Tô Nhã Ngọc cau mày nói:
- Nơi này cho người ta cảm giác kỳ quái, nói không rõ là gì.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Sau lưng tuyết sơn này chẳng lẽ chính là một trong bảy thần tích, Băng Tâm Hồ?
Ứng Thải Liên trầm ngâm, nói:
- Khó mà nói, nhưng khả năng thật lớn, chúng ta phải hiểu rõ ràng. Vạn nhất thật sự là Băng Tâm Hồ, tùy tiện xâm nhập chính là phiền toái to lớn.
Ý Thiên nghiêm mặt nói:
- Bất kể phiền toái lớn thế nào, chỉ cần Huyễn Lân ở đây thì chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Thả người bay xuống, Ý Thiên lựa chọn phi hành tầng trời thấp, mang theo ba nữ tiến thẳng tới tuyết sơn, tìm kiếm tung tích của Huyễn Lân.
Tuyết sơn không rõ, khu vực thần bí, Băng Tâm Hồ trong truyền thuyết có huyền bí gì?
Ý Thiên bốn người đang tìm kiếm Huyễn Lân, trong lần này bọn họ phải đối mặt với chuyện gì?
Đi vào chân núi tuyết sơn, Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua tuyết sơn cao vút trong mây, tâm tình hơi dị thường.
Ba nữ đứng bên cạnh Ý Thiên, Từ Nhược Hoa nói khẽ:
- Từ góc độ này mà nhìn thì chúng ta vô cùng nhỏ bé.
Ứng Thải Liên cười nói:
- Đây chính là hiểu quả mà bọn họ muốn, bằng không thì bọn họ cũng không phong bế khu vực này, chỉ cho chúng ta đi dưới mặt đất. Đây là một loại chiến thuật tâm lý, có thể gây áp lực vô hình cho người khác.
Tô Nhã Ngọc quan sát hình dạng mặt đất của tuyết sơn, phát hiện ở đây ít ai lui tới, không thấy dấu tích nhân loại lui tới.
Bầu trời bông tuyết bay múa, gió lạnh gào thét, tuy bốn người Ý Thiên không thèm để ý, nhưng người bình thường thì không thể ở đây được.
- Bông tuyết thật đẹp, thật tinh khiết.
Thu hồi kết giới, Tô Nhã Ngọc chuẩn bị thò tay chạm vào bông tuyết.
Ý Thiên căng kết giới ra ngăn cản nhã hứng của Tô Nhã Ngọc.
- Những bông tuyết này tuy đẹp, nhưng không có tinh khuyết như ngươi nói đâu.
Tô Nhã Ngọc khó hiểu, hỏi:
- Lời này của ngươi có ý tứ gì?
Ý Thiên giải thích nói:
- Đây là phương pháp bảo hộ đặc thù ở đây, ngươi chỉ cần chạm vào những bông tuyết này, đối phương sẽ biết chúng ta ở đâu.
Ứng Thải Liên kinh ngạc nói:
- Phòng ngự này đúng là không thể tưởng tượng nổi, đây không phải thứ người bình thường có thể làm được.
Từ Nhược Hoa hỏi:
- Loại tình huống này chúng ta phải làm thế nào thần không biết quỷ không hay đi qua ngọn núi đây?
Ý Thiên cười nói:
- Muốn qua mắt tuyết sơn này quá dễ dàng, chúng ta nên cân nhắc sau khi bay qua tuyết sơn sẽ xảy ra chuyện gì.
Tay phải Ý Thiên vung lên, phát ra lực lượng nhu hòa bao phủ thân thể ba nàng, mang theo các nàng bay sát đất, theo đường núi dốc đứng bay lên.
Trong nháy mắt bốn người đi tới sườn núi.
Thời điểm này một đạo hào quang bay tới, bắn thẳng tới trước mặt Ý Thiên.
Đó là một con chồn nhỏ toàn thân tuyết trắng, sau khi đánh giá Ý Thiên thì thân hình nhỏ gầy tăng trưởng gấp mười lần, gấp trăm lần.
Ý Thiên kinh ngạc, nhưng phản ứng rất nhanh, tay phải lăng không đánh ra một chưởng, lòng bàn tay bắn ra khí lạnh vô cùng, lập tức tác dụng lên người con chồn, khiến cho thân hình biến lớn của nó bị ép nhỏ lại, trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.
Con chồn nhỏ này kêu quái dị, con mắt màu xanh da trời phủ kín màu bạc, còn mang theo khủng hoảng.
Tô Nhã Ngọc sắc mặt kinh biến, vẻ mặt khó có thể tin nhìn qua Ý Thiên, dường như không ngờ hắn đáng sợ như thế.
Trong bốn người thì Tô Nhã Ngọc tu vị Thánh Đế đỉnh phong cao nhất, Ý Thiên trải qua chữa thương thực lực tăng nhiều, nhưng có thể khôi phục tu vị Vũ Đế thì Ứng Thải Liên cũng không biết, hắn cũng không có nói.
Nhưng mà từ thương thế của Ý Thiên phân tích, có lẽ không có khả năng nhanh chóng khỏi hẳn như vậy, bởi vậy hắn muốn khôi phục tu vị Vũ Đế cũng không dễ dàng.
Mà bây giờ Ý Thiên dễ dàng ép một con quái vật kia biến lại thành nguyên hình, còn không cần tốn nhiều sức, chuyện này khiến người ta kinh ngạc.
Chế trụ con chồn nhỏ, Ý Thiên cũng giao nó cho Từ Nhược Hoa.
- Nên trông chừng nó đi.
Tiếp tục bay lên, lúc này bốn người Ý Thiên không gặp bất trắc nào khác, rất thuận lợi đi tới đỉnh tuyết sơn.
Thời điểm hoàng hôn bay tới đỉnh tuyết sơn, trên đó ánh trăng tuyết trắng mờ mịt.
Tòa tuyết sơn này rất lớn, rất cao, đám người Ý Thiên đứng trên đỉnh núi, nhưng có thể nhìn rõ cảnh vật phía sau tuyết sơn.
Phía sau tuyết sơn có đại hạp cốc, bên trong có hồ nước rất lớn, mặt hồ nước đã sớm đóng băng, sương mù mờ ảo, cho người ta cảm giác như lâm vào tiên cảnh.
Bốn phía có hồ nước, tu kiến một ít băng phong, ngoại hình đặc biệt, óng ánh như ngọc.
Hồ nước nằm trong hạp cốc, ba mặt núi vây quanh, chỉ có hướng đông có lối ra.
Bốn người Ý Thiên bay qua phía nam của tuyết sơn, mà ở đối diện phía tây có một băng cung đứng thẳng, cho người ta cảm giác uy nghiêm, yên lặng.
Trong hồ nước kết băng có năm băng thụ to lớn, phân bố ở năm phương vị khác nhau.
Mỗi một băng thụ có tư thái cực kỳ giống nhau, cực kỳ cao lớn tươi tốt, cành lá rất nhiều.
Ý Thiên nhìn qua năm băng thụ to lớn này, trên mặt mang theo thần thái sợ hãi thán phục, những băng thụ này ít nhất cao mấy ngàn trượng, cành lá bao trùm phạm vi hơn trăm trượng.
Trong một ít nhánh cây băng đó có một thân ảnh tuyết trắng đang xếp bằng trên đó, tất cả đều là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, đang tĩnh tâm tu luyện.
Trong hồ nước có một băng thụ lớn nhất, trên đỉnh ngọn cây có đamg mây băng đang chuyển động chậm rãi, để lộ ra hương vị thần bí.
Ý Thiên đại khái lưu ý một chút, năm gốc băng thụ này ít nhất hội tụ mấy ngàn người trẻ tuổi, đều là thiếu nữ xinh đẹp, tất cả đều mặc quần áo thống nhất, là màu thuần trắng.
Những thiếu nữ này thân thể hòa làm một thể với băng thụ, cùng cả hồ nước, cả sơn cốc, cả thiên địa, đạt tới một loại cảnh giới huyền diệu.
Từ Nhược Hoa nhìn qua một màn trước mặt, phát ra tiếng sợ hãi thán phục.
Mà Ứng Thải Liên cùng Tô Nhã Ngọc thì kinh hô thành tiếng, trăm miệng một lời nói:
- Đây là Băng Tâm Hồ, một trong Vân Hoang bảy đại thần tích.
Kết quả này khiến Ý Thiên kinh ngạc, hắn dường như đã sớm nghĩ ra rồi.
Giờ phút này Ý Thiên đang đứng trên nhánh băng thụ lớn nhất, ánh mắt tập trung qua đám mây băng trên đỉnh ngọn cây.
Băng Tâm Hồ thân là một trong bảy đại thần tích của Vân Hoang, vẫn bị Băng Tâm Phái chiếm cứ, môn hạ đệ tử đều là nữ tử, số lượng nhiều tới mấy ngàn, có được thực lực kinh người, ngay cả Bát Cực Thần Điện cũng phải kính trọng Băng Tâm Phái ba phần.
Tương truyền mỗi cách ngàn năm Băng Tâm Hồ sẽ thai nghén ra một vị thánh linh chi nữ, có được phong độ tư thái phi phàm.
Nghe nói đệ nhất mỹ nữ của Băng Tâm Phái chính là Băng Tâm thánh nữ Hàn Ngọc, cũng là thánh linh chi nữ, có được mỹ mạo tuyệt thế và tu vị kinh người.
Băng Tâm Phái trải qua mấy ngàn năm lớn mạnh, hôm nay đã trở thành một trong năm đại môn phái trên Vân Hoang đại lục, gần với Bát Cực Thần Điện, cũng nổi danh như Nam Dương Nam Cung thế gia.