Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 32




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thẩm Kiều lại rất bình tĩnh: “Thẩm mỗ đã không còn là chưởng giáo, sợ là làm Đoàn huynh thất vọng rồi.”

Trận chiến với Côn Tà, chiến thiếp chính là do Đoạn Văn Ương đưa tới, tất nhiên hắn nhận ra thân phận Thẩm Kiều.

Hắn là sư huynh của Côn Tà, lại bởi vì có một nửa huyết thống người Hán, mà ở Đột Quyết có thân phận không bằng Côn Tà, cứ nhìn lần đó người đại diện cho Hồ Lộc Cổ xuất chiến là biết, không phải hắn mà là Côn Tà.

Đoạn Văn Ương cười ha ha: “Thẩm chưởng giáo ẩn thân thật kỹ đó, bằng đức vọng của ngươi, nếu nói ra thân phận, sợ là ngay cả Thuần Dương Quan cũng phải ngồi phía dưới ngươi đi, đâu đến mức phải mượn danh nghĩa của Yến Vô Sư đến dự tiệc chứ? Lẽ nào đúng như giang hồ đồn đại, ngươi và Yến tông chủ có quan hệ không ít, cùng đến cùng đi, hóa ra là thật sao?”

Chẳng ai ngờ tới chuyến chúc thọ hôm nay, lại có thể coi được nhiều vở kịch lớn như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong bữa tiệc tiếng bàn luận vang lên không ngớt, mọi người dồn dập nhìn về phía Thẩm Kiều, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên khó có thể hiểu, ngay cả Phổ Lục Như Kiên ở bên cạnh cũng mở to miệng kinh ngạc, quay đầu nhìn Thẩm Kiều.

Sau khi Thẩm Kiều gặp nạn, sống không thấy người chết không thấy xác, tất cả mọi người đều đoán là hắn tự cảm thấy hổ thẹn với Huyền Đô Sơn, không còn mặt mũi nào xuất hiện lại, đơn giản đi mai danh ẩn tích, chạy vào thâm sơn cùng cốc trốn tránh không chừng, lại không thể ngờ rằng, đối phương lại xuất hiện ở trên một bữa tiệc mừng thọ của quý tộc Bắc Chu.

Lý Thanh Ngư quan sát tỉ mỉ đối phương một phen, tâm trạng kỳ vọng.

Lúc trước khi lên Huyền Đô Sơn, hắn vẫn từng cảm thấy tiếc nuối vì không thể đánh một trận với Thẩm Kiều, bây giờ nhìn dáng dấp ốm yếu gầy gò của đối phương, sự tiếc nuối của hắn chỉ càng thêm nồng đậm, không phải là sự tiếc hận khí thiếu đi một đối thủ, mà là tiếc hận đối thủ này không còn xứng làm đối thủ của hắn.

Thẩm Kiều ngậm miệng không nói, không trả lời thêm bất cứ vấn đề nào mà Đoạn Văn Ương nói nữa.

Tần lão phu nhân than thở một tiếng,cởi chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho nhi tử: “Đây vốn là đồ vật của Hồ Lộc Cổ, thời gian vụt trôi, cảnh còn người mất, cũng nên để vật quy nguyên chủ, cầm đi đi.”

Nàng xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng lại đi tới tận Đột Quyết bái sư, cũng từng có một quá khứ sâu xa với thượng sư Đột Quyết Hồ Lộc Cổ. Hai huynh đệ Tô Uy Tô Tiều từ lúc có nhận thức đều cho rằng mẫu thân chỉ là khuê tú bình thường, có tình cảm vô cùng tốt với phụ thân, bây giờ từ những con chữ mà mẫu thân nói ra lại chất chứa biết bao tâm tình phức tạp, giống như mối quan hệ giữa nàng với Hồ Lộc Cổ không chỉ là quan hệ sư đồ bình thường.

Hồ Lộc Cổ càng lạ hơn, tín vật không còn, lại mãi không thấy tìm tới, mãi đến tận hôm nay, ba mươi năm sau, Đoạn Văn Ương xuất hiện, đoạn chuyện cũ này mới phô bày ra trước toàn thể thiên hạ.

Tô Tiều rất khó chịu, nhưng trong trường hợp này vẫn biết không nên hỏi nhiều, chỉ đành nhận lấy chiếc nhẫn, đưa cho hạ nhân Tô gia, để chuyển lại cho Đoạn Văn Ương.

Đoạn Văn Ương nhận chiếc nhẫn, hành một cái lễ tiết của người Đột Quyết: “Lão phu nhân thâm minh đại nghĩa, tại hạ vô cùng cảm kích, có tín vật này, tại hạ cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của sư tôn rồi.”

Tần lão phu nhân: “Hồ Lộc Cổ qua đời như thế nào?”

Đoạn Văn Ương than nhẹ: “Sư tôn ta vì muốn đột phá cảnh giới thiên nhân, bế quan tu luyện, dùng kỳ hạn ba năm, lệnh cho chúng ta không được đi vào quấy rối, ai ngờ kỳ hạn vừa đến, thời điểm chúng ta đi vào coi, lại phát hiện lão nhân gia người đã tọa hóa*.”

*Tọa hóa: về trời trong lúc ngồi tu luyện.

Ở đây người lớn tuổi một chút, đều nhớ Hồ Lộc Cổ năm đó là cao thủ hùng tâm bừng bừng quét ngang Trung Nguyên, cuối cùng dừng lại ở trong câu chuyện cũ cùng với Kỳ Phượng Các, nhưng đáng tiếc nhất đại tông sư, chung quy cũng vẫn phải đi tới kết cục bèo dạt mây trôi, sau lần đó, giang hồ thiên hạ, dù có gió nổi mây vần, cũng chẳng còn liên quan gì đến Hồ Lộc Cổ và Kỳ Phượng Các nữa.

Anh tài ngút trời, tựa như bèo dạt, tan biến trong tiếng than thở của đất trời.

Tần lão phu nhân yên lặng không nói, không biết trong lòng suy nghĩ thế nào.

Tô Uy Tô Tiếu hận hắn làm hỏng tiệc mừng thọ của mẫu thân, thấy thế cũng không khách khí nữa: “Nhẫn đã hoàn lại rồi, kính xin các hạ mau rời khỏi Tô phủ!”

Đoạn Văn Ương: “Hai vị công tử đừng vội đuổi ta đi, lần này ta đến còn muốn hỏi xin các ngươi một người.”

Tô Tiếu cho là hắn muốn gây bất lợi cho mẫu thân, lạnh lùng nói: “Nơi này của chúng ta không có người ngươi muốn.”

Đoạn Văn Ương cười nói: “Tô nhị công tử hỏi còn chưa hỏi, sao đã lên tiếng cự tuyệt. Ngươi yên tâm, ta không phải muốn gây bất lợi cho Tần lão phu nhân, nhẫn ta đã cầm, tâm nguyện của sư tôn ta đã hoàn thành, đương nhiên ta sẽ không dây dưa nữa. Người ta nói kia, là phụng theo ý muốn của Đà Bát Khả Hãn.”

Tô Uy: “Vậy ngươi nên đến gặp bệ hạ trình báo, tòa miếu nhỏ như Tô phủ ta đây, không chứa nổi vị đại phật như ngươi, người đâu, tiễn khách!”

Đoạn Văn Ương: “Khoan đã! Mỹ Dương huyện công có phải có một muội muội gả cho Nguyên Hùng? Người này có hiềm khích với Đột Quyết ta, bây giờ Đột Quyết và Chu triều kết minh, Khả Hãn lệnh cho ta đem một nhà già trẻ người này mang về Đột Quyết xử trí, kính xin Mỹ Dương huyện công giao bọn họ ra đây!”

Tô Uy hơi biến sắc mặt.

Cái người trong lời nói của đối phương, chính là một nhà đường muội của hắn. Vị em rể Nguyên Hùng này đắc tội Đột Quyết, chỉ lo Đột Quyết sẽ ỷ vào việc hai nước kết minh mà đến đòi người, cho nên đặc biệt chạy đến nhà hắn xin ở tạm. Tô Uy cũng đã bí mật thu lưu bọn họ, lại không ngờ được Đoạn Văn Ương biết được tin tức, không chút buông tha, tìm tới tận cửa.

“Bọn họ ở đâu, ta cũng không biết, nếu ngươi muốn tìm người thì tự đi mà tìm, không có quan hệ với Tô phủ ta!”

Đoạn Văn Ương: “Kính xin Mỹ Dương huyện công đừng làm ta khó xử. Ta nể phần duyên tình giữa tiên sư và lão phu nhân, vừa rồi mới cố ý tới tận cửa đòi người, mà không phải là trực tiếp bẩm báo với bệ hạ. Nếu như chờ Chu Chủ hạ lệnh, chỉ sợ quý phủ sẽ gặp phải rắc rối.”

Tô Tiều giận dữ: “Ngươi ở trong ngày sinh thần của mẫu thân ta tới cửa diễu võ dương oai, đầu tiên là đòi nhẫn, chúng ta đã cho ngươi, ngươi vậy mà còn được voi đòi tiên? Chẳng lẽ cho rằng Tô gia ta sợ ngươi sao! Đã nói là người không có ở đây, cút!”

Đoạn Văn Ương cũng không còn giữ nụ cười, hắn nheo mắt nhìn Tô Tiếu, chậm rãi nói: “Nghe nói Tô nhị công tử là đệ tử của Thuần Dương Quan, chắc là thân thủ bất phàm, hôm nay có duyên gặp dỡ, có ý muốn lãnh giáo một chút!”

Tô Tiều cười lạnh: “Được lắm, đuôi cáo rốt cục cũng lộ ra rồi, rõ ràng là đến gây rối, lại còn phải giả bộ thuần lương. Hôm nay tự ngươi đưa mình đến cửa, có chết hay tàn phế cũng đừng khóc lóc chạy tới gặp Khả Hãn Đột Quyết mà cáo trạng!”

Lời vừa dứt, hắn liền phi thân lên vồ về phía Đoạn Văn Ương.

Một chiêu này cũng không phải không có quy củ hay chương pháp gì, mà là phối hợp với kiếm pháp, thân tùy ý lay động, tiêu sái cực điểm, lập tức có người quát to một tiếng tuyệt.

Đối mặt với kiếm pháp như thiên hoa vạn biến của Tô Tiều, Đoạn Văn Ương không chút hoang mang, cũng không lùi bước về sau, mà đợi đến khi ánh kiếm đầy trời của đối phương chuyển tới trước người, mới trực tiếp dùng tay không xuyên thẳng vào trong ánh kiếm.

Tay không đánh vào kiếm sắc, không những không bị ánh kiếm cắt nát, ngược lại lại có thể miễn cưỡng chế trụ ánh kiếm.

Mọi người định thần nhìn lại, chỉ thấy tay phải Đoạn Văn Ương vững vàng nắm lấy thân kiếm, nhẹ xoay cổ tay, cũng không thấy dùng chút lực nào, thân kiến liền bị tác động đến mức kêu ong ong.

Tô Tiều suýt chút nữa không cầm nổi kiếm mà tuột tay ra.

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc không dám tin.

Võ công của hắn tuy không sánh bằng sư đệ Lý Thanh Ngư, nhưng ở trên giang hồ cũng coi như là nhất lưu cao thủ, chưa từng bao giờ gặp phải cái tình trạng vừa mới đấu võ đã bị đánh cho quân lính tan tác thế này.

Lẽ nào chỉ vì đối phương là đệ tử của Hồ Lộc Cổ, liền có thể mạnh hơn một bậc hay sao?

Tô Tiều cảm thấy không phục, chiêu thức trên tay biến đổi càng nhanh, thân hình chưa từng dừng lại, sau khi thu tay lùi lại mấy bước, liền mượn lực nhanh chóng quay ngược trở lại, ánh kiếm mang theo chân khí đánh thẳng tới mặt Đoạn Văn Ương, một tay khác thì dùng toàn lực vận khí đánh về phía đối phương.

“Phòng quá nhỏ, đánh nhau không thoải mái!” Đoạn Văn Ương không hề cố gắng đón đỡ, cười sang sảng một tiếng, quay người nhảy ra bên ngoài.

Tô Tiều theo sát không dừng, hai người đánh nhau từ trong phòng ra ngoài phòng, chỉ một thoáng ánh kiếm đã bắn ra bốn phía, hàn khí âm lãnh lan tràn khắp nơi, khách nhân tự nhiên cũng đi theo ra ngoài xem.

Một người kiếm quang mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn, che kín bầu trời, ập đến không ngơi, người còn lại tay không tấc sắt, như dạo bước bên trong làn kiếm, tựa như luôn luôn nằm trong hiểm cảnh, nguy ngập là thế nhưng mỗi lần đều từ trong hiểm cảnh ấy, lách khỏi ánh kiếm mà giữ được một mạng. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy kinh tâm động phách. Thanh Đô công chúa không rành võ công, cũng không muốn tận mắt nhìn thấy máu tanh khắp nơi, liền lưu lại trong phòng với Tần lão phu nhân, chưa từng đi ra.

Người ngoài nghề chỉ như xem trò vui, người trong nghề nhìn vào, nếu võ công đạt tới một cảnh giới nhất định, có thể nhận ra được tuy rằng Đoạn Văn Ương nhìn như nguy hiểm trùng trùng, nhưng trên thực thế lại là người chiếm ưu thế hơn.

Phổ Lục Như Kiên chậc một tiếng, nhỏ giọng nói với Thẩm Kiều: “Ta nhìn qua cũng thấy là Tô nhị lang đang bị đùa giỡn.”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Ta cũng có ý này.”

Phổ Lục Như Kiên nghe hắn nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Thẩm huynh có thể nhìn thấy?”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Mặc dù ta không thể nhìn, nhưng có thể nghe.”

Phổ Lục Như Kiên: “Nghe kiểu gì?”

Thẩm Kiều: “Xuất kiếm, chân khí, bước chân, thậm chí hô hấp, đều có tiếng động. Người mù nhĩ lực sẽ nhạy cảm hơn đôi chút, Đoạn Văn Ương có ý định thăm dò võ công của Thuần Dương Quan, cho nên không vội vã phân cao thấp, nhưng đáng tiếc là Tô Tiều không nhận ra, ngược lại bị hắn quấn lấy đùa giỡn.”

Ở đây, người có thể nhìn ra điểm này, tuyệt không chỉ có mình Thẩm Kiều và Phổ Lục Như Kiên, chỉ là trận này còn chưa phân ra cao thấp, người ngoài tùy tiện nhúng tay, có thể sẽ gây lên mất công bằng, khiến người khác khinh thường, thứ hai cũng có là xem nhẹ Tô Tiều, Cho nên cho dù hắn là sư đệ của Lý Thanh Ngư, cũng chỉ có thể tạm thời đứng đó yên lặng nhìn diễn biến, chờ bọn họ đánh ra kết quả rồi tính tiếp.

Phổ Lục Như Kiên nghe hắn nói như vậy, thuận miệng hỏi: “Đều là đệ từ của Hồ Lộc Cổ, Côn Tà so với Đoạn Văn Ương thì ai hơn ai kém?”

Lời ra khỏi miệng mới phát hiện có chút không thích hợp, liền áy náy nói: “Không phải ta có ý định gợi lên chuyện thương tâm của Thẩm huynh đâu!”

Thẩm Kiều cười nói: “Không sao, Côn Tà tuy mạnh, võ công lại đi theo con đường cương mãnh ác liệt, không bằng Đoạn Văn Ương tùy ý khoan thai. Theo như ta thấy, chỉ sợ Đoạn Văn Ương mới càng hiểu rõ hơn sự tinh túy của võ học sư môn, so ra cũng hơn hẳn Côn Tà mấy phần.”

Phổ Lục Như Kiên nghe vậy nghiêm mặt lại: “Nói như vậy, hôm nay người này đến Tô phủ chỉ sợ không phải chỉ vì chuyện đòi lại tín vật hay một nhà đường muội của Tô công tử, mà còn có ý định phô trương thanh thế.”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Ta cũng đang có ý nghĩ này.”

Tiệc mừng thọ hôm nay, vì Tô Tiếu, nên trong đám khách khứa có tới hơn một nửa là người trong giang hồ, trong đó có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi, ví dụ như Lý Thanh Ngư. Nếu nói tranh chỗ trong thập đại cao thủ chỉ sợ chưa chắc đã được, nhưng nếu Đoạn Văn Ương có thể đánh bại bọn họ, thì cũng đủ để chứng tỏ võ công của hắn hơn hẳn những người này, hiệu quả tuyệt đối không thua kém gì trận chiến ngày đó của Côn Tà với Thẩm Kiều.

Người Đột Quyết thận trọng từng bước, kết thông gia với Bắc Chu, lại có dây dưa không rõ với Bắc Tề, mặt khác hiệp trợ Bắc Chu đánh Bắc Tề, nhưng lại thu nhận quý tộc quan lại từ Bắc Tề chạy trốn tới, có thể nói là đưa đẩy cả hai bên, nhưng bởi vì thực lực mạnh mẽ, Bắc Chu cũng được, Bắc Tề cũng thế, không nước nào dám thật sự lật mặt hỏi tội, lòng lang dạ thú của chúng, chưa từng bao giờ che giấu.

Bây giờ một đời cao thủ Đột Quyết mới dồn dập đi vào Trung Nguyên, tựa như muốn hoàn thành kế hoạch mà năm đó Hồ Lộc Cổ không thể hoàn thành, mưu đồ bá nghiệp. Đầu tiên là chuyện Côn Tà ước chiến với Thẩm Kiều, đạp Huyền Đô Sơn xuống dưới chân, một trận thành danh, bây giờ lại tới Tô phủ, khiêu chiến quần hùng. Nếu không có chuyện Côn Tà thua thiệt dưới tay Yến Vô Sư, chỉ sợ hiện tại người Đột Quyết sẽ càng thêm hung hăng kiêu ngạo.

Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên Đoạn Văn Ương cười lớn một tiếng, ánh kiếm khiến người ta hoa mắt mê mẩn bỗng chốc dừng lại, tiếng rên của Tô Tiều lập tức truyền đến, có rất nhiều người thậm chí còn không nhìn thấy Đoạn Văn Ương ra tay như thế nào, Tô Tiều đã té từ trên nóc nhà xuống rồi.

“Nhị đệ!” Tô Uy nhanh chóng chạy tới đỡ người dậy, “Đệ không sao chứ!”

Tô Tiều Lắc đầu một cái, trên mặt lộ vẻ đau đớn lại cố nén không kêu ra tiếng.

Đoạn Văn Ương cũng từ trên nóc nhà nhảy xuống, thái độ rất tùy tiện, một đám người nơi này chẳng ai có chút hảo cảm nào với hắn nhưng lại không thể không thừa nhận thực lực của hắn.

Tô Uy giận giữ nói: “Đoạn Văn Ương, ngươi đừng khinh người quá đáng, thật sự coi Tô gia ta như chỗ không người hay sao?”

Đoạn Văn Ương mỉm cười nói: “Lời ấy của Huyện công sai rồi, xuất thủ trước là lệnh đệ, sao hiện tại lại tính lên đầu ta? Nếu các ngươi chịu giao một nhà Nguyên Hùng ra, ta lập tức rời đi, tuyệt không quấy rầy.”

“Ngươi hùng hùng hổ hổ, nếu chúng ta lại lui bước nữa, không phải ngươi sẽ cho rằng chúng ta là quả hồng nhuyễn muốn nắn thế nào thì nắn sao. Đã như vậy, để ta lĩnh giáo xem bản lĩnh Hồ Lộc Cổ truyền cho ngươi được đến bao nhiêu đi!” Tần lão phu nhân từ bên trong đi ra, mặc dù đã năm mươi tuổi, nhưng có lẽ do từng luyện tập công pháp, nhan sắc của nàng cũng không hề có nét già nua, trái lại lộ ra một phong thái thành thục chín chắn, là một mỹ phụ trung niên hiếm có.

Đoạn Văn Ương tiếc nuối nói: “Bàn đi bàn lại, ta còn phải gọi lão phu nhân một tiếng Thanh sư tỷ, chỉ tiếc sau khi ngài mang theo nhẫn của sư tôn chạy trốn khỏi Đột Quyết, tiên sư cũng đã đem ngài trục xuất ra khỏi sư môn. Ta từng nghe nói, năm đó sư tôn rất coi trọng ngài, thậm chí còn có ý định đem y bát truyền lại cho ngài. Lão phu nhân vậy mà lại dùng sắc đẹp mê hoặc tiên sư, sau khi đạt được mục đích liền trộm rời đi, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ ngài không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”

“Câm miệng!” Nghe hắn sỉ nhục mẫu thân, hai huynh đệ Tô thị vô cùng tức giận.

Lão phu nhân lại cười lạnh nói: “Ân oán giữa ta và Hồ Lộc Cổ, khi nào đến loại tiểu bối như ngươi xem vào! Chẳng lẽ Đột Quyết không có người đến mức Hồ Lộc Cổ chỉ có thể nhận loại người miệng lưỡi trơn tru như ngươi làm đệ tử hay sao?”

Nàng nói với Tô Uy: “Đại lang, đem Nhị Lang kiếm ra đây!”

Không đợi Tô Uy kịp hành động, liền có người nói: “Lão phu nhân việc gì phải hạ thân phận, tính toán với một tên man tử Đột Quyết. Không cần phiền ngài phải ra tay, người này vừa rồi giao thủ với đệ tử của Thuần Dương Quan, vậy cũng nên do Thuần Dương Quan xử lý.”

Người nói chuyện chính là Lý Thanh Ngư, sắc mặt hắn lãnh đạm, không có quá nhiều biểu tình, ngữ khí thường thường, nửa điểm sát khi cũng không có.

Có thể chính vì ngữ khí như vậy, mà Đoạn Văn Ương lại nghiêm túc hẳn lên. Hắn quan sát tỉ mỉ Lý Thanh Ngư một phen: “Vị này chắc là một trong song bích Thanh Thành Lý công tử. Ta thấy lệnh sư huynh so với ngươi thì không bằng một ngón tay, vậy mà cũng dám xưng là song bích Thanh thành, thật sự là ủy khuất cho ngươi rồi!”

Lý Thanh Ngư không để ý đến chuyện hắn cố tình gây xích mích, chỉ đơn giản rút kiếm ra, mũi kiếm hướng xuống dưới, cổ tay tựa như hạ xuống lại khẽ nâng lên, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí tức lười biếng tùy ý, thoạt nhìn cũng không nghiêm túc là mấy.

Vẻ mặt Đoạn Văn Ương từ từ nghiêm túc lại, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái roi ngựa, ngăm đen, dài nhỏ, không biết dùng vật gì làm ra, nhìn không có chút lộng lẫy bóng sáng nào, rất tầm thường, không có gì đặc biệt.

Phổ Lục Như Kiên không nhìn ra được điểm nào đặc biệt, không nhịn được thấp giọng hỏi Thẩm Kiều: “Thẩm huynh, ngươi thấy cái roi của hắn có chỗ nào đặc biệt không?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Ta không thấy được rõ, là dạng roi gì?”

Phổ Lục Như Kiên mô tả một phen.

Thẩm Kiều trầm ngâm: “Nếu ta đoán không lầm, roi kia của hắn là dùng da cá sấu Nam Hải ngâm với thuốc nước đặc chế của Miêu Cương, dẻo dai vô cùng, cho dù là kiên binh lợi khí, cũng chưa chắc có thể cắt đứt được.”

Phổ Lục Như Kiên a một tiếng: “Quả nhiên là rất có lai lịch, xem ra lần này Lý công tử gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi!”

Không chỉ hắn, những người khác cũng đều rất trông mong trận này, mắt thấy một hồi giao phong đặc sắc chuẩn bị diễn ra, trong lòng khó tránh khỏi hưng phấn.

Phổ Lục Như Kiên vừa nói xong câu đó, Lý Thanh Ngư liền động.

Lý Thanh Ngư ra tay, khác biệt vô cùng lớn với Tô Tiều.

Động tác của Tô Tiều rất nhanh, sắc bén ác liệt, dùng nhanh để thắng, kiếm khí tỏa ra dường như thiên la địa võng vây lấy kẻ địch, khiến cho đối phương không nơi để trốn, thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm tình của địch nhân. Phong cách như vậy, đối với những người võ công cao hơn hắn rất hữu hiệu, nhưng đối với cao thủ như Đoạn Văn Ương thì không ổn. Nội công của hắn thâm hậu như tường đồng vách sắt, đủ để không bị mê hoặc bởi kiếm khí của Tô Tiều, một nhát lật ngược thế cờ.

So với đó, động tác của Lý Thanh Ngư chậm hơn rất nhiền, mang theo tư thái không chút hoang mang, ở trong mắt người khác, kiếm của hắn nhẹ nhàng đưa ra, kéo theo một vệt sáng, mũi kiếm thậm chí không chỉa vào Đoạn Văn Ương mà chỉ hơi chênh chếch với mặt đất, động tác gần như lười biếng, giống như một đóa hoa nhẹ nhàng nở rộ dưới ánh mặt trời.

Nhưng ở trong mắt Đoạn văn Ương, đi kèm với đóa hoa kiếm đó, chân khí từ cơ thể đối phương trào dâng ra đầu mũi kiếm, từ mũi kiếm dâng tới mặt đất, đến mức gạch xanh trên sàn từng miếng từng miếng bung lên, vết nứt vỡ hiện ra, những mảnh gạch vụn đi cùng với chân khí bắn mạnh về phía hắn!

Cùng lúc đó, không đợi Đoạn Văn Ương làm ra hành động tiếp theo, Lý Thanh Ngư đã bay người lên, người kiếm hòa hợp, hóa thành một vệt sáng, coi chân khí hộ thể của đối phương tựa như không có, lấy thế đánh như lôi phong chớp giật, tím xanh đan xen, hỏa lôi phun trào, thẳng tắp đánh vào!

Chậm mà nhanh, hoãn mà gấp, những biến hòa này phát sinh chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, người nào thoáng thất thần đã có thể không kịp người thấy rõ ràng.

Đoạn Văn Ương quất một roi tới, vừa vặn chặn lại cả người lẫn kiếm!

Hai cỗ chân khí va vào nhau, như hai vương gặp gỡ, gió thổi mây vần, phiên giang đảo hải, hậu quả hoặc là roi của Đoạn Văn Ương phá nát kiếm của Lý Thanh Ngư hoặc là kiếm của Lý Thanh Ngư chém rụng roi của Đoạn Văn Ương.

Nhưng mà nằm ngoài suy đoán của mọi người, roi của Đoạn Văn Ương vậy mà lại rơi vào khoảng không, người ngoài rõ ràng nhìn thấy thân ảnh của Lý Thanh Ngư đã va chạm với chiếc roi, nhưng cố tình lại không bị roi quấn lấy, trái lại biến thành hư vô, sau đó bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, trái phải Đoạn Văn Ương, ba nơi, mỗi nơi “Lý Thanh Ngư” đều lặp lại cùng một động tác —— đem mũi kiếm hướng ra ngoài.

Lúc này Thẩm Kiều liền nghe thấy bên cạnh có người hô khẽ một tiếng: “Kiếm ý! Lý Thanh Ngư đã luyện thành kiếm ý!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Ngư: Tại hạ Lý Thanh Ngư.

Yến Vô Sư: (khoanh tay nhìn)

Lý Thanh Ngư: Tại hạ Lý Thanh Ngư.

Yến Vô Sư: (khoanh tay nhìn)

Lý Thanh Ngư: …. Mẹ nó chứ, đừng có cản ta, ta muốn chém hắn!!! Sao lại có người tiện như vậy!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tô Tiều: Sư đệ, bình tĩnh, ngươi có khả năng đánh không lại hắn.