Tần Sơ tỉnh lại trong đám bèo thật cao, bầu trời bị cây cỏ cắt thành những mảnh nhỏ. Xem ra hắn bị thương rất nặng, thân thể hoàn toàn không còn tri giác, những đám mây từ bầu trời xa xăm mơ màng thổi qua, hắn cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy có một bóng người nho nhỏ lấp ló bên cạnh.
Một tiểu cô nương? Cảm giác này có chút giống với Tô Kính Nguyệt... Tô Kính Nguyệt hồi nhỏ...
Tần Sơ vẫn cho rằng mình không muốn quay về quá khứ, những thứ hoang đường thống khổ đã trải qua khiến thâm tâm hắn chán ghét, nhưng giờ phút này nghĩ đến Tô Kính Nguyệt, hắn bừng tỉnh ngộ, hóa ra mình cũng thật đáng xấu hổ, lại mộng tưởng đến quãng thời gian ấy.
Năm Tần Sơ mười tuổi, theo tổ mẫu đến ngôi miếu ngoại thành dâng hương, hắn ham chơi đi lạc, gặp Tô Kính Nguyệt đói meo người gầy nhom, sắc mặt vàng vọt, lúc ấy tiểu nha đầu kia mới bảy tuổi, đầu tóc bù xù, ánh mắt đong đầy tĩnh mịch. Nàng ngồi dưới gốc cây khô sắp chết giống như bản thân nàng, cảnh tượng bi thương không nói được thành lời.
Tựa như có thiên thần xấu bụng chơi đùa sợi dây vận mệnh, khiến bọn họ có một cuộc gặp gỡ không hề tầm thường, Tần Sơ bé nhỏ động lòng "nhặt" Tô Kính Nguyệt về, cho nàng ăn cơm, để nàng dưỡng thương.
Kể từ ngày đó, tiểu cô nương gầy yếu ở bên cạnh hầu hạ tiểu thiếu gia cao quý, nàng luôn yên lặng, hiếm khi nói chuyện với người xung quanh, khuôn mặt cả ngày đơ như khúc gỗ, bất kể người khác đối với nàng là lấy lòng hay khi dễ, nàng giống như không chút bận tâm, mỗi khi Tần Sơ rảnh rỗi liền lặng lẽ ở bên hắn.
Ai nấy đều cho rằng nàng là một cô nương nhát gan, kể cả Tần Sơ cũng cho rằng như vậy.
Cho đến một lần Tần Sơ cùng mấy công tử hàng xóm đánh nhau, khi hắn đánh người khác Tô Kính Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng một bên, không có bất cứ biểu tình gì, nhưng đối phương lại tìm tới ba bốn thằng bé lớn, Tần Sơ bị đánh đến tím mắt rách môi, Tô Kính Nguyệt đứng một bên đột nhiên ra tay.
Tiểu cô nương bảy tuổi, chân còn không to bằng cánh tay hắn, vậy mà lại đánh mấy đứa lớn kia khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa: "Nói xin lỗi." Nàng ép bọn chúng nhận sai với Tần Sơ, sau đó mới thả chúng đi.
Tần Sơ sửng sốt nhìn nàng, Tô Kính Nguyệt thay hắn sửa lại mái tóc bị đánh rối tung, giống như đại tỷ, nắm tay hắn: "Trở về ta giúp huynh bôi thuốc." Nàng vừa nói vừa dắt hắn về nhà.
Đó là lần đầu tiên Tần Sơ nhận ra sự lợi hại của Tô Kính Nguyệt.
Mặc dù lần ấy sau khi về nhà bọn họ đều bị phạt, nhưng việc này cũng không cản trở Tần Sơ sinh lòng hiếu kỳ với Tô Kính Nguyệt, sau đó là sùng bái, cuối cùng trở thành ái mộ...
Tần Sơ một mực tin rằng, nếu không có thảm án diệt môn ba năm sau, có lẽ hắn sẽ rất tự nhiên theo sự sắp xếp của người nhà nạp Tô Kính Nguyệt làm thiếp, sau đó chờ đến ngày cưới một nữ nhân có bối cảnh về làm chính thê, cứ như vậy hưởng tề nhân chi phúc*, an nhàn một đời.
(*điển tích từ Xuân Phong Độ, chương 8, chỉ việc một vợ một thiếp, hiện nay ám chỉ người chồng có một vợ nhiều bồ mới coi là cuộc sống phú quý)
Nhưng như vậy thì quá thiệt thòi cho Tô Kính Nguyệt rồi, Tần Sơ cảm thấy, càng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, hắn càng hiểu rõ, gặp được một Tô Kính Nguyệt như vậy có bao nhiêu hiếm thấy.
Tần Sơ trông thấy bèo bên cạnh từ từ tụt lại phía sau, như thể có người đang kéo cơ thể hắn, cảm giác này khiến hắn có mấy phần quen thuộc, thật giống như quay về cơn ác mộng mười mấy năm trước, Tần Sơ gắng sức mở ra cặp mắt mơ hồ, nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ dáng vẻ người trên đầu:
"Đừng cứu ta..." Thanh âm hắn khàn khàn, "Ta phải ở bên... Kính Nguyệt..."
Bèo trôi thoáng dừng lại.
"Huynh chết rồi thì còn có thể ở bên ai?"
Thanh âm non nớt mang theo tang thương không cách nào lý giải, giống như ảo giác vang lên bên tai hắn. Trong lúc Tần Sơ mơ mơ màng màng, hắn không chắc chắn có phải mình vừa nghe thấy tiếng nói hay không, mí mắt nặng nề khép lại, thế giới tạm thời chìm vào an tĩnh.