Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 81




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Người trong Hợp Hoan tông không đồng tâm, từ việc Thẩm Kiều giao thủ với Diêm Thú là có thể nhìn ra đầu mối.

Tuy rằng Thẩm Kiều vừa mới phá vỡ được huyệt đạo, nhưng công lực cũng không thể trong một sớm một chiều tăng lên như diều gặp gió, một phát leo tới đỉnh cao được, tối đa chỉ là do kinh mạch mở rộng, khôi phục một chút khí lực mà thôi. Với thực lực vốn có của hắn, phân cao thấp với Diêm Thú cũng coi như có thể, nhưng nếu đồng thời đối mặt với Diêm Thú và Bảo Vân, tất nhiên là có chút vất vả.

Nhưng Bảo Vân vừa thấy Thẩm Kiều chỉ chuyên tâm đối phó với Diêm Thú, dần dần liền không nhúng tay vào nữa, để mặc Thẩm Kiều chiếm thế thượng phong, Diêm Thú thì đỡ trái hở phải.

Diêm Thú thầm hận trong lòng, lại càng không muốn để người ta coi thường, sử dụng mười phần công lực, thề phải giết chết Thẩm Kiều dưới chưởng.

Ai biết Thẩm Kiều lại hơn xa quá khứ, một thanh Sơn Hà Đồng Bi Kiếm cũng đủ khiến người ta không thể tới gần. Diêm Thú vài lần muốn chuyển thủ thành công, lại khiếp sợ màn kiếm của đối phương, không thể không hóa công thành thủ. Trong tầng tầng ánh kiếm, “Huyết Thủ Phật Tử” oai phong lẫm liệt ngày xưa lại bị áp chế đến mức ngay cả một chưởng cũng không phát ra được. Trên gương mặt lạnh lùng mi tâm nhíu chặt, mồ hôi đầy trán.

Chật vật đón đỡ, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, cùng lúc đó ánh kiếm của Sơn Hà Đồng Bi bộc phát, lao thẳng về phía mi tâm Diêm Thú.

Bảo Vân tất nhiên không thể ngồi nhìn Diêm Thú chết trước mặt mình, không thì khi hắn trở về Hợp Hoan Tông cũng khó có thể bàn giao.

Hắn một mặt quát lên với Tiêu Sắt và Bạch Nhung: “Các ngươi còn đứng đó nhìn gì nữa!”

Một mặt nâng chưởng vỗ về phía Thẩm Kiều.

Tiêu Sắt và Bạch Nhung cũng không tiện sống chết mặc bây nữa, lúc này gia nhập vòng chiến, dồn dập tấn công Thẩm Kiều.

Nhưng mà cao thủ so chiêu, thay đổi chỉ trong chớp mắt, đợi đến khi bọn hắn ra tay, thì đã nghe thấy Diêm Thú hét thảm một tiếng. Huyết quang từ bên trong màn kiếm lóe lên, trong ánh kiếm dần biến mất bắn tung tóe trên nền đất.

Một cánh tay từ mái nhà lăn xuống nền đất. Mọi người định thần nhìn lại, một cánh tay của Diêm Thú đã bị chém đứt. Hắn liên tiếp lùi về sau, điểm huyệt cầm máu, mặt mũi dữ tợn thống khổ, suýt chút nữa cũng rớt khỏi mái nhà, tất nhiên là vô lực tái chiến.

Bảo Vân và Thẩm Kiều giao thủ mấy chiêu, thình lình phát hiện sau trận chiến với Diêm Thú, đối phương lại không hề có vẻ sức tàn lực kiệt. Kiếm khí dồi dào kéo dài không dứt. Hắn cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy lần này dù thắng, cũng là thắng thảm. Huống hồ mình và Thẩm Kiều cũng không có thâm cừu đại hận gì. Giết hắn đối với mình mà nói cũng không có gì quá tốt. Cho nên hắn chỉ phân ra năm sáu phần công lực, ngăn cản bước chân đuổi giết Diêm Thú của Thẩm Kiều, cùng hắn đọ sức một hồi.

Mãi đến tận khí Tiêu Sắt ở đầu kia hô lên: “Bảo Vân trưởng lão, Diêm trưởng lão không xong rồi!”

Diêm Thú ngoại trừ cánh tay bị chém đứt, trên người còn có mấy nơi bị đả thương, to có nhỏ có. Lúc này do mất máu quá nhiều, dù đã điểm huyệt cầm máu và vận công điều tức, nhưng cũng không thể nào ngăn máu chảy chậm lại. Đau đớn hơn là, biệt hiệu “Huyết Thủ Phật Tử” của Diêm Thú, cánh tay phải bị chém xuống chính là Huyết Thủ đó, không còn tay phải này, về sau cho dù tính mạng giữ được, công lực cũng sẽ giảm mạnh. Cái này đối với người luyện võ mà nói, mới chính là đả kích trí mạng nhất.

Trong lòng hắn vừa hận Thẩm Kiều, vừa hận đám người Bảo Vân khoanh tay đứng nhìn, lập tức giận dữ đan xen, ngất đi.

Bảo Vân nghe vậy thuận thế bứt ra: “Thẩm Kiều, hôm nay ngươi tổn thương trưởng lão Hợp Hoan tông ta, món nợ này, ngày sau Hợp Hoan tông ta nhất định sẽ đòi lại bằng được!”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Ngày sau không bằng ngày này, hà tất phải chọn khi khác, trực tiếp chấm dứt luôn hôm nay đi!”

Dứt lời, hắn nâng kiếm bay vút về phía Diêm Thú, muốn nhân dịp đối phương không còn sức chống đỡ, một kích trí mạng!

Bảo Vân lấy làm kinh hãi, tựa hồ cũng không ngờ Thẩm Kiều lại cố chấp như thế, vội vàng truy sát phía sau, một chưởng vỗ về phía đối phương.

Ngay tại lúc này, Bạch Nhung cũng bay vụt tới, đôi bay bạch ngọc hóa thành từng đóa thanh liên, hình dạng ưu mỹ, phong tư yểu điệu, khiến người khác không kịp nhìn.

Nhưng mà Thẩm Kiều đưa kiếm quét ngang, màn kiếm thoáng chốc hóa thân vạn ngàn, lập tức hóa giải toàn bộ thế công của Bảo Vân và Bạch Nhung, hơn nữa còn làm cho chưởng phong của Bạch Nhung lệch hướng, đánh về phía Bảo Vân.

Bảo Vân cả giận nói: “Bạch Nhung!”

Bạch Nhung ai nha một tiếng, yêu kiều mềm mại nói: “Bảo Vân trưởng lão thứ tội, đều do tặc tử ghê tởm này làm hại!”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng lướt đi, dưới chân tỏa sen, ống tay áo như liên hoa tỏa rộng, huyễn ảnh tầng tầng, lan tỏa khắp quanh thân Thẩm Kiều, nhìn thì tươi đẹp uyển chuyển, nhưng người trong nghề vừa nhìn liền biết, từng tầng liên hoa này, kỳ thực chính là từng tầng thực khí. Chỗ lợi hại của “Thanh Liên Ấn” chính là ở đây. Nếu như người sử dụng võ công cao cường, vậy trong mỗi đóa “Liên hoa” này, đều ẩn chứa thực khí khiến người ta kinh hồn táng đảm. Thế công như thủy triều cuồn cuộn, kéo dài không dứt, đợt này tiếp đợt khác, tầng sau lợi hại hơn tầng trước.

Thanh Liên Ấn nàng đánh ra lúc này nhìn thì vô cùng lợi hại, nhưng người tiếp xúc gần như Thẩm Kiều lại có thể cảm nhận được, nội lực đẩy vào từng chưởng ấn, thậm chí còn không bằng một nửa lần đầu hai người gặp mặt.

Bảo Vân không còn ý định tái chiến với Thẩm Kiều, nhân dịp Bạch Nhung và Tiêu Sắt cuốn lấy Thẩm Kiều, hắn lập tức nâng Diêm Thú đang hôn mê rời đi, tận tới khi đi xa mới đề khí để lại một câu nói: “Tương lai Hợp Hoan tông lại tới lĩnh giáo!”

Tiêu Sắt mang thương tích trong người, vốn không có lòng ham chiến, thấy Bảo Vân vừa đi, cũng muốn đi cùng. Ai ngờ Thẩm Kiều đã để ý đến hắn từ lâu. Sơn Hà Đồng Bi Kiếm theo sát, sau lưng hắn liền có thêm một vết thương, máu tươi lập tức ồ ồ nhiễm đỏ xiêm y. Hắn đau đớn kêu lên thành tiếng, cũng không quay đầu lại, khinh công vận đến cực hạn, đảo mắt đã tiến vào trong bóng đêm mịt mờ, không còn bóng dáng.

Thẩm Kiều muốn truy tiếp, lại bị Bạch Nhung cuốn lấy không thoát thân được. Đối phương tuyệt nhiên có lập trường ngược hẳn với Thẩm Kiều, mạng người qua tay nàng cũng không ít, cố tình lại nhiều lần hạ thủ lưu tình với Thẩm Kiều. Đặc biệt là ở trong Bạch Long quan, nếu như không có nàng ngăn cản bước chân của Tiêu Sắt, e rằng Thẩm Kiều và Thập Ngũ căn bản không thể chạy thoát.

Xét theo đó, Thẩm Kiều cho dù không nghĩ tới hảo cảm nàng dành cho mình, cũng không thể quá mức tuyệt tình với nàng. Lúc này Bạch Nhung ngăn cản bước chân của hắn, không cho hắn đuổi theo đám người Bảo Vân, hắn lại không thể nặng tay với đối phương, tâm lý khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Bạch Nhung thấy dáng vẻ của hắn, trái lại bật cười, chủ động ngừng tay.

Thẩm Kiều thấy nàng đột nhiên dừng tay lại, cũng cất kiếm xoay người lại.

“Ngày đó từ biệt dưới chân núi Bích Hà Tông, ta hằng đêm trằn trọc trở mình, thật tâm tưởng niệm. Hiện giờ thấy Thẩm lang công lực tăng mạnh, không còn bị người bắt nạt, trong lòng cũng coi như được an ủi. Chỉ là nô gia đối với ngươi si mê một lòng, lại nhiều lần lưu tình ám trợ, ngươi vừa thấy nô gia liền kêu đánh kêu giết, thực sự vô tình!”

Lúc nói lời này, trên mặt nàng đều là ý cười dịu dàng, không hề có vẻ bi thương hay vui mừng, khiến người ta khó mà phân biệt thật giả.

Thẩm Kiều nghiêm túc nói: “Ân tình của ngươi, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, quyết sẽ không quên.”

Bạch Nhung che miệng cười nói: “Ta cùng chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, ngươi nghiêm túc quá. Nhưng thôi, dù sao ngươi cũng đẹp, ngay cả ta cũng không nhịn được mà muốn yêu thương đâu nha!”

Dứt lời, nàng nghiêng người tiến lên, Thẩm Kiều cả kinh, liền lùi lại ba bước lớn. Bạch Nhung dừng bước, cười khanh khách không dừng.

Thẩm Kiều chỉ cảm thấy tâm tư của nàng cũng khó dò như Yến Vô Sư, không hổ đều là người trong Ma Môn, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

“Ngươi có biết vừa rồi Yến Vô Sư dẫn Tang Cảnh Hành đi hướng nào không?”

Bạch Nhung gật gật đầu: “Có biết nha, bọn họ đi về phía dưới núi, nếu ta đoán không sai, Yến Vô Sư hẳn là muốn mượn tường thành yểm trợ để thoát khỏi Tang Cảnh Hành!”

Thẩm Kiều nóng lòng đuổi theo hai người, sau khi nghe xong liền muốn di chuyển.

Bạch Nhung cũng không để hắn đi: “Người ta nhiều ngay không gặp ngươi, ngươi đối với ân nhân cứu mạng, lại mang thái độ như thế hay sao?”

Thẩm Kiều: “Đa tạ ngươi đã cho biết, có chuyện gì để ngày khác nói!”

“Thẩm Kiều!”

Thẩm Kiều nghe thấy nàng gọi cả họ tên mình, ngừng chân lại một chút, quay đầu lại.

Chỉ thấy trên mặt Bạch Nhung đã không còn nét cười, đôi mắt hoa đào uyển chuyển nhìn hắn, toát ra cảm xúc phức tạp: “Ta còn chưa đa tạ ngươi. Từ xưa đến nay trong Hợp Hoan tông Diêm Thú luôn không vừa mắt với ta, lần này bị ngươi đánh trọng thương, sau này trong môn phái ta giảm bớt được một kình địch. Chỉ là, Thẩm lang, dù sao ta cũng là người trong Hợp Hoan tông, lần gặp mặt tới, nếu ngươi vẫn còn đối nghịch với Hợp Hoan tông, ta sẽ không lưu tình với ngươi nữa.”

Thẩm Kiều trầm mặc một lát: “Ngươi muốn làm tông chủ Hợp Hoan tông?”

Bạch Nhung có chút kinh ngạc, rồi lập tức thản nhiên: “Ta cứ cho là Thẩm lang thờ ơ với ta, không ngờ ngay cả điểm này cũng đoán được.”

Thẩm Kiều thở dài, ngẫm lại trong Hợp Hoan tông nội đấu không ngớt, mỗi người đều lòng dạ độc ác, có nhiều lúc muốn mở miệng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng được, chỉ đành chắp tay: “Ngươi nhớ tự lo thân, càng thêm cẩn trọng, sau này gặp lại.”

Bạch Nhung nhìn thân ảnh dần xa của hắn, le lưỡi một cái: “Thẩm lang ngốc!”

Một đường này Thẩm Kiều vận khinh công đến cực hạn, thân hình lao vút về phía trước, nhưng đuổi hơn nửa buổi tối, cũng không thấy hình bóng của Yến Vô Sư và Tang Cảnh Hành.

Theo lý thuyết, hiện giờ công lực của Yến Vô Sư chưa hồi phục, Tang Cảnh Hành không thể lâu như vậy rồi vẫn chưa đuổi kịp. Nếu hai người vừa đánh vừa chạy, với khinh công của hắn, cũng không đến nỗi hơn nửa đêm mà vẫn không đuổi kịp. Lúc này Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ tới, rất có thể mình đã bị Bạch Nhung lừa gạt. Đối phương đã chỉ cho hắn một phương hướng hoàn toàn sai khác, cố ý làm hắn tốn công vô ích.

Nhưng hiện giờ cho dù hắn đi vòng lại tòa miếu nhỏ kia, cũng không thể tìm được Bạch Nhung để mà tính sổ.

Thẩm Kiều ngừng lại, hơi thở dốc. Hắn cúi đầu nhìn Sơn Hà Đồng Bi Kiếm trong tay mình một cái, liền ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Qua hơn nửa đêm này, dưới tình huống không biết bọn họ đã đi đâu, muốn tìm một người, là hi vọng xa vời cỡ nào.

Thẩm Kiều nhớ tới mấy câu nói trước khi đi của Yến Vô Sư, nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nỗi lòng dao động.

Sơn Hà Đồng Bi Kiếm dường như cũng cảm ứng được tâm tình phức tạp khôn cùng của chủ nhân, ở trong vỏ kiếm rung lên vang vọng.

Ánh bình minh chiếu tới, chân trời mênh mông lộ ra màu trắng bạc, như muốn nhanh chóng vượt khỏi vực sâu, tỏa ánh sáng ngời lên khắp trời khắp đất.

Trường An.

Hai chữ này yên lặng hiện lên trong đáy lòng Thẩm Kiều.

……

Một đường thẳng lên phía Bắc là tới Trường An, lộ trình cũng không quá xa. Tốc độ đi của Thẩm Kiều cũng không tính là chậm, chỉ là không đi cả ngày lẫn đêm mà thôi, nhưng như vậy cũng mất hẳn mấy ngày.

Lúc gần tới Trường An, Thẩm Kiều liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Trên còn đường lớn vào kinh thành, thỉnh thoảng lại xuất hiện thân ảnh gia đình quyến thuộc của tội thần bị lưu vong từ phía kinh thành tới. Lại có một ít dân phu, phạm nhân dưới sự điều động dẫn dắt của quan dịch đi về phía Trường An. Ngày thường hắn cũng có thể tình cờ nhìn thấy tình cảnh như thế, đó cũng coi như bình thường. Nhưng nếu một ngày nhìn thấy cả hai nhóm, vậy tình hình phía bên kia chắc chắn không bình thường.

Lúc nghỉ ngơi ở quán trà, Thẩm Kiều liền nhìn thấy cả một gia đình bị còng hết tay chân, bị đám lính ngồi trên lưng ngựa kéo đi, lảo đảo bước đi, vẻ mặt thất thần chán nản.

Binh lính áp giải bọn họ muốn nghỉ ngơi, mọi người liền ngồi xuống quán trà. Nhưng gia quyến lưu phạm lại không có được đãi ngộ tốt như vậy, ai cũng phải ngồi ở ngoài quán, ngay cả một ngụm nước cũng không có.

Thẩm Kiều thì thầm hai câu với tiểu nhị quán trà, sau đó liền đi tới bàn bên cạnh mấy binh lính.

“Gặp mặt tức là có duyên, bần đạo muốn mời hai vị quan gia uống ly trà, không biết hai vị có thể nể chút mặt mũi không?”

Lúc này Thẩm Kiều đã đổi quần áo thành đạo bào, áo bào phiêu phiêu, dù không nói lời nào, cũng nghiêm nhiên có tư thái của cao nhân đắc đạo, càng không cần nói tới thanh âm ôn hòa dễ nghe, làm người ta sinh ra cảm giác thân cận.

Tuy rằng Vũ Văn Ung cấm phật cấm đạo, nhưng dân phong sùng đạo sùng phật trong nhân gian vẫn dưa diệt, huống hồ Thẩm Kiều vừa nhìn đã thấy không phải là đạo nhân tầm thường. Hai tên lính cũng không dám lên mặt, lập tức đứng dậy chào rồi bắt chuyện: “Sao dám để đạo trưởng phải thỉnh giáo, không bằng ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”

Thẩm Kiều đúng là đang có ý đó, liền nhân cơ hội nói: “Bần đạo từng đứng nguyện trước mặt tiên tôn, muốn trong vòng ba năm thu thập đủ chín mươi chín cọc công đức. Hiện tại vẫn còn thiếu một cọc, không biết hai vị quan gia có thể tác thành, để bần đạo mời mấy người ngoài kia uống chút nước trà, tiêu giải cơn khát?”

Binh lính cười nói: “Đạo trưởng thiện tâm, ngài cứ tự nhiên.”

Thẩm Kiều bảo tiểu nhị đi đưa nước trà, mấy người gia quyến lưu phạm kia tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt. Hắn thấy thế liền thuận tiện hỏi: “Trên đường lên kinh, bần đạo thấy không ít gia quyến phạm quan bị lưu vong, không biết trong kinh đã xảy ra chuyện lớn gì? Những quan viên kia đắc tội bệ hạ sao?”

Binh lính: “Aiz. Thật sự là bọn họ đã đắc tội bệ hạ. Bệ hạ muốn trùng tu cung điện, cha anh những người này hoặc trượng phu của họ làm quan trong triều, liền đua nhau dâng sớ phản đối, chọc giận bệ hạ, không dưng gặp họa.”

Thẩm Kiều ngạc nhiên nói: “Trùng tu cung điện? Theo bần đạo biết, bệ hạ hiện nay cần kiệm nghiêm khắc với bản thân, tựa hồ không phải người có ham muốn hưởng lạc.”

Binh lính lại sốt sắng nói: “Đạo trưởng, ta khuyên ngươi một tiếng, khi tới kinh thành, lời này ngươi nhất quyết không được nói! Tiên đế quả thực giản dị yêu dân, nhưng bệ hạ hiện giờ lại không như vậy. Thiên tử ngay cả chịu tang còn không chịu qua được một tháng, còn hạ lệnh cho người trong thiên hạ cũng không cần túc trực bên linh cữu, càng chớ nói đến mấy người dâng sớ có ý kiến này!”

Thẩm Kiều nghe lời này, sắc mặt chợt biến, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Vũ Văn Ung vậy mà đã chết rồi?!