Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 30




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thẩm Kiều nói: “Ta đã sớm nghe nói Dịch Ích Trần khi về già có thu một đệ tử, tài hoa ngất trời, gân cốt thanh kỳ, mười lăm tuổi đã xem hết tất cả điển tịch có trong Thuần Dương Quan, thuộc nằm lòng, nhưng khi đó Dịch Ích Trần vẫn chưa đưa người đệ tử này ra triển lộ trước mặt mọi người, mà lệnh cho hắn một mình đi tới Côn Lôn ở Tây Vực trải nghiệm. Bây giờ xem ra, Dịch Ích Trần quả thật mưu tính sâu xa, mười năm mài một kiếm, kiếm này một khi ra khỏi vỏ, tất hiển tài năng!”

Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Ngươi thích làm người tốt lắm mà, qua chuyện lần này, tên tuổi Đạo môn đệ nhất thiên hạ của Huyền Đô Sơn chỉ sợ phải đổi chủ rồi, sư đệ nhà ngươi bị thua thiệt lớn, sư môn mất mặt, ngươi không thương tâm khổ sở thì thôi, sao lại tỏ ra tán dương Lý Thanh Ngư như vậy?”

Thẩm Kiều nói: “Úc Ái tự phụ cực đoan, để cho hắn nhận chút giáo huấn cũng tốt. Trên đời há có thứ mãi mãi là đệ nhất thiên hạ? Nhân sinh có lên có xuống, tông môn cũng không ngoại lệ.”

Yến Vô Sư cười nói: “Ngươi đúng là nghĩ rất thoáng a.”

Thẩm Kiều: “Yến tông chủ vừa rồi không phải nói có một tin tức xấu một tin tức tốt sao, không biết tin tức tốt là gì vậy?”

Yến Vô Sư: “Tin tốt ta đã nói rồi đó, Lý Thanh Ngư đoạt danh tiếng của Huyền Đô Sơn, vị Úc Ái sư đệ kia của ngươi bị mất mặt thật lớn, đối với ngươi mà nói không phải tin tức tốt sao?”

Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ: “Vậy tin tức xấu đâu?”

Yến Vô Sư: “Tin xấu chính là, sự tình ngươi lo lắng rốt cục đã xảy ra, Úc Ái có lẽ thật sự có quan hệ với người Đột Quyết.”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Là sao?”

Yến Vô Sư cố ý dừng lại một lúc lâu, mãi đến khi Thẩm Kiều nhịn không được nghiêng người tới, lộ ra biểu tình giục giã mới chậm rãi nói: “Ngay sau Ngọc đài luận đạo, sứ giả của Ni Phục Khả Hãn liền lên Huyền Đô Sơn, mời Huyền Đô Sơn phái người tới Đông Đột Quyết giảng đạo.”

Lông mày Thẩm Kiều nhíu càng lúc càng sâu.

Yến Vô Sư: “Ngươi biết Ni Phục Khả Hãn là ai không?”

Thẩm Kiều lặng lẽ gật đầu.

Khoảng thời gian này hắn cũng không phải ngồi không, ngoại trừ nghiên cứu “Chu Dương Sách”, cũng lưu ý thêm đại sự thiên hạ.

Bây giờ là thời kỳ Đột Quyết cường thịnh, ngay cả Bắc Chu và Bắc Tề cũng không thể không lá mặt lá trái*, mà chế định Đột Quyết lại rất khác với người Hán, Đà Bát Khả Hãn mặc dù là người thống trị cao nhất của Đột Quyết, nhưng mặt khác hắn vẫn bổ nhiệm cháu mình cùng đệ đệ chia nhau quản lý Đông và Tây Đột Quyết.

*Lá mặt lá trái:  chỉ hành vi trước mặt thế này, sau lưng thế khác, kèm cựa nhau để giữ một sự cân bằng ảo.

Mà vị Ni Phục Khả Hãn của Đông Đột Quyết này, chính là chất nhi đó của Đà Bát Khả Hãn.

Nghe nói người này dã tâm bừng bừng, khôn ngoan không kém Đà Bát Khả Hãn, không phải vật trong ao*.

*Vật trong ao:  ý chỉ  kẻ tầm thường.

Huyền Đô Sơn cách xa bên ngoài ngàn dặm, đã lâu không bàn luận thế sự, đột nhiên vừa xuất thế, đã có quan hệ với Đột Quyết, rất khó không làm người ta suy nghĩ lung tung. Thẩm Kiểu lập tức nghĩ đến sự hợp tác của Úc Ái và Côn Tà hại mình rớt vực.

Quan hệ với Đột Quyết, rốt cục có thể mang lại lợi ích gì cho Huyền Đô Sơn?

Thẩm Kiều nói: “Đây là hắn đang tranh ăn với hổ.”

Yến Vô Sư cười khẽ: “Vậy cũng chưa chắc, Đột Quyết cường thịnh, hiện tại nếu không muốn khai chiến, ai cũng phải nhượng chúng ba phần. Ngươi xem Chu Đế không phải cũng cưới một vị hoàng hậu Đột Quyết hay sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Chu chủ đoạt quyền từ trong tay Vũ Văn Hộ, nhiều năm làm đế, có đao thương kiếm phong nào chưa từng thấy. Ta nghe nói vì không muốn bị Đột Quyết khống chế, hắn cố ý xa lánh lạnh nhạt với A Sử thị kia, như vậy có thể thấy được trong lòng hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng chuyện này. Úc Ái tuy rằng thông minh, nhưng Huyền Đô Sơn phong bế nhiều năm, hắn không hiểu đời, tự cao với năng lực của mình, muốn hợp tác cùng Đột Quyết, chỉ sợ sẽ bị đâm ngược sau lưng, tự mình hại mình.”

Yến Vô Sư đem thiếp mời vừa rồi đặt trên bàn trà kẹp lên nhét vào trong lồng ngực hắn: “Bây ngươi ở trong mắt Huyền Đô Sơn như là kẻ bị ruồng bỏ, còn muốn làm mấy việc đó làm chi? Chỗ này có một tiệc mừng thọ, ta không định đi, nhưng có lẽ ngươi sẽ có hứng thú đấy.”

Lúc này ánh nến ảm đạm, Thẩm Kiều cũng không có mở mắt nhìn rõ ràng, chỉ nhận thiệp mời vuốt nhẹ một lát, ngón tay hắn tinh tế trơn mịn, chỉ nhờ vào những đường nét hơi gợn lên của mặt chữ, liền nhận ra hai chữ “Tô Uy”.

Hắn nghiêng đầu nghi hoặc “Người này ta không có quen.”

Yến Vô Sư: “Tô Uy, tự Vô Úy, được sắc phong là Mỹ Dương huyện công*. Hắn cưới nữ nhi của Vũ Văn Hộ, đáng ra phải xử lý liên đới, nhưng hắn có tài, Chu Đế yêu tài, có ý trọng dụng hắn, hắn lại cáo bệnh từ chối, ở nhà đọc sách. Ngày mai là thọ lễ năm mươi tuổi của mẫu thân hắn, ngay cả hoàng đế cũng đưa quà tới.”

* huyện công: một chức danh bắt nguồn từ thời Bắc Tề Hậu Chủ_Cao Vĩ, được mở rộng đến tận thời Tống, Liêu.

“Chỉ là,” Y chuyển đề tài, “Tô Vô Úy còn có một đệ đệ ruột tên là Tô Tiều, là người giang hồ, hơn nữa ngươi đoán xem sư phụ hắn xuất than ra sao?”

Y thấy Thẩm Kiều lắng nghe rất nghiêm túc, lại muốn nắm lấy tay hắn nghịch chơi.

Không ngờ Thẩm Kiều đã sớm có phòng bị, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng, sau một lát, tựa hồ cảm thấy động tác này có chút trẻ con, liền đưa tay ra phía trước, đút vào trong tay áo.

Yến Vô Sư chậc chậc một tiếng: “Ta cung cấp thức ăn với chỗ ngủ cho ngươi, lại nói ra nhiều tin tức như vậy, ngươi lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả tay cũng không chịu cho ta sờ một cái!”

Thẩm Kiều bất vi sở động: “Nếu Yến tông chủ nguyện ý, trong phủ tự có vô số mỹ nhân chủ động tiến lên phụng dưỡng.”

Yến Vô Sư: “A Kiều, ngươi chả thú vị chút nào!”

Miệng tuy bảo vậy, nhưng y vẫn nói cho Thẩm Kiều: “Sư phụ Tô Tiều là người Thuần Dương Quan, chính là sư huynh của cái người chỉ thua nửa chiêu dưới tay Úc Ái, Lý Thanh Ngư.”

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút: “Lý Thanh Ngư khá nổi tiếng, ta cũng từng nghe đến, nhưng cái người Tô Tiều này tựa hồ chưa từng nghe nói qua.”

Yến Vô Sư: “Hắn xuất thân từ thế gia đại tộc, phía trên còn có Tô Uy vừa như cha vừa như huynh, hành sự tất nhiên không phách lối như Lý Thanh Ngư. Bất quá Tô Tiều và Lý Thanh Ngư nếu đã là sư huynh đệ, ngày mai là tiệc mừng thọ của mẫu thân Tô Uy, Tô Tiều, Lý Thanh Ngư chắc là cũng sẽ tới. Chẳng lẽ ngươi không muốn đi gặp nhân tài mới xuất hiện, một mình dám đấu chọi với toàn Huyền Đô Sơn, suýt chút nữa đánh bại sư đệ của ngươi sao?”

Thẩm Kiều vuốt chữ viết trên thiệp mời, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ Yến tông chủ.”

Yến Vô Sư cười nói: “Ta với Tô gia vốn không có liên hệ, chỉ vì chức vị cao, bọn họ mới không thể không phát thiệp gửi tới đây, vốn cũng không cho rằng ta sẽ tới dự tiệc. Nếu như ngươi cầm thiệp của ta tới tham dự, vậy thay ta đưa một phần quà đến, cũng coi như làm tròn cấp bậc lễ nghĩa.”

Người như y mà chú ý đến vấn đề lễ nghi, thực sự có chút kỳ quái, nhưng Thẩm Kiều cũng không suy nghĩ nhiều: “Được.”

….

Tô Uy xuất thân từ Tô thị ở kinh thành, cái chi này cũng là danh gia vọng tộc, phụ thân Tô Xước chính là danh thần Tây Ngụy, thê tử Vũ Văn thị là con gái của Vũ Văn Hộ, bàn về lai lịch, Vũ Văn thị hiện nay vẫn coi như cháu gái của Chu Đế. Tuy rằng Chu Đế tru diệt Vũ Văn Hộ, nhưng không hề xử tội liên đới người nhà của hắn, đối với cô cháu gái này cũng quan tâm khá nhiều.

Lúc đó danh môn thế gia hầu hết có thông gia với hoàng thất, quan hệ rắc rối không phân rõ được. Tô gia cũng không ngoại lệ, thọ thần Tô mẫu, khách mời đến chúc thọ nối liền không dứt, trước cửa ngựa xe như nước, gần như tắc nghẽn. Tô gia không thể không phái một người ra ngoài chỉ đạo xử lý giao thông trước cửa, tránh gây trở ngại đi lại cho dân chúng bên ngoài.

Thẩm Kiều cũng ngồi xe ngựa tới. Xe ngựa Thiếu sư thái tử phủ vừa đến, liền kinh động đến Tô Uy đang ở bên trong đãi khách.

Yến Vô Sư mặc dù không đảm nhiệm thực chức trong triều, nhưng Chu Đế tin dùng Hoán Nguyệt tông, năm đó có thể tru diệt được Vũ Văn Hộ, thành công đoạt quyền, nghe nói trong đó có không ít công lao của Hoán Nguyệt tông. Tô Uy là sĩ phu văn nhân điển hình, tuy rằng hắn không có ý làm quan, nhưng cũng không định gây thù chuốc oán, đưa thiếp mời tới Yến Vô Sư, vốn cũng là cố gắng tận lễ tiết mà thôi, không ngờ phủ thiếu sư thật sự phái người đến, nghe vậy nhanh chóng tự mình đi ra nghênh đón.

Người trong xe ngựa vừa bước xuống, Tô Uy liền sửng sốt một chút.

Số lần hắn và Yến Vô Sư giao thiệp không nhiều, cũng biết cái người trước mắt này không phải Yến Vô Sư.

“Xin hỏi các hạ là…?”

“Tại hạ Thẩm Kiều, Yến tông chủ được bệ hạ triệu kiến vào cung, không thể phân thân nên Thẩm mỗ đi thay tới đây chúc thọ, mong Tô công thứ lỗi.”

Có câu này của hắn, thêm việc đối phương đi xe ngựa phủ thiếu sư mà đến, Tô Uy liền thoải mái cười nói: “Thì ra là vậy, Thẩm tiên sinh mời vào trong.”

Mặc dù mời người đi vào trong dự tiệc, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Yến Vô Sư là người trong giang hồ, điều này Tô Uy biết. Hoán Nguyệt tông bị rất nhiều người gọi là Ma Môn, hắn cũng từng nghe đệ đệ ruột Tô Tiều nói qua. Mà người trước mắt này, không giống người trong giang hồ, cũng không giống quan chức trong triều, nhìn qua có vẻ bệnh, ngược lại có chút tiên phong đạo cốt, chẳng lẽ Yến Vô Sư kết giao danh sĩ?

Không chỉ mình hắn hiếu kỳ, thấy chủ nhà tự mình đi ra ngoài nghênh đón, đi vào lại là một người mù, khách mời cũng cảm thấy hiếu kỳ như vậy.

Cái tên Yến Vô Sư tại Bắc Chu này như sấm đánh bên tai, nhưng người thực sự có thể gặp được y lại rất ít. Rất nhiều người thấy Thẩm Kiều và Tô Uy cùng đi vào, liền cho rằng hắn chính là tông chủ của Hoán Nguyệt tông, rồi sau đó thấy người thận trọng nghiêm túc như Thanh Đô công chúa vậy mà lại chủ động đi tới nói chuyện với đối phương, trong lòng càng lúc càng thêm hiếu kỳ.

Vì nguyên nhân từ Tô Tiều, cho nên tất cả khách mời ở đây không phải đều là công khanh thế gia, mà còn có vài nhân sĩ giang hồ.

Quan chủ Dịch Ích Trần của Thuần Dương Quan không đích thân tới, nhưng có phái đệ tử Lý Thanh Ngư đến. Mấy ngày trước Lý Thanh Ngư ở trên ngọc đài luận đạo của Huyền Đô Sơn náo động một trận lớn, không ai không biết, mắt thấy Thuần Dương Quan mơ hồ có khả năng thay thế vị thế của Huyền Đô Sơn, người nào cũng muốn tới làm quen, bên cạnh hắn tự nhiên cũng có không ít người tụ tập.

Mà tình cảm huynh đệ của Tô Tiều và Lý Thanh Ngư khá tốt, người trước giới thiệu Lý Thanh Ngư với những thế gia có qua lại với Tô gia, thời điểm Lý Thanh Ngư nói chuyện với người trong giang hồ, cũng không quên kéo cả Tô Tiều vào, để người sư huynh này có cơ hội lộ mặt.

Thẩm Kiều uyển chuyển cự tuyệt đề nghị mời hắn qua ngồi của Thanh Đô công chúa, đi tới ngồi ở chỗ chủ nhà đã an bài cho từ trước.

Hắn đại diện cho Yến Vô Sư, chỗ ngồi tự nhiên cũng không quá kém, khách nhân thấy hai mắt Thẩm Kiều không tốt, lúc thị nữ đưa thức ăn tới, bèn cố ý dặn dò một tiếng, bảo thị nữ đặt thức ăn về phần bàn bên phía tay phải của Thẩm Kiều, để hắn có thể gắp dễ dàng hơn.

Thẩm Kiều đối với ý tốt của người này tỏ vẻ cảm tạ: “Đa tạ công tử, tại hạ Thầm Kiều, không biết tôn tính đại danh của công tử là?”

Đối phương cười nói: “Tiện tay mà thôi, ta cũng chỉ nhiều miệng thêm một câu thôi, Thẩm công tử không cần khách khí. Tại hạ thuộc Phổ Lục Như thị, tên chỉ một chữ Kiên.”

Phổ Lục Như Kiên ngồi ở bên cạnh Thẩm Kiều, lại chưa từng dò hỏi thân phận cùng lai lịch của hắn, càng không thể hiện sự hiếu kỳ quá đáng đối với hai mắt hắn, chỉ cùng nói bàn luận về chủ nhà Tô Uy, nói hắn khá có tài, rất có danh vọng, tinh thông thi phú, sở trường luật pháp, giọng điệu trong lúc nói mang đầy kính phục.

Khi bàn tới thi phú văn học, khó tránh khỏi liên quan đến học vấn của phật đạo nho pháp bách gia. Bắc chu đặt nặng Phật giáo, lúc trước khi Vũ Văn Hộ nhiếp chính, còn phong Tuyết Đình hòa thượng làm quốc sư, bây giờ Chu Đế Vũ Văn Ung tại vị, tuy rằng cố gắng tiêu diệt ảnh hưởng mà Vũ Văn Hộ lưu lại, nhưng phong tục sùng bái phật pháp, trong thời gian ngắn không thể nói diệt là diệt được. Phổ Lục Như Kiên tin phật, đối với đạo giáo cũng có chút hứng thú, không hề tỏ vẻ bài xích. Hắn tất nhiên cũng không ngờ Thẩm Kiều lại có nghiên cứu thâm sâu như vậy đối với học vấn của đạo gia, cùng nhau trò chuyện, không khỏi sinh ra cảm giác vừa gặp đã thân, như bằng hữu đã quen từ lâu.

Sau khi làm quen, thấy Thanh Đô công chúa ở bên kia cho người lại đây mời, Phổ Lục Như Kiên liền trêu nói: “Có thể khiến cho Thanh Đô công chúa lấy lễ kết giao, phóng tầm mắt toàn kinh thành này cũng không có mấy người, nói ra không biết có bao nhiêu người ghen tị với ngưỡng mộ đây?”

Thẩm Kiều: “Khiến Phổ Lục Như huynh cười chê rồi.”

Phổ Lục Như Kiên: “Nghe nói đệ đệ Tô Tiều của Tô Uy là người Thuần Dương Quan, hôm nay cũng mời tới không ít nhân sĩ giang hồ, chắc chắn đều là nể mặt mũi Thuần Dương Quan.”

Thẩm Kiều: “Phổ Lục Như huynh đều biết họ?”

Phổ Lục Như Kiên: “Trước đây từng mong có thể tự do tự tại như người trong giang hồ, cũng từng học theo người ta cưỡi ngựa rong ruổi mấy năm, xem như là có biết được vài gương mặt.”

Thẩm Kiều: “Vậy có thể nhờ Phổ Lục Như huynh giúp ta giới thiệu chút không?”

Phổ Lục Như Kiên thẳng thắn nói: “Chuyện này có gì khó!”

Hắn liền nói với Thẩm Kiều: “Tô Tiều ngươi biết rồi đó, bên cạnh hắn chính là Lý Thanh Ngư, hai người này được gọi là song bích Thanh Thành, bất quá bàn về tiếng tăm, Lý Thanh Ngư vẫn là lớn hơn một chút. Vài ngày trước hắn ở trên Huyền Đô Sơn đoạt được uy phong, chắc ngươi cũng nghe tới rồi đó. Đang nói chuyện cùng bọn họ chính là Trưởng Tôn Thịnh, người phái Chung Nam. Chung Nam phái tuy rằng danh tiếng không lớn, tuy nhiên Trưởng Tôn Thịnh cũng coi như là đệ tử có tài, khả năng bắn cung có thể nói là kỳ tài, hiếm có địch thủ. Cái người mặc áo vàng đứng bên cạnh Trưởng Tôn Thịnh tên là Đậu Yến Sơn.”

Thẩm Kiều không khỏi a một tiếng: “Bang chủ Lục Hợp bang?”

Phổ Lục Như Kiên: “Đúng vậy.”

Đêm đó tại Xuất Vân tự, có rất nhiều người tới muốn đoạt lấy Vọng Ý quyển của Chu Dương Sách, kết quả đồ vật mà Lục Hợp Bang nhọc nhằn khổ sở hộ tống, trực tiếp bị Yến Vô Sư phá thành bột phấn. Tuy nói đêm đó đám người Vân Phất Y cũng nghe được nội dung mà Thẩm Kiều đọc, nhưng sau khi trở về làm sao có thể bảo đảm những gì họ viết ra không có sai sót? Chiêu này của Yến Vô Sư, trực tiếp đem tâm người ta đùa giỡn trong tay, trong lòng Đậu Yến Sơn nhất định cực kỳ hận y.

Chỉ là thấy người đi vào là Thẩm Kiều mà không phải Yến Vô Sư, hắn chỉ đành liếc mắt nhìn qua Thẩm Kiều một cái, còn lại ngồi yên bất động, cũng không có dự định lại đây bắt chuyện.

Phổ Lục Như Kiên lại nói: “Tuyết Đình thiền sư vốn là quốc sư được chính tay Vũ Văn Hộ phong, vì tầng quan hệ này, dù Vũ Văn Hộ đã chết, hắn với Tô gia vẫn có quan hệ thâm sâu. Theo lý mà nói hôm nay cần phải đến chúc thọ, không biết vì sao tới giờ còn chưa có đến, ngay cả đồ đệ cũng không phái lại đây, có chút kỳ quái.”

“Còn nữa, bên kia có một nam một nữ, là người của Bích Hà tông ở Thái Sơn và phương trượng Lưu Ly Cung. Hai môn phái này và Thuần Dương Quan xưa nay có giao hảo, chắc là nể mặt mà tới.”

“Những người còn lại cũng không có gì đáng nhắc đến, đều chỉ là tiểu nhân vật trong mấy môn phái tầm thường, ngươi biết cũng không có tác dụng gì, ta cũng không giới thiệu nhiều nữa.”

Thật ra trong những người mà hắn không giới thiệu kia, cũng không thiếu những cao thủ khá có danh tiếng trên giang hồ, chỉ là ở trong mắt Phổ Lục Như Kiên lại biến thành tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng chả sao. Cái quy tắc cường giả vi vương trong giang hồ, vào lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. E rằng bọn họ cho rằng mình ở trên mảnh đất này như cá gặp nước, nhưng Phổ Lục Như Kiên xưa nay đều giao thiệp với toàn những nhân vật đứng đầu Chu Quốc này, đương nhiên không đem những người này để trong mắt.

Thẩm Kiều đem từng người hắn giới thiệu ghi nhớ lại. Khoảng cách khá xa, thị lực của hắn không tốt, mặt đối phương cũng không nhìn rõ ràng lắm, chỉ có thể ghi nhớ qua cách ăn mặc cùng cử chỉ thân hình.

Hai người đang nói chuyện, từ cửa liền có hai người tiến vào. Thẩm Kiều nhìn thấy quen mắt, đối phương cùng chủ nhà hàn huyên vài câu, nhìn quanh một vòng, vừa vặn đối tầm mắt với Thẩm Kiều.

Tạ Tương thoáng ngẩn người, chỉ gật gật đầu, Triển Tử Càn ở bên cạnh hắn lại đã đi tới: “Thẩm công tử, hóa ra ngươi cũng ở đây a!”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Hóa ra là Triển huynh, thật khéo!”

“Đúng vậy.” Triển Tử Càn đối với Thẩm Kiều có ấn tượng khá tốt, định ngồi xuống cạnh hắn hàn huyên thêm, Tạ Tương lại đi tới nói: “Sư huynh, chủ nhà đã an bài xong chỗ ngồi, huynh ngồi lung tung, chẳng phải thất lễ sao?”

Triển Tử Càn không thể làm gì khác hơn là dừng lại: “Có thể gặp được Thẩm công tử ở chỗ này, thật lấy làm may mắn, ta có chút chuyện muốn nhờ, kính xin Thẩm công tử sau bữa tiệc nán lại một chút.”

Thẩm Kiều và Lâm Xuyên Học Cung không hề quen biết, Triển Tử Càn cũng không biết thân phận hắn, hai người bèo nước gặp nhau, Thẩm Kiều thực sự không đoán ra đối phương có chuyện gì muốn nhờ mình, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Được.”

Hai người Triển Tạ vừa đi, Phổ Lục Như Kiên liền nói: “Lâm Xuyên Học Cung hùng cứ Nam Trần, tự cao tự đại, chỉ nhìn cái người Tạ Tương kia là biết. Lần này Chu Quốc có ý liên kết với Trần phạt Tề, hai người Tạ Tương chắc chắn theo sự sai sử của Trần Đế mà đến đây. Nhưng đã đến Trường An này, đây không phải nơi bọn họ có thể định đoạt, ngươi không cần phải khách khí với bọn họ như thế.”

Thẩm Kiều cười nói: “Tạ Tương tuy có chút ngạo khí, nhưng Triền Tử Càn lại hiền hòa thân thiện hơn nhiều mà.”

Ngày đó Tạ Tương giao thủ cùng hắn, vẫn còn nhớ cố gắng thu nhỏ vòng chiến, không làm liên lụy người vô tội, có thể thấy được người này tuy rằng có chút ngạo khí, tâm tính cũng không ác độc, cho nên tuy hắn đối với Thẩm Kiều rất kiêu căng ngạo mạn, Thẩm Kiều cũng cảm thấy chuyện đó cũng không có gì là khó có thể nhịn.

Đang nói chuyện, tiệc mừng thọ đã bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Quần chúng nhân dân phát điện mừng, nhiệt liệt chúc mừng A Kiều không có thổ huyết ở chương này.

Yến Vô Sư:  À ——(ý tứ sâu xa)

Thẩm Kiều: Ta có linh cảm không lành…