Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 67




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Nhưng mà Yến Vô Sư chỉ mới nói ra một câu đã làm cho hắn cứng người mà dừng lại.

“Bên ngoài có lối rẽ, nếu như không có ta, không ai có thể ra được.”

“Tam lang!” Trần Cung quát lên với Mộ Dung Tấn.

Người kia không tình nguyện thu binh khí, lui về phía sau Trần Cung.

Trần Cung chắp tay, biểu hiện rất là khách khí: “Đa tạ Yến tông chủ đã quay đầu lại, chúng ta thực sực rất cảm kích. Nếu như Yến tông chủ nguyện chỉ cho chúng ta một con đường sáng đi ra ngoài, ta xin chắp tay dâng lên tấm lụa vừa rồi, không dám có nửa lời yêu sách.”

Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn, không hề nói gì, quay người đi về phía đường ra.

Mộ Dung Thấm quay đầu hỏi Trần Cung: “Chủ công, có đi theo không?”

Trần Cung gật gật đầu: “Ta đi trước, các ngươi theo phía sau.”

Mộ Dung Thấm: “Chủ công!”

Trần Cung nở nụ cười: “Đừng nói nhảm nữa, đuổi theo!”

Đám người Mộ Dung Thấm và Mộ Dung Tấn có chút cảm động, không nói thêm nữa, nhanh chân đi theo phía sau.

Trần Cung có thể thu phục đám người Mộ Dung Thấm, tất nhiên không phải không có duyên cớ. Một tiểu tử nghèo hèn không gia thế không bối cảnh, cho dù có thể nhảy lên làm ái nhân của người đứng đầu Tề quốc, cũng không có cách nào khiến cho đám cao thủ tâm cao khí ngạo như Mộ Dung Thấm cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân. Trên thực tế, vừa rồi một lời của Thẩm Kiều đã nói toạc huyền cơ. Trần Cung có thiên phú cực cao, đã gặp là không quên, qua tai không mất, khiến cho phần cơ duyên với “Chu Dương Sách” của hắn không bị lỡ mất. Với lại chính hắn cũng vô cùng nỗ lực, không chỉ vì có thể trở thành sủng thần Tề đế mà thỏa mãn, quả thực cũng có tiềm lực trở thành người lãnh tụ kiêu hùng.

Lại nói sâu thêm, người như Mộ Dung Thấm, xuất thân từ trong hoàng thất của Yến quốc tiền triều. Nếu như không có một thân võ công này, ở trong tân triều đã sớm thất thế. Bọn họ cũng không phải thế gia truyền thừa, hoàng đế cũng sẽ không cho bọn họ quyền lực quá lớn. Thứ bọn họ có thể lựa chọn chỉ có thể là làm chó săn cho đám quyền quý. Ngay cả những quý tộc phổ thông của Tề quốc cũng có thể xem thường bọn họ. Dưới tình huống đó, Trần Cung cho bọn họ một loại lựa chọn mới, dùng chính biểu hiện của mình thuyết phục bọn họ. Bọn họ tất nhiên nguyện ý thay đổi, quỳ gối trước vị minh chủ này, cống hiến công lao cho Trần Cung.

Thẩm Kiều tuy rằng không rõ nội tình cụ thể trong đó, nhưng tốt xấu gì hắn cũng coi như đã nhập thế một thời gian dài, dưới sự dạy dỗ của Yến Vô Sư, ít nhiều cũng có chút hiểu biết với thế cục và lòng người. Trần Cung có thể trong thời gian ngắn ngủi vậy mà bò đến địa vị cao, thu phục lòng người, quả thực là vô cùng lợi hại. Đổi lại là Yến Vô Sư, cho dù y hiểu rõ cách thay đổi nhân tâm, nhưng vì y từ nhỏ đã mang trong mình tính cách cuồng ngạo tùy ý, không hẳn có thể được như Trần Cung, co được dãn được như vậy.

Đây là một thông đạo đục ra từ trong lòng núi. Trên người Trần Cung có hộp quẹt, sau khi thắp sáng, dọc đường đi cũng có thể thấy ở hai bên có an trí chân nến. Nhưng vì tòa cổ thành này bị lún sụp xuống, e rằng lúc đó cũng dẫn đến một phần đá núi sập theo. Ở trên đường đi có nhiều chỗ bị đá tảng ngăn trở, chỉ còn dư lại một khe hở chật hẹp. Mọi người dùng sức đẩy những tảng đá kia ra, sau đó cẩn thận từ li từng tí chen qua.

Mộ Dung Tấn có chút không yên lòng: “Con đường này sẽ không có đám nhện chứ?”

Mộ Dung Thấm nói: “Trên người đám nhện đó có một mùi hôi thối rất rõ, nơi này không ngửi thấy, hẳn là không có nhện bò qua.”

Đang nói chuyện, phía trước đột nhiên chia làm hai, xuất hiện lối rẽ.

Mọi người dừng bước, đều nhìn bóng lưng Yến Vô Sư.

Người kia nói: “Đi bên trái.”

Mộ Dung Tấn ngờ vực: “Chậm đã! Sao ngươi biết phải đi bên trái?”

Yến Vô Sư: “Ta vừa rồi đi qua bên phải, có nhện.”

Mộ Dung Tấn: “Dựa vào cái gì chúng ta phải tin ngươi? Hơn nữa ngươi đụng phải đám nhện làm sao có thể toàn thân trở ra?”

Yến Vô Sư không để ý đến hắn, tiếp tục tiến lên phía trước.

Mộ Dung Thấm đè Mộ Dung Tấn lại, thấp giọng nói: “Y có Ngọc Thung Dung.”

Đúng rồi, Ngọc Thung Dung có thể giải trừ độc tố của đám nhện, hẳn là cũng có thể khiến cho đám nhện không dám lại gần thân y, Mộ Dung Tấn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Mà đã như vậy, tại sao Yến Vô Sư còn muốn quay lại dẫn bọn họ ra ngoài, đừng có nói là lương tâm đột nhiên bộc phát nhé?

Đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt Tông, có phần lương tâm này, đừng nói là người bên ngoài không tin, mà ngay cả chính bản thân Mộ Dung Tấn cũng không tin.

Con đường vẫn chầm chậm dốc lên trên, điều này chứng tỏ bọn họ đang đi về phía mặt đất. Mọi người trong miệng không nói, nhưng lòng thì đã dần dần tin tưởng Yến Vô Sư. Khi đi đến đoạn cuối con đường, liền xuất hiện một cái ngã ba.

Lần này có ba ngã rẽ.

Yến Vô Sư dừng bước: “Vừa rồi ta mới chỉ đi tới đây liền quay đầu lại.”

Ý của y là y cũng không biết phải chọn ngã rẽ nào.

Nhưng mọi người cũng hiểu, bọn họ lúc mới bắt đầu vào, không phải thông qua con đường bình thường, cho nên hiện đang là đi đúng lần nữa con đường trong vương thành mà thôi. Những lối rẽ này mỗi cái đều chi về một phương hướng khác nhau, tương đương với hoàng cung Trung Nguyên, trong đó tất nhiên có một số cái là đi về những cung điện khác nhau, cũng có cái dẫn tới Vương thành. Con đường đi về phía Vương thành kia mới là lối ra thực sự, chọn những cái còn lại, cũng chỉ là đi thêm chút đường vòng mà thôi. Cái sợ chính là đến lúc đó nhỡ mà mặt phải đám nhện cùng yêu hầu thì đúng là chịu không nổi.

Trần Cung hỏi Yến Vô Sư: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn đường nào?”

Yến Vô Sư không lên tiếng.

Vẫn luôn trầm mặc, Thẩm Kiều đột nhiên lên tiếng: “Nếu như đều không biết, vậy thì cứ làm một ký hiệu ở đây đi, tùy tiện chọn một cái là được, đúng sai cứ dựa vào may rủi. Nếu như chọn sai, chỉ có thể trách vận khí mình không tốt.”

Trần Cung: “Cũng được.”

Hắn nhặt một viên đá lên, ở trên vách đá vạch ra vài đường.

Động tác này không khỏi khiến Thẩm Kiều chuyên chú nhìn thêm.

Mặc dù hắn biết hiện tại võ công của đối phương khá tốt, nhưng lúc trước phải chuyên tâm chiến đấu với đám vượn, cho nên cũng không còn tâm mà quan sát chung quanh. Trước mắt, một nét lại một nét này rõ ràng cho thấy chân khí được rót vào rất mạnh, ba đường vẽ lên vách tường sâu tới ba phân, có thể thấy được nội lực hùng hậu.

Vẽ xong dấu hiệu, Trần Cung nói: “không bằng đi giữa trước? Có khi nơi này lại thông ra phía ngoài.”

Mọi người tất nhiên là không có ý kiến.

Mộ Dung Tấn thấy Yến Vô Sư không nhúc nhích, không khỏi hỏi: “Sao ngươi không đi?”

Yến Vô Sư: “Đoạn đường này, ta chưa đi qua, ta không dẫn.”

Thanh âm nói chuyện của hắn có chút nhỏ yếu ngắt quãng, người bên ngoài không phát hiện, Thẩm Kiều lại chú ý tới.

Mộ Dung Tấn cười lạnh: “Ai biết con đường này rốt cục ngươi đã đi qua chưa. Hiện tại ngươi không đi trước ai biết ngươi có xếp đặt mai phục gì đó giữa đường chờ chúng ta đi qua không?”

Nếu như đổi lại là khi trước, cho Mộ Dung Tấn cả trăm lá gan, hắn cũng chưa chắc đã dám nói với Yến Vô Sư như thế. Nhưng mà con người chính là như vậy, khi thấy người khác đánh bại y, hơn nữa còn thấy được bộ dạng sa sút của y, địa vị của người đó trong lòng nhất định cũng sẽ xuống dốc không phanh. Đến nỗi sinh ra cảm giác chính mình cũng có thể đánh bại y, người này là một kẻ không đáng để nhắc tới.

Yến Vô Sư không nói tiếp, bởi vì y đã ra tay rồi.

Mộ Dung Tấn đứng ngay bên cạnh, động tác của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không kịp rút kiếm. Cổ bị bóp chặt lấy, cả người bị nâng lên đặt trên vách đá.

Mộ Dung Thấm đánh một chưởng về phía Yến Vô Sư, lại nhẹ nhàng bị một thanh kiếm còn chưa rút khỏi vỏ đỡ được.

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Chưa thoát khỏi nguy hiểm, chư vị đã muốn tự giết lẫn nhau sao?”

Mộ Dung Tấn chụp vào Yến Vô Sư, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Yến Vô Sư đã buông lỏng tay, lùi về phía sau Thẩm Kiều.

Trần Cung quát lên: “Tất cả dừng tay!”

Hắn nói với Mộ Dung Tấn: “Yến tông chủ vốn không cần đi rồi lại quay lại tìm chúng ta, nhưng nếu như y đã chịu làm thế, chúng ta ngược lại cần phải cảm tạ y thật nhiều, về sau ngươi không được vô lễ nữa.”

Sau đó quay người về phía Yến Vô Sư chắp tay: “Ta thay mặt Tam lang bồi tội với Yến tông chủ, nếu con đường giữa này là do ta chọn, thì cứ để cho ta đi trước dẫn đường đi!”

Dứt lời, cầm theo hộp quẹt đi về phía trước.

Tuy rằng bên ngoài tỏ ra dũng khí đầy mình, đầu tàu gương mẫu, nhưng từng bước chân mà Trần Cung bước lại cẩn thận cực kỳ, hơi có chút không đúng liền dừng lại xem xét đến cả nửa ngày.

Nhưng mà dường như thật sự được trời cao chiếu cố, lần này bọn họ vậy mà lại thắng cược. Một đường thông suốt, mãi đến tận khi ra khỏi thông đạo, xuyên qua vương thành, trở lại nơi bọn họ rơi xuống lúc trước.

Từ nơi này lại tìm đường đi lên, đối với người bình thường mà nói, e rằng cực khó. Nhưng đám người Trần Cung lại chỉ cần thả người dùng khinh công bay lên, sau đó lấy binh khí cố định lại thân hình, từng bước leo lên.

Lại một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người suýt chút nữa bị ánh dương quang mãnh liệt chói mù mắt. Nhưng tương tự, bất luận người nào ngây người suýt chết dưới lòng đất gần ba ngày, đều sẽ cảm thấy ánh dương quang này thật sự quý giá.

Thẩm Kiều dùng khăn vải che mắt lại, tránh cho nó bị ánh sáng mãnh liệt kích thích mà mù. Sau một chốc, chờ hai mắt thoáng thích ứng, mới chậm rãi đem khăn vải dời xuống. Hắn phát hiện Yến Vô Sư đứng ở sau lưng mình, khăn vải của đối phương chẳng biết đã mất từ lúc nào, chỉ có thể dùng tay che mắt lại,  người thì dán vào Thẩm Kiều, tựa như sợ hắn chạy mất. Động tác nhỏ này không khỏi lộ ra chút ngớ ngẩn.

Trần Cung hỏi: “Không biết Thẩm đạo trưởng và Yến tông chủ sau này có dự tính gì không. Chúng ta quay về Tề quốc dù sao cũng đi qua Trường An, nếu như hai vị không ghét bỏ, ta có thể đưa các ngươi một đoạn, cũng miễn cho thân phận của Yến tông chủ bại lộ ra ánh sáng, dẫn tới phiền phức không đáng có.

Chuyến này hắn vốn đi là để lấy tấm lụa trong Thái A Kiếm. Hiện tại tấm lụa đã ở trong tay Yến Vô Sư, nhắc đến cũng không hay, dù sao hắn cũng đã nhớ rõ nội dung. Những lời này hắn nói, không chỉ là để lấy lòng Thẩm Kiều, biểu hiện mình rộng lượng, mà còn là nói cho Thẩm Kiều và Yến Vô Sư biết mình đã vô ý tiết lộ hành tung của Yến Vô Sư.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác xưa. Trần Cung của hiện giờ, quả thật không thể dùng cái nhìn ngày xưa để mà cân nhắc nữa rồi.

Thẩm Kiều nhìn Yến Vô Sư một cái: “Đa tạ hảo ý, ta có nơi khác để đi rồi, còn Yến tông chủ, vẫn là để tự y làm chủ là được.”

Yến Vô Sư: “Ta đi cùng ngươi.”

Trần Cung lơ đễnh nở nụ cười: “Cũng được, vậy thì xin từ biệt ở đây, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, thiên hạ không lớn không nhỏ, rồi sẽ có ngày gặp lại. Hi vọng lần gặp mặt tới, Yến tông chủ đã khôi phục như xưa, Thẩm đạo trưởng cũng có thể một lần nữa chấp chưởng Huyền Đô Sơn,”

Thẩm Kiều không tỏ rõ ý kiến, chắp tay: “Không tiễn.”

Bọn họ muốn rời khỏi Thổ Cốc Hồn, tất nhiên phải đi men theo đường lớn, qua một trấn nhỏ nghỉ chân lại, mua ngựa, sau đó mới có thể trở về vương thành Thổ Cốc Hồn, lại từ đó rời đi. Mà đám người Trần Cung và bọn họ vốn chỉ là người qua đường với nhau, Thẩm Kiều vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Yến Vô Sư, cho nên không dự định đồng hành cùng bọn họ.

Nhìn theo ba người rời đi, trên cát vàng sa mạc, lưu lại từng dấu chân dài, sau đó một cơn gió thổi qua, những dấu tích đó liền biến mất không còn tăm tích. Thẩm Kiều quay đầu lại, nói với Yến Vô Sư: “Trần Cung không phải người rộng lượng, ngươi lấy đi tấm lụa của hắn, tuy rằng hắn có thể nhớ rõ nội dung, nhưng trong lòng vẫn sẽ ghi hận ngươi, chỉ cần đi khỏi nhất định sẽ mang phiền toái đên.”

Yến Vô Sư bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên ủy khuất nói: “Mỹ nhân ca ca, cái đó không phải do ta lấy.”

Thẩm Kiều đỡ trán: “Ta biết, là ngươi của trước kia… Yến Vô Sư kia, mà tóm lại cũng vẫn là ở trên người ngươi, không phải sao?”

Yến Vô Sư vui vẻ nói: “Ngươi có thể nhận ra chúng ta sao?”

Thẩm Kiều trầm mặc chốc lát: “Nếu như ngươi đổi sang một nhân cách khác, sợ là lúc trước vừa đi, tuyệt đối sẽ không trở về.”

Yến Vô Sư: “Ta rất vui nha, ngươi không có nhận sai ta. Ta biết y bỏ lại ngươi, trong lòng vô cùng sốt ruột, dùng hết sức mới khống chế được thân thể để mà quay trở lại.”

Y kéo tay Thẩm Kiều: “Ngươi đừng tức giận mà, có được không?”

Thẩm Kiều thở dài một cái: “Y không làm như vậy, sẽ không phải là Yến Vô Sư. Yến Vô Sư chân chính, không thể nói với ta những lời như vậy. Ta chỉ là không nghĩ tới, bên trong tính cách của y lại diễn sinh ra một người như ngươi. Chuyện này vốn là không thể xảy ra.”

Trong nụ cười của Yến Vô Sư bỗng nhiên lộ ra một tia xảo trá không dễ gì phát giác: “Không phải đâu.”

Thẩm Kiều không rõ: “Cái gì?”

Yến Vô Sư: “Không có gì, chúng ta lúc nào mới có thể quay về? Phải chờ bọn hắn đi thật xa à? Ta đói bụng rồi.”