thê Vân Tung” nhẹ như lông ngỗng, nhanh như vượn hầu, nháy mắt đã cao tới vài chục trượng. Lúc này ánh trăng sao chiếu xuống, ngọn núi nhấp nhô, gỗ cây tán lạc, cảnh vật mông lung.
Đường Chấn Kiệt định thần, quan sát tứ phía nhưng chẳng thấy nửa bóng người, lòng dạ lo lắng, lại bay lên phía trên. Vừa đến một nơi ngoài rừng thì nghe thấy tiếng quát :
- Đứng lại!
Vèo... một bóng đen từ cửa rừng nhảy ra, phóng luôn ba chưởng, nhanh như tia chớp, nhằm Đường Chấn Kiệt công tới ba nơi thượng, trung, hạ.
Đột nhiên bị công kích, Đường Chấn Kiệt trở tay không kịp, vội rùn người xuống thấp.
- Tiểu tử chạy đâu?
Đường Chấn Kiệt chân vừa chạm đất, cảm thấy có một luồng chưởng phong rất lợi hại thổi đến. Chàng giật mình lùi ra xa năm bước.
- Tiếp chiêu!
Tiếng đến người đến, kẻ kia sử chiêu “Hoàng Long Thám Trảo” nhắm đánh tới gáy và đỉnh đầu chàng.
- Khai!
Đường Chấn Kiệt dồn lực vào hai tay, quát một tiếng, một chiêu “Bạt Vân Kiến Nhật”, chuyển sang thế công, hữu thủ vung lên với chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam” đánh tới Ấn Đường của đối phương.
Người đến không né tránh, giơ nhanh tay xuất chiêu “Kim Sách Phụ Long”. Lúc này Đường Chấn Kiệt mới trông thấy rõ người kia là một tráng sĩ hoa y, chàng né mình sang phải, chỉ tay nói :
- Ta và các hạ không quen biết nhau, cớ gì các hạ lại giở trò ám muội?
Hoa y nhân cười ha hả, nói :
- Đại gia thích gì làm nấy, chẳng cần đạo lý. Oa nhi, hãy nghe lời, đưa tay chịu trói đi thôi.
- Ngươi là đạo tặc?
- Nói là đạo tặc cũng được... Nhưng ta lại không cướp vàng bạc, tài sản quý giá, mà chuyên cướp người, như mỹ nữ, tuấn nam...
Đường Chấn Kiệt nghe vậy rất bực tức, hừ một tiếng, rồi vung vai chỉ tay quát lớn :
- Xem đây!
Chỉ thấy một luồng sáng tím thoát ra từ tay xông thẳng đến Hoa y nhân. Đó chính là một tuyệt chiêu Tử dương hung khí chưởng của phái Nga Mi. Hoa y nhân không ngờ tới, vẫn đứng đó nhìn, chưa kịp tiếp chiêu, định rút về sau, chợt nghe có tiếng nói ở sau lưng :
- Để ta tiếp hắn chưởng này!

Một tiềm lực hùng mạnh ứng tiếp thế chưởng của Đường Chấn Kiệt. Một tiếng “bùng” lớn vang lên, chớp sáng loe lóe, cuồng phong ào ào, Đường Chấn Kiệt và đối phương cùng lùi một bước, kẻ tám lạng người nửa cân, không phân thắng bại.
Đường Chấn Kiệt ngẩng nhìn, thấy người xuất chưởng ăn mặc giống hệt Hoa y nhân. Chàng vội nói :
- Bọn ngươi hai người cùng xuất thủ, ta cũng chẳng cần để tâm...
- Chỉ một tên oa nhi thì chẳng cần hai ta nhất tề xuất thủ...
Đường Chấn Kiệt không bận tâm, dùng thức “Khai Hổ Đăng Sơn” tiến tới. Tay trái dùng chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, tay phải “Kim Ấn Phục Ma”, song chiêu cùng tung ra, kích vào vai trái hông phải của hai người rất nhanh.
Hai Hoa y nhân thấy thế của Đường Chấn Kiệt rất mãnh liệt, vội vàng né mình sang hai bên, định trả đòn, nhưng Đường Chấn Kiệt thấy việc tìm người bức thiết hơn, chàng không muốn đánh tiếp, nên nhún chân co người, tách hai người ra định xuyên rừng mà lao đi.
Soạt... một bóng người vút qua, lại một Hoa y nhân từ trong rừng xông ra cản đường, cười ha hả, nhằm Đường Chấn Kiệt phóng tới một chưởng.
Đường Chấn Kiệt tung một chiêu “Khôi Tinh Dịch Tẩu”, xuất liền ba chưởng bức Hoa y nhân lùi bảy thước, Đường Chấn Kiệt muốn tốc chiến tốc thắng, do đó nghiến răng sát khí đằng đằng, vung hai tay định kết liễu đối phương. Đột nhiên chàng thấy sau gáy có luồng gió mạnh ập tới, vội xoay mình, một chưởng vút sát qua, lại là một Hoa y nhân.
- Bắt sống!
Một tiếng hô vang, bốn Hoa y nhân nối nhau vây tròn lấy Đường Chấn Kiệt.
- Tiếp chiêu!
...
Bốn Hoa y nhân vừa hô vừa hét xuất thủ liên tục, chỉ thấy chưởng ảnh vun vút tựa như phong vũ tụ tập, đáng sợ vô cùng.
Đường Chấn Kiệt vừa tránh song chưởng trước mặt, phía sau nay lại né tránh một hiểm chiêu ở bên phải, lại tiếp một chiêu bên trái, làm cho tay chân chàng lóng ngóng, xuất chiêu không kịp, được trên hỏng dưới, được trái hỏng phải, phút chốc đã ở vào thế nguy nan, mồ hôi đầy người, lòng dạ lo lắng. Đúng là một con dê không thành bầy, một cây không thành rừng, một mình khó địch bốn tay hảo hán, huống chi bốn vị Hoa y nhân này chưa nói là nhất tề cùng đánh, mà cứ một chọi một, Đường Chấn Kiệt chắc gì đã thắng. Nay phải một chọi bốn, đúng là trứng chọi đá. Qua mấy hiệp giao đấu, Đường Chấn Kiệt đã rất nguy kịch, không có khả năng hoàn thủ, xem ra sắp bị bắt đến nơi. Bốn vị Hoa y nhân muốn bắt sống Đường Chấn Kiệt, cho nên không dùng tuyệt chiêu sát thủ mà hoàn toàn dùng cách cầm nã thủ để tránh cho Đường Chấn Kiệt khỏi bị sây sát.
Chính vì thế mà Đường Chấn Kiệt vô lực ứng phó, không có cả thời gian để xuất Kim Mai Hạc Chưởng. Lúc này cho dù có kêu trời, trời không đáp, kêu đất, đất không thưa. Bất giác hét một tiếng dài, xuyên mây tách đá, làm đàn chim rừng sợ hãi, lá rơi ào ào!
Tiếng hô vừa dứt thì nghe thấy những tiếng cười khanh khách :
- Bốn người các ngươi dọa con người ta sợ phát khóc, hãy để đó cho bọn ta.
Tiếp đó chỉ thấy cành cây đu đưa lào xào, rồi liền lúc đó có cùng bốn thiếu nữ. Hoa y nhân nói :
- Các cô nương nghỉ đi, bọn ta sẽ bắt tên tiểu oa nhi này.
Phấn y thiếu nữ nói :
- Bọn ta có lời nói trước, gặp phải nữ nhân thì giao lại cho các người bắt, còn gặp phải nam nhân thì sẽ do bọn ta bắt, cho nên không nói nhiều nữa, mau mau tránh ra.
Bốn Hoa y nhân đành miễn cưỡng đứng sang một bên.
Đường Chấn Kiệt thừa cơ rút Kim Mai Hạc Chưởng, thi triển chiêu “Dạ Chiến Bát Phương” khí thế hùng dũng, đoạn thu chiêu, hai mắt tinh nhanh sắc sảo, lặng lẽ quan sát động tĩnh của tứ nữ.
- Tiểu đệ đệ rút binh đao làm gì, ai lại đánh ngươi?
- Tiểu đệ đệ đừng sợ, thư muội bọn ta không làm hại ngươi đâu.
- Mau thu binh khí lại, rồi đi theo bọn ta.
Bốn vị Phấn y thiếu nữ, mỗi ả một lời, giọng đầy vẻ kiêu ngạo, đẹp đẽ mê người, vừa nói vừa bước đi uyển chuyển, tựa như luồng gió xuân, vây lấy Đường Chấn Kiệt.
- Đứng lại, không được tiến lên nữa. Kim Mai Hạc Chưởng của ta không nể ai đâu.
Bốn nữ nhân nghe thấy vậy, thì cười hì hì đáp :
- A, vị tiểu đệ đệ này vẫn còn hung hăng lắm.
Lời chưa dứt, người đã tới, một cơn gió xoáy cuộn tới, Đường Chấn Kiệt lại bị vây chặt.
Đường Chấn Kiệt đứng giữa vòng vây không nhúc nhích, thấy thân pháp của các thiếu nữ nhanh nhẹn cực kỳ, họ chạy chung quanh như đèn kéo quân, hoa cả mắt. Tay áo họ phất phới, tỏa ra hơi thơm ngào ngạt, tiếng cười nói nhẹ nhõm, chẳng cần động thủ đã xiêu lạc cả ý chí chiến đấu.
- Hừ! Đồ dâm phụ vô liêm sỉ, tiếp chiêu!
Đường Chấn Kiệt quát lên một tiếng, rồi tung Kim Mai Hạc Chưởng, xuất chiêu “Phong Vân Tế Hội”, một luồng sáng phát ra kình phong quét tới tứ nữ.
Bốn thiếu nữ mềm mại nhẹ nhõm lạ thường, không hoang mang vội vả né tránh Mai chưởng. Tiếp đó nổi lên làn sóng cười, nói :
- Ai là dâm phụ? Bọn ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ...
- Tiểu đệ đệ nói xem, bọn ta dâm đãng ở chỗ nào?
- Mỹ sắc trước mặt, không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt... Hì hì... ha ha... ha ha... hi hi...
Khẩu khí độc ác dâm đãng, nghe khó lọt tai. Đường Chấn Kiệt chưa từng gặp sự việc như vậy nên hai má đỏ bừng, lông mày dựng ngược. Chàng quát một tiếng, Mai chưởng sử tiếp chiêu “Bát Phương Phong Vũ Hội Trung Châu”.
- Ha ha... người đã lớn như vậy mà vẫn còn xấu hổ...
- Ai nói không phải lý, xem cái mà như quả trứng gà của người ta kìa...
- Ta bực quá, muốn nuốt chửng tiểu đệ đệ...
Bốn thiếu nữ vừa nói vừa cười, nhưng vẫn tránh được chiêu thức của Đường Chấn Kiệt.
- Này, tiếp chiêu đi!
Đường Chấn Kiệt rùn vai một cái, tả hữu sử “Linh Đài Phiêu Mai”, hữu thủ dùng “Náo Thiên Thám Trảo”, đó là Mai chưởng hợp lại, một thức tuyệt chiêu.
Trong nháy mắt, đóa đóa mai loang loáng, kim tinh đầy trời, chưởng ảnh loang loáng tựa như lớp sóng tràn giống như rồng ngâm hổ rống, uy lực ghê gớm.
Bốn Phấn y thiếu nữ thân mình lướt tránh hết bên nay rồi sang bên kia, tựa như chim yến bay lướt sóng, ong bướm hút nhị hoa, bay lộn trong mai ảnh chưởng phong, bộ pháp cao tuyệt.
Đường Chấn Kiệt ba lần liền xuất thủ đều bị đối phương tránh được hết, chàng rất đỗi kinh ngạc.
- Tiểu đệ buông tay!
Đường Chấn Kiệt đột nhiên cảm thấy cánh tay trái bị tê dại, “không”, lời nói chưa dứt thì Kim Mai Hạc Chưởng đã thoát khỏi tay.
- Ta tiếp Hạc chưởng của tiểu đệ!
Các ống tay áo phất lên liên hồi làm hoa cả mắt. Đường Chấn Kiệt không kịp lùi lại, Hạc chưởng đã rơi vào tay một thiếu nữ.
Sự việc diễn ra nhanh như điện, Mai chưởng bị rời khỏi tay Đường Chấn Kiệt chỉ là trong chớp mắt.
- Tiểu đệ đệ tiếp chiêu này coi!
Ánh sáng lướt qua.
Đường Chấn Kiệt hơi hoảng loạn, không dám ứng chiêu, vội bước sang ngang một bước.
- Tiểu đệ chú ý, hãy tiếp chiêu “Tiên Nữ Trích Đào” của thư thư.
- Hừ! Ai là đệ đệ của các ngươi? Thật không biết xấu hổ...
Đường Chấn Kiệt nói vậy, nhưng Hạc chưởng của chàng đã bị vô hiệu hóa. Chàng hoảng hốt, quay người lùi về sau.
Đường Chấn Kiệt không nghĩ đến đằng sau lưng vẫn có người, định xoay mình, thì “chụt” một tiếng, chàng đã hứng luôn một nụ hôn.
- Hi hi... người ta vẫn còn là con gà trống tơ.
Đường Chấn Kiệt vô cùng bực tức, nên tấn công liên tiếp. Tứ nữ không hề khẩn trương, vẫn cười nói hoa tay như thường.
Tám cánh tay đẹp đẽ, mãnh liệt, táo tợn tựa như vờn liễu hái hoa, nhất tề nắm bắt Đường Chấn Kiệt. Sờ một cái, xoa một cái, véo một cái, lại còn thơm một cái...
Chàng như rơi vào trận chiến son phấn, muốn tránh ra còn khó hơn lên trời. Đường Chấn Kiệt đường đường là đấng nam nhi, mà hầu như chỗ nào cũng bị bốn thiếu nữ sờ qua một lượt. Còn khuôn mặt tuấn tú cũng bị họ thay nhau hôn, không biết có bao nhiêu dấu môi son còn in trên đó.
Bốn vị Hoa y nhân đứng bên cạnh thấy cảnh đó, thật vừa thương vừa ghét, một Hoa y nhân nói :
- Ấy! Tiểu oa nhi, người ta đưa thịt thiên nga đến tận miệng mà không ăn mi, đúng là người kém trí.
Đường Chấn Kiệt đã hoa cả mắt, thở hổn hển, nghĩ bụng: “Thế là hết! Đường Chấn Kiệt ta đường đường là đấng nam tử, tài năng khác người, lẽ nào lại bị nhục bởi bọn dâm phụ...”.
Ý đã định, chàng kêu lên một tiếng thảm thiết, giơ tay định tự sát.
“Bốp, bốp!” Đã có hai nữ nhân, mỗi bên một người lập tức giữ chặt hai tay.
- Không nên động thủ nữa, tiểu đệ đệ đừng buồn phiền!
- Xem tuổi tác của hắn không lớn, nhưng tính tình thật không còn nhỏ, chưa làm gì đã muốn chết.
Đường Chấn Kiệt muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong đành dậm chân mà khóc.
- Các ngươi làm cái gì thế? Ta cầu mong các người hãy giết ta đi!
Bốn nữ nhân thấy cảnh ấy nên thôi không cười nữa, vội vàng nhẹ nhàng nói :
- Chúng ta thật không tốt, chỉ đùa với ngươi một chút, thế mà ngươi tưởng thật!
- Ai... ai đùa với các ngươi, thật không biết xấu hổ... mau buông ta ra.
- Buông thì buông, làm gì phải chửi người?
Lúc đó nhị nữ buông tay ra, lùi lại một bước, rồi nói :
- Ngươi còn muốn thế nào nữa?
- Mau trả ta Kim Mai Hạc Chưởng!
Nhị vị thiếu nữ khác nghe thấy vậy thì cười tít mắt, rồi tách hai chân ra kẹp lấy Kim Mai Hạc Chưởng, chỉ để thò cái cán ra một chút, ở chỗ vùng tam giác phồng lên trông chẳng đẹp mắt, Đường Chấn Kiệt thật hết cách ra tay.
Hai thiếu nữ liếc nhìn Đường Chấn Kiệt, “bốp, bốp” vỗ tay hai cái, cười như nắc nẻ nói :
- Lại đây, mau mà lấy đi!
- Thật xấu hổ, ta không lấy!
Đường Chấn Kiệt nhổ một bãi nước bọt, rồi dang chân định chạy.
- Hỏng!
- Hắn chạy rồi!
Bọn họ không ngờ Đường Chấn Kiệt bỏ hết binh khí, thừa cơ chạy thoát... lúc này nổi lên tiếng hô truy đuổi liên hồi.
Có một thiếu nữ vội gào to :
- Tiểu đệ đệ đứng lại, chẳng phải vừa rồi chính là ngươi đang tìm một nam một nữ đó sao?
Tiếng kêu đó thật là linh nghiệm. Đường Chấn Kiệt nghe gọi liền không chạy nữa và quay người lại.
Bốn nam bốn nữ nhìn Đường Chấn Kiệt vẫy tay, rồi liền chạy vào trong rừng.
Nguyên tắc của võ lâm là “gặp đèn thổi tắt, gặp rừng không truy đuổi”, nhưng Đường Chấn Kiệt vì sự an nguy của Vi thư thư, Hồng ca ca nên không nề hà gì, vội hít một hơi, thi triển thức “Nhũ Yến Sấm Lâm” nhanh như cắt, hướng khu rừng đuổi theo.
Trong rừng tuy tối tăm nhưng tứ nữ lại đi trước luôn miệng gọi nhau. Do đó, Đường Chấn Kiệt cứ theo tiếng gọi mà truy đuổi, càng đuổi càng vào sâu, khoảng uống hết một tuần trà, đột nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào từ phía trước vọng lại.
Đường Chấn Kiệt chạy liền mấy bước đến xem, thì ra là một ngọn núi. Khe nước trên vách núi chảy bắn ra những ánh bạc rồi tụ lại chia làm đôi, chảy theo vách núi. Song không thấy bóng bốn vị Hoa y nhân, kể cả bốn vị Phấn y thiếu nữ.
Đường Chấn Kiệt lòng dạ lo lắng không biết tìm ở hướng nào. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười vui của nam nữ vọng lại :
- Hây hây... tiểu tử đó có lẽ vẫn là hàng tốt.
Tiếng nói này là giọng nam nhân.
Tiếp đó là tiếng của một nữ nhân vang lên :
- Thế thì sai rồi... nhưng theo ta, hắn không chắc là con gà trống tơ!
Lại một trận cười hi hi ha ha...
Liền đó hai tiếng quát giật dữ :
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Ngươi dám chạm đến ta?
Đường Chấn Kiệt nghe tiếng giật mình, thật rõ ràng hai tiếng nói giận dữ ấy chẳng phải ai xa lạ, mà chính là của Vi thư thư và Hồng ca ca.
Chàng vội vàng quan sát, chẳng thấy nửa bóng người, nhưng nghe tiếng thì như là ở ngay trước mặt.
Đột nhiên lại có tiếng kêu gấp gáp :
- Cứu ta với!
Chính là tiếng của Đường Tử Vi. Đường Chấn Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu quan sát. Thì ra, sau khe nước có một động đá, trong động còn có ánh đèn hắt ra, Đường Chấn Kiệt tự trách mình cẩu thả không xem kỹ, bèn co chân khom người nhảy lên cửa động.
Động không sâu, trong động có lửa, tiếng cười vui lẫn tiếng chửi rủa và tiếng khóc sụt sùi, thành một tạp âm. Đường Chấn Kiệt không dám chậm trễ, vội định thần nín thở luồn vào trong động, quay mình quan sát, chỉ thấy trên khoảnh đất có một đống củi thông đang cháy, lửa cao ba thước, chiếu sáng rực cả động.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, có một đôi nam nữ lõa lồ đang nhảy điên loạn quanh đống lửa.
Nữ nhân tuổi không cao, mặt đẹp như hoa, toàn thân trắng như tuyết. Bộ ngực mỹ miều, căng tròn lung linh, hai đầu nhũ hoa nhô cao lắc lư theo cánh tay vung vẫy, làm người ta mê hồn, bụng vặn vẹo, chân nhún nhảy tạo ra cảnh tượng mê hồn.
Nam nhân cũng là một thanh niên tuấn mỹ, đẹp đẽ khác người. Lúc này thân mình gã mồ hôi vã ra như tắm.
Nữ nhân liếc nhìn nam nhân, hỏi :
- Phong lưu tài tử, chàng vẫn nhịn được chứ?
Nam nhân cười đáp :
- Ta vẫn miễn cưỡng... Tiên Hồ, Tiên Hồ, nàng thế nào?
- Chẳng sao!
Lại một trận quay cuồng kịch liệt, đầu nhũ hoa phập phồng tự như sóng, mình mềm như rắn... đột nhiên ả quỳ xuống, ưỡn hai vai, ngẩng cao đầu, rồi nằm ngửa ra.
Đường Chấn Kiệt thấy cảnh dâm loạn khó coi vừa xấu hổ, vừa bực tức.
Chàng thấy bên trong có một đôi nam nữ bị trói vào đầu hai cây gỗ.
Đôi nam nữ bị trói nhắm mắt, cúi đầu khóc thầm, quần áo trên người rách lả tả, phần lớn đã bị bung đi. Đường Chấn Kiệt chú ý quan sát, đợi đúng lúc rồi gọi to :
- Thư thư!
Chàng lập tức xông tới.
- Đệ đệ!
Đường Chấn Kiệt lao tới quá nhanh, không ngờ nữ tử lõa thể thừa cơ án ngay phía trước Đường Tử Vi, nên chàng đã va trúng vào.
- Ấy... ôi...
Đường Chấn Kiệt vừa định giơ tay đẩy ra thì đã bị nữ nhân đó hôn trước một cái.
- Đồ dâm phụ vô sỉ, tiếp chưởng!
Chàng nói rồi, hai tay đẩy ra một chiêu “Bá Vương Thôi Sơn”.
Nữ nhân đó không né tránh, cũng không hoàn kích mà dùng bộ ngực căng tròn ứng tiếp. Đường Chấn Kiệt hoảng hốt bèn co tay, lùi về sau.
Tuy Đường Chấn Kiệt co tay lại rất nhanh, nhưng hai tay vẫn chạm phải, và cảm thấy mềm mại, nhẵn nhụi.
Nữ nhân phá lên cười, nói :
- Lại đây, chàng chạy làm gì! Hì hì...
- Đệ đệ mau ra tay đi!
- Đối với loại nữ nhân này chẳng cần kiêng nể!
Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng cùng nói, không phân biệt được ai nói trước, ai nói sau.
- Tiếp chiêu!
Đường Chấn Kiệt quát lên, dùng chiêu “Hoàng Long Thám Trảo”, trên chụp đầu, dưới đánh vào bụng, một chiêu hai thức, ra tay rất lanh lợi.
- Tiểu oa nhi thô lỗ thật!
Nữ nhân đã tóm chặt bàn tay ở phía trên của Đường Chấn Kiệt, đồng thời ưỡn vùng bụng dưới ra chờ đón. Bàn tay ở phía dưới của Đường Chấn Kiệt tuy đã tiếp cần, nhưng dường như không còn sức lực, đành buông trượt xuống.
- Ây da, khá lắm!
Nữ nhân rên lên một tiếng khoái trá. Đoạn quay sang ra lệnh cho bốn Phấn y thiếu nữ khi nãy vừa mới động thủ, hiện đang đứng chờ sẵn trong động :
- Hãy cho hắn xem Tiêu Hồn Trận của chúng ta. Đêm nay bản Động chủ và các ngươi cùng nhau ăn mừng!
- Đệ tử xin tuân huấn dụ!
Bốn thiếu nữ đồng thanh đáp, rồi lắc lư người, những chiếc áo lụa màu đã tụt xuống đất, trên thân hình mỹ miều chỉ còn mảnh vải xanh lục che ngực và chiếc quần lót hồng.
- Bọn dâm oa đãng phụ giết không chết kia. Đường Chấn Kiệt ta sẽ sống chết với các ngươi.
Chàng nói rồi lắc vai, tay đánh chân đá, khí thế vô cùng hung mãnh. Tứ nữ không hoàn thủ, chỉ quay tít xen kẽ nhau như cá gặp nước, bướm vờn hoa, làm người ta mê hồn.

Đường Chấn Kiệt giở hết tài năng bản lĩnh, nhưng cũng không làm gì được đám dâm nữ.
Tứ nữ từ nhanh đến chậm, lượn lờ, bốn cặp ngọc phong đung đưa. Ngọn lửa trong động bốc à lửa dục của bốn thiếu nữ lại còn cao hơn.
Bốn thân hình mượt mà nhẵn nhụi của các thiếu nữ chỗ nào cũng rung động... co rút... vặn vẹo.
Một tiếng gọi to, tứ nữ cùng ra tay điểm huyệt.
- Hỏng rồi!
Đường Chấn Kiệt kêu to một tiếng rồi ngã xuống, tuy không bị thương, nhưng huyệt đạo toàn thân đã bị khống chế nên không động đậy được.
- Mau lột hết quần áo của hắn ra.
Nữ nhân ban đầu lại ra lệnh.
Bốn Phấn y nữ nhất tề động thủ, cởi áo lột quần... mau chóng hoàn thành công việc.
Thân hình Đường Chấn Kiệt đã trần như nhộng, như con dê non chờ làm thịt.
- Đệ đệ!
- Kiệt đệ đệ!
Đường Tử Vi, Bạch Thu Hồng kêu lên, rồi cùng khóc.
Bốn Phấn y nữ tựa như hổ đói vồ dê, ôm lấy Đường Chấn Kiệt, thân hình không ngừng cọ sát vào nhau.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang động núi rừng...
Đường Chấn Kiệt như kẻ mất hồn, mơ mơ hồ hồ, mộng không ra mộng, tỉnh không ra tỉnh, không biết đã qua bao nhiêu lâu thì nghe tiếng gọi bên tai :
- Đệ đệ! Đệ đệ! Tỉnh dậy!
Đường Chấn Kiệt nghe tiếng thì sợ hãi run cầm cập, quát to :
- Đồ dâm phụ đáng xấu hổ, ta chết cũng không theo!
Rồi bật dậy và phóng ra một chưởng.
- Sao đệ lại đánh thư?
Đường Chấn Kiệt vừa xuất chưởng đánh loạn một trận, mắt vẫn không mở, hoàn toàn là do tiềm thức điều khiển, nay nghe vậy liền mới hơi tỉnh lại, mở mắt xem đã không còn một bóng các nữ yêu đâu nữa, nhưng bên rặng cây cổ tùng có một con suối chảy róc rách.
Nhìn lên trời đã thấy trăng ở đỉnh đầu.
Đột nhiên “tinh” một tiếng, Đường Chấn Kiệt vội quay mình lại xem, thì thấy một thiếu nữ duyên dáng đang đứng một bên. Nàng mặc áo thêu hoa màu nguyệt bạch, choàng tấm khăn màu xanh, tóc vấn bồng như mây, có cài một cây trâm vàng, mặc váy thêu hoa màu dương, thật mỹ lệ vô cùng.
Đường Chấn Kiệt thấy nàng đẹp quá, nên ngắm nghía mãi.
- Có cái gì mà ngắm? Lẽ nào chưa đến nửa đêm, đệ đã không nhận ra ta nữa?
Thiếu nữ nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Đường Chấn Kiệt giật mình, những vẫn tiến lên một bước, hỏi :
- A, ta cứ tưởng ai, hóa ra là cô nương!
- Ai chả biết ta là cô nương, hãy mau gọi là thân thư thư.
- Ta đã gọi như thế ở Tiểu Long khê rồi!
- Gọi thêm một tiếng cũng không thừa đâu.
Đường Chấn Kiệt cười nói :
- Chúng ta chẳng phải là thư đệ, sao lại gọi loạn như thế được?
- Đệ không bằng lòng nhận ta là thư thư, thôi đành vậy!
Thiếu nữ nói rồi quay người bỏ đi.
Đường Chấn Kiệt nghĩ lại vội gọi :
- Xin cô nương dừng bước!
Thiếu nữ nọ không trả lời, cứ từ từ bước đi.
- Xin cô nương chậm một bước được không? Ta có lời muốn thỉnh giáo!
Thiếu nữ nghe thấy thế lại càng bước nhanh hơn.
Đường Chấn Kiệt động tâm, bèn chạy đến trước mặt thiếu nữ ngăn lại.
- Đệ chặn đường ta làm gì? Ta không nói đâu, tránh ra!
Gương mặt thiếu nữ rất nghiêm túc, lộ vẻ kiêu hãnh. Đường Chấn Kiệt hổ thẹn, lùi ra sau ba bước, ấp úng nói không ra lời. Thiếu nữ nọ thấy cảnh tượng ấy, nhịn không được liền bật lên một tràng cười. Tiếng cười thật ngọt ngào, dễ chịu.
Đường Chấn Kiệt bị thiếu nữ cười, lòng dạ thấy lâng lâng tựa như gió xuân ấm áp, lại càng không biết nói thế nào.
- Hầy, có gì sao không nói ra? Đệ bảo là có lời muốn thỉnh giáo kia mà?
Giọng nói của thiếu nữ thật dịu dàng, thánh thót, cánh tay áo lất phất quét qua mặt Đường Chấn Kiệt, chàng hoảng hốt, ấp a ấp úng :
- A, đúng rồi... ta muốn... ta muốn thỉnh giáo một chút... vừa rồi ta may mà không chết trong động, chính cô nương cứu ta phải không?
Thiếu nữ nọ cười nói :
- Trong thâm sơn hoang vu, không là ta thì là ai nào?
Đường Chấn Kiệt nghe vậy, vội vàng sửa lại áo quần, vòng tay nói :
- Ơn cứu mạng, xin cô nương nhận của tại hạ một vái.
Nói xong định quỳ xuống, nhưng kỳ quái làm sao, chàng muốn quỳ mà quỳ không được. Chú ý xem kỹ thì thấy một tay áo của thiếu nữ thẳng như cái bút đỡ chặt lấy hai đầu gối của chàng, và còn cứng hơn cả sắt đá.
- Muốn tạ ta, không cần phải cúi đầu!
- Thế tại hạ phải tạ cô nương thế nào?
Thiếu nữ liếc nhìn Đường Chấn Kiệt, nói :
- Đệ tự suy nghĩ xem, ta cần cái gì?
Đường Chấn Kiệt thông minh dị thường, nên nghĩ ra ngay điều mong đợi của đối phương, đó là muốn gọi thân thư thư, nhưng Đường Chấn Kiệt vốn là nam tử hảo hán cho nên cảm thấy xấu hổ, không gọi thành lời được, chàng vờ coi như không biết.
- Đệ chẳng ngu đần chút nào, chẳng qua đệ không dám gọi mà thôi...
Thiếu nữ nói dứt lời, liền bước nhanh đi.
Đường Chấn Kiệt thấy thiếu nữ bực mình, tay chân lóng ngóng, không suy nghĩ nhiều, vội đuổi theo, một tay giữ chặt thiếu nữ, gọi liên hồi :
- Thư thư... thư thư... thân thư thư...
- À... à... à...
Thiếu nữ vui mừng tột độ, nhìn Đường Chấn Kiệt cười tít mắt, thuận thế ngả mình, ư hử một tiếng, rồi thì đã lọt vào trong lòng Đường Chấn Kiệt.
Đường Chấn Kiệt dùng hai tay đẩy nàng ra, đang định lùi về sau thì nghe thiếu nữ nói :
- Không nên rời ta, xin đệ gọi ta mấy câu nữa...
Đôi tay ngọc ngà của thiếu nữ đưa lên ôm chặt lấy đầu chàng, rồi gục đầu vào vai chàng. Phút chốc tuôn ra hai dòng lệ nóng.
- Cô nương... không, thư thư khóc à?
- Ta vì vui sướng quá mà khóc. Đệ đệ thân yêu, đệ để ta khóc một trận thoải mái đi! Ta lớn như thế này mà vẫn chưa bao giờ khóc.
Nói rồi liền khóc to lên.
“Thật khó hiểu! Tâm của thiếu nữ tựa như hoàng mai mười tám lần biến đổi trong một buổi, thật là thần quỷ không rõ ràng”.
Đường Chấn Kiệt thầm nghĩ như vậy.
- Đệ đệ, xin đệ ôm chặt lấy ta được không... ôm chặt một chút... ta mong đệ đáp ứng!
Đường Chấn Kiệt đối với yêu cầu của thiếu nữ cảm thấy khác lạ, định cự tuyệt, nhưng thấy thân hình thiếu nữ trong lòng mình mềm mại như con mèo con, ngoan ngoãn như con cừu non nên động lòng, chàng dang hai tay ôm ghì lấy thiếu nữ.
- A... a...
Thiếu nữ có chút nghẹt thở, nhưng trong lòng cảm thấy sảng khoái lạ thường, chưa bao giờ được ấm áp như vậy. Thiếu nữ cắn nhẹ tai của chàng, nói như mơ :
- Đệ đệ... đệ đệ... gọi ta thêm mấy tiếng đi!
- Thư thư... thư thư...
Đường Chấn Kiệt hoảng hốt nói :
- Thư thư bị thương rồi!
Nói rồi lấy tay lật vai trái của thiếu nữ ra.
Trên vai trái của thiếu nữ, chiếc áo bị rách một đường, thấm đỏ cả vùng vai, chắc là máu chảy nhiều lắm.
Thiếu nữ nọ không hề chú ý, nói :
- Không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút!
Đường Chấn Kiệt vội hỏi :
- Chắc là thư thư vì cứu đệ mà bị thương?
Thiếu nữ gật gật đầu, đáp :
- Vì lúc đó ta vừa mới giằng được đệ ra, không ngờ con dâm hồ ấy lại thừa cơ ra tay, ta chẳng còn cách nào hoàn kích, đành phải chịu một chưởng...
- Thư thư... thư thư... thân thư thư... thân thư thư của đệ... thư vì cứu đệ...
Đường Chấn Kiệt cảm động chảy cả nước mắt. Cũng không biết dũng khí nào đã dậy lên trong lòng Đường Chấn Kiệt khiến hai tay chàng ghì chặt lấy thiếu nữ.
- Mau buông ta ra! Đệ đệ làm sao dám ôm thư thư, người ta trông thấy sẽ cười cho...
Thiếu nữ vươn mình tựa như con bướm bay đi, nhẹ nhàng hạ xuống tiểu khê.
Đường Chấn Kiệt giật mình, cho là thiếu nữ đã bực mình, vội vàng chạy đến gần, nhìn nàng.
Thiếu nữ nói :
- Ta chẳng phải bực mình, mà chỉ là sợ đệ!
- Sợ đệ? Tại sao sợ đệ?
Chàng thấy lạ nên hỏi lại như thế. Thiếu nữ nhìn chàng, nhẹ nhàng nói :
- Sợ đệ sinh hư hỏng, đệ đích thật hư hỏng.
- Đệ hư hỏng? Đệ hư hỏng thế nào?
- Đệ... đệ... đệ... tay của đệ hỏng nhất. Nữ ma đầu nọ...
Thiếu nữ nói rồi thì hai má ửng đỏ, xấu hổ, nhưng lại cười rồi quay mình đi.
Lời ấy vừa nói ra, Đường Chấn Kiệt mới hiểu điều mà thiếu nữ nói là ám chỉ việc ở trong động.
Nỗi lo lắng qua đi, Đường Chấn Kiệt vội cúi đầu xem thấy quần áo tươm tất như lúc đầu, sờ sau lưng vẫn còn Kim Mai Hạc Chưởng, thì thét lên :
- Bộ y phục này của ta là...
Đường Chấn Kiệt định nói là bộ y phục này của ta là do cô nương mặc lại cho ta, nhưng chợt nghĩ đối phương là hoàng hoa khuê nữ, nên vội giữ miệng không nói thêm nữa.
Thiếu nữ nghe được nửa câu, quay đầu nói :
- Còn hỏi, không biết xấu hổ!
Một thiếu nữ đẹp như tiên lại không nề hà nam nữ khác biệt, dám mặc quần áo ột nam tử lõa lồ, đúng là tình nghĩa sâu xa, làm cho Đường Chấn Kiệt không dám tưởng tượng.
- A! Thân thư thư của đệ...
Đường Chấn Kiệt không ngăn được tình cảm, bèn ôm thiếu nữ vào lòng, và khóc nấc lên.
Thiếu nữ rút khăn tay, thân thiết lau nước mắt cho chàng, nói :
- Đừng khóc, hãy nghe lời thư thư, mau rời khỏi nơi đây, chỗ này sát cơ tứ phía, nguy hiểm trùng trùng.
Đường Chấn Kiệt thừa cơ hỏi :
- Thư thư có nhận ra bọn nam nữ vô sỉ ở trong động không?
- Đó là Nhị đại động chủ nổi tiếng võ lâm. Nam là Phong Lưu động chủ Ôn Nhu Lãng Tử Lam Nhất Ba, nữ là Tiêu Hồn động chủ Ngọc Diện Yêu Hồ Kim Tiểu Lan.
Đường Chấn Kiệt nghe qua thì giật mình kinh hãi, nghĩ rằng Võ lâm Nhị động võ công cao cường, trên cả Tam bảo, Tam môn. Thế mà vị thư thư này dám đơn thương độc mã đánh bại hai Động chủ. Nghĩ xong, chàng lập tức hỏi :
- Xin hỏi thư thư tôn tính phương danh và thuộc môn phái nào?
Thiếu nữ do dự một lát mới nói :
- Tên ta chưa hề cho ai biết, nhưng với đệ, ta sẽ nói, chỉ khuyên đệ chớ nói với người khác. Ta họ Lam, tên gọi Viên Viên, nhưng người ngoài đều gọi ta là Phù Dung Phi Tử.
- Phù Dung Phi Tử! Phù Dung Phi Tử! A, một danh hiệu rất tao nhã, chỉ có thư thư mới xứng với danh xưng đó!
- Thôi đi! Ta chỉ mong đệ gọi ta là thân thư thư...
Đường Chấn Kiệt liếc nhìn :
- Như vậy, thư thư nhất định là Phù Dung quận chúa nổi danh của võ lâm!
Lam Viên Viên chưa kịp đáp, bỗng từ khoảng cách trăm bước có một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng, lướt tới không một tiếng động. Thiếu nữ bèn liếc Đường Chấn Kiệt một cái rồi nói :
- Đệ đệ, ta phải đi rồi, mong đệ bảo trọng, đừng quên ngày kia đến Tiểu Long khê lấy mặc ngư.
Nói rồi phi thân lên chiếc tiểu kiệu.
Đường Chấn Kiệt vội gọi :
- Thư thư, chậm một bước. Vi thư thư, Hồng ca ca của đệ hiện nay ở đâu?
- Ở gần đây thôi, đệ tự mình đi tìm đi.
Lam Viên Viên tay vén rèm kiệu, quay đầu nhíu mày, mắt ứa lệ, thở dài một tiếng rồi mới ngồi vào kiệu. Hai kiệu phu nhấc kiệu lên rồi phóng đi nhanh như bay. Chỉ nghe vọng lại trong gió tiếng đàn tỳ bà hòa với tiếng hát. Lời ca ai oán rung cảm lòng người. Đường Chấn Kiệt đứng ngây ra nhìn chiếc kiệu khuất dần, lòng dạ ngổn ngang. Đường Chấn Kiệt ngây ra mãi, chợt nghe sau có tiếng cười, trong lòng thấy lạ, vội quay người lại thì thấy một đôi nam nữ đứng song song, chính là Tử Vi thư thư và Thu Hồng ca ca.
Tử Vi không đợi Đường Chấn Kiệt nói, đã bắt chước giọng của chàng :
- Thư thư... thư thư... thân thư thư... thân thư thư của đệ...
Đường Chấn Kiệt xấu hổ vô cùng, bèn tiến lên một bước, lấy tay bịt miệng Tử Vi lại.
Đường Tử Vi né mình tránh ra và bật cười ha hả cùng với Bạch Thu Hồng.
- Ba người ở đây vui cười, làm bọn ta tìm muốn chết.
Tiếng đến người đến, ba hòa thượng hai nữ nhân cùng một thiếu niên đi lại. Đó là Đường Chấn Anh, Hoa Tường Tường, Lăng Ba Nhất Yến, và Hư Vân, Hư Tiêu, Hư Lôi.
Không đợi mọi người nói, Đường Tử Vi nhanh miệng chỉ Đường Chấn Kiệt, nói :
- Tên tiểu quỷ này quá lắm, người nhỏ quỷ lớn, hắn đã mê một người rồi...
Đó là tin mới nhất, mấy người kia cướp lời hỏi :
- Ai?
- Là tiểu thư như thế nào?
- Người thế nào?
Đường Tử Vi cười đáp :
- Nhắc đến người đó, đầu đuôi dài dòng, đó là Phù Dung quận chúa nổi danh trong võ lâm, thường gọi là Phù Dung Phi Tử.
Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc lạ thường, muốn hỏi cặn kẽ thì Đường Tử Vi chỉ về phía xa nói :
- Linh hồn của tiểu quỷ đã bị nàng ta lấy đi rồi, chúng ta hãy trở về Phật Âm tự rồi từ từ kể lại đầu đuôi tỉ mỉ.
Thế là mọi người đi về Phật Âm tự.