Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 64: Cứu Ngươi Một Mạng




Tô Nhã Ngọc nghe Ý Thiên nhờ vả, mang theo Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong quay người rời đi, Ý Thiên thì ngăn ở không trung, phòng ngừa cao thủ Thuần Dương Phái cùng Đan Hà phái khó xử Tô Nhã Ngọc ba người.

Trừng mắt Ý Thiên, Lý Đạo Nhất khẽ nói: 

- Lúc này ngươi lạc đàn, xem ai có thể cứu ngươi.

Ý Thiên lạnh lùng nói: 

- Chọc giận ta, hối hận là các ngươi.

Chưởng môn Đan Hà phái Vân Đan thượng nhân khinh thường nói: 

- Khẩu khí thật là lớn, chỉ một mình Vân Hạo Dương ngươi, cũng dám làm càn trước mặt chúng ta.

Thuần Dương Đạo Phái Lữ Bảo Quân khẽ nói: 

- Tiểu tử này dám giết cao thủ hai phái chúng ta, đó là chết chưa hết tội, hôm nay chúng ta phải diệt người này.

Ngọc Thuần Dương trừng mắt Ý Thiên, cười lạnh nói: 

- Không có Duyến Nhược Thủy che chở, tiểu tử ngươi hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.

Ánh mắt Ý Thiên lạnh lùng, nói: 

- Vậy sao? Ngươi nhanh quên giáo huấn trne Thiên Nhất Phong như vậy sao?

Ngọc Thuần Dương giận dữ, quát: 

- Im miệng! Ta hôm nay nếu không giết ngươi, ta sẽ không phải là Ngọc Thuần Dương.

Một bước phóng ra, Ngọc Thuần Dương đi tới trước mặt Ý Thiên, phất tay đánh ra một chưởng, đánh vào đầu của Ý Thiên.

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, Thuần Dương, Đan Hà có mười hai cao thủ, liều mạng thì hắn không chiếm tiện nghi, dùng trí mới là thượng sách.

Nghĩ vậy Ý Thiên lách mình tránh đi, thi triển trọng điệp phân thân, triển khai du đấu với Ngọc Thuần Dương.

Ý Thiên dùng thân pháp huyền diệu, người đuổi sát phía sau sẽ lâm vào trọng lực, càng lún càng sâu, khó có thể tự kềm chế.

Cao thủ hai phái không nhúng tay, mật thiết lưu ý tình huống của Ngọc Thuần Dương cùng Ý Thiên giao chiến, không muốn mang danh lấy nhiều hiếp ít.

Ý Thiên cảm thấy may mắn vì điểm này, đang nghĩ cách thoát thân.

Lý Đạo Nhất quan sát một lát, cảm thấy không đúng, đề nghị nói: 

- Tiểu tử này thập phần xảo trá, không nên đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, liên thủ bắt hắn lại.

Vân Đan thượng nhân cùng Lữ Bảo Quân trao đổi ánh mắt, song song tiếp thu đề nghị của Lý Đạo Nhất, hạ lệnh bắt Ý Thiên.

Kể từ đó cao thủ hai phái đồng thời ra tay, trừ hai vị chưởng môn ra, mười cao thủ còn lại vây quanh, đem Ý Thiên vây vào bên trong.

Chửi bới một tiếng, Ý Thiên lách mình thoát đi, lại phát hiện không gian đã bị phong tỏa, trừ phi xông ra, căn bản không cách nào chạy thoát được.

- Vân Hạo Dương, ngươi nên cam chịu số phận đi, hôm nay không có người nào cứu ngươi được nữa.

Ý Thiên lơ lửng bất động, cười lạnh nói: 

- Các ngươi thật sự không hối hận?

Ngọc Thuần Dương cười to nói: 

- Hối hận? Thực buồn cười. Ta thấy người hối hận ngươi mới đúng, đáng tiếc ngươi hối hận cũng không làm được gì cả.

Vung tay lên và cao thủ hai phái đồng loạt tấn công, hiển nhiên sớm muốn một chiêu tiêu diệt Ý Thiên.

Nhanh như tốc độ ánh sáng, trong đầu Ý Thiên hiện ra vô số ý niệm, các loại kế sách ứng phó hiện ra, làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào ứng phó mới tốt.

Mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên.

- Lấy nhiều khi ít, các ngươi đúng là không cảm thấy mất mặt sao?

Hàn khí lạnh như băng, cho người ta hương vị âm lãnh.

Mà lúc giọng nói vang vọng, một đạo khí lạnh đóng băng thiên địa lập tức đông cứng thân thể mười hai cao thủ chung quanh, ngăn cản hai bên chém giết nhau.

Thuần Dương Đạo Phái Lữ Bảo Quân sắc mặt biến hóa, bật thốt lên nói: 

- Thiên Âm Huyền Nữ Mai Nhược Tuyết.

Vẻ mặt Vân Đan thượng nhân vẻ lo lắng. Quát: 

- Đây là ân oán của chúng ta và Vân Hạo Dương, các ngươi không có vấn đề này của Huyền Âm Thần Điện, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào.

Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói: 

- Vân Hạo Dương là người của Duyến Nhược Thủy, có duyên gặp mặt chúng ta một lần. Ta đã gặp gỡ, há có thể làm như không thấy sao?

Ý Thiên chấn vỡ băng cứng, đi tới bên người Mai Nhược Tuyết, nói khẽ: 

- Đa tạ thánh nữ xuất thủ tương trợ.

Mai Nhược Tuyết nhìn qua Ý Thiên, hờ hững nói: 

- Đi thôi.

Lóe lên rồi biến mất, Mai Nhược Tuyết cùng Ý Thiên song song không thấy.

Lữ Bảo Quân cùng Đan Vân thượng nhân giận dữ, nhưng mà Mai Nhược Tuyết là thánh nữ Huyền Âm Thần Điện, bọn họ cũng không dám như thế. Chỉ có thể chửi bới vài tiếng, sau đó hậm hực rời khỏi.

Ánh sáng nhạt lóe lên, Ý Thiên cùng Mai Nhược Tuyết xuất hiện trong đám mây, gió mạnh thổi quần áo hai người phất phơ. Cho người ta cảm giác dục tiên dục tửu.

Nhìn qua Ý Thiên, Mai Nhược Tuyết nói: 

- Ta ra tay cũng không phải bởi vì Duyến Nhược Thủy, mà là vì trên người của ngươi có khí tức của người đó.

Ý Thiên khó hiểu, mình cùng Mai Nhược Tuyết chỉ gặp nhau một lần, có khí tức gì khiến nàng chú ý chứ?

- Không biết thánh nữ nói khí tức là cái gì?

Mai Nhược Tuyết nhìn qua hai mắt Ý Thiên. Trầm giọng nói: 

- Ngươi nghe nói qua Băng Ngọc Thiên Liên chưa?

Trong đầu Ý Thiên hiện ra bốn chữ Băng Ngọc Thiên Liên, lập tức khiến cho Âm Dương Thần Tinh Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa phản ứng, chuyện này làm cho Ý Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, Mai Nhược Tuyết phát hiện Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Ý Thiên nhớ rõ sư tỷ Lý Nhược Nhiên từng nói qua. Thiên Âm Huyền Nữ Mai Nhược Tuyết chính là thể chất Cửu Huyền Âm Mạch, thế gian hiếm thấy.

Hôm nay trong cơ thể nàng còn dung hợp Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, chẳng trách tu vị mạnh mẽ hung hãn.

- Thánh nữ hy vọng ta trả lời như thế nào?

Mai Nhược Tuyết nói: 

- Ta chỉ rất hiếu kỳ. Ngươi làm sao hàng phục đệ nhất kỳ vật của Vân Hoang?

Ý Thiên chần chờ nói: 

- Nói thật, ta cũng không phải rất rõ ràng, cũng không rõ giá trị của nó. Thánh nữ từ Huyền Âm Thần Điện mà đến, đối với Vân Hoang đại lục có lẽ hết sức quen thuộc, hiểu về Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa chắc nhiều hơn ta.

Mai Nhược Tuyết trầm mặc sau nửa ngày, nói khẽ:

- Bát Cực Thần Điện khác với tưởng tượng của ngươi, thánh nữ cũng không phải chỉ có một người.

Ý Thiên nghi ngờ nói: 

- Thánh nữ lời ấy có ý gì, có thể nói rõ hơn hay không?

Mai Nhược Tuyết lắc đầu nói: 

- Có rảnh ngươi nên đi hỏi Duyến Nhược Thủy a, nàng cảm thụ còn sâu hơn ta đấy.

Ý Thiên nghi vấn nói: 

- Vì sao thánh nữ nói những lời này cho ta biết?

Mai Nhược Tuyết lạnh lùng mang theo thần sắc phức tạp, sâu kín thở dài: 

- Ngươi vẫn không rõ Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa đáng sợ đến cỡ nào, đệ nhất kỳ vật của Vân Hoang còn cường đại hơn tưởng tượng của ngươi đấy.

Nói xong lời này Mai Nhược Tuyết phiêu nhiên bay đi, bóng lưng mang theo vài phần cô tịch.

Ý Thiên chưa đi, yên lặng nhìn qua Mai Nhược Tuyết đi xa, trên mặt mang theo vẻ trầm tư.

Thời điểm này giọng của Thúy Ngọc vang lên bên tai Ý Thiên, cởi bỏ nghi hoặc trong lòng của hắn.

- Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa là đệ nhất kỳ vật của Vân Hoang, có lực chấn nhiếp với huyền linh dị vật trên Vân Hoang đại lục này rất mạnh. Mà trong người Mai Nhược Tuyết có Băng Ngọc Thiên Liên là một gốc cửu cấp tiên thảo, nó cũng chịu hạn chế của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Ý Thiên ngạc nhiên nói: 

- Chấn nhiếp?

Thúy Ngọc nói: 

- Huyền linh dị vật sau khi dung hợp với cơ thể con người sẽ theo giới tính của chủ kí sinh, đối với Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa sinh ra phản ứng khác hnau. Đồng phái thì sinh ra chấn nhiếp, khác phái thì sinh ra hấp dẫn, dổi loại cách nói, Mai Nhược Tuyết bởi vì dung hợp Băng Ngọc Thiên Liên, đối với nam nhân từ trước tới nay lạnh lùng vô tình, nhưng đối với ngươi thì sinh ra cảm tình vi diệu. Đây là quan hệ nhân quả của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa và Băng Ngọc Thiên Liên.

Ý Thiên khiếp sợ, bật thốt lên nói:

- Ngươi là Thúy Ngọc Thiên Tham, cũng bị Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa ảnh hưởng sao?

Thúy Ngọc nói: 

- Đúng, ta cũng bị ảnh hưởng, phàm là huyền linh dị vật trên Vân Hoang đại lục này đều bị ảnh hưởng, chỉ có trình độ khác nhau mà thôi. Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa không giống như tưởng tượng của nhiều người, có áp dụng cho cả tiên thảo và tiên thú, có năng lực khó lường. Ta đến nay đều không rõ, ngươi làm thế nào thu phục Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Ý Thiên trầm ngâm nói: 

- Ta là mượn nhờ ngoại lực mới tạm thời áp chế nó.

Thúy Ngọc nói: 

- Theo ta được biết, trừ phi có chí cường thần khí, nếu không tuyệt đối không thể áp chế Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Ý Thiên lặp lại nói: 

- Chí cường thần khí?

Thúy Ngọc cười nói: 

- Thần khí cũng chia đẳng cấp, có phân cao thấp. Hôm nay Mai Nhược Tuyết cảm ứng được khí tức Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trên người của ngươi, đời này cho dù ngươi cải biến diện mạo thế nào, ngươi cũng không thể dấu diếm được nàng, trừ khi đời này ngươi có thể thu liễm khí tức của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Điểm này Ý Thiên cũng không lo lắng, Tịch Tĩnh Tâm Kinh của hắn có thể thu liễm toàn bộ khí tức.

Ban đầu ở bên ngoài Phi Vân thành, Liễu Như Nguyệt dung hợp Cửu U Tinh Lan cũng phát hiện ra khí tức trên người Ý Thiên, không nhận ra hắn.

Cửu U Tinh Lan và Băng Ngọc Thiên Liên đều là cửu cấp tiên thảo, Ý Thiên có tự tin chỉ cần hắn thay đổi diện mạo bề ngoài, tuyệt đối có thể khiến Mai Nhược Tuyết không nhận ra hắn là ai.

Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên rời khỏi đám mây, quay người tìm kiếm Tô Nhã Ngọc, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong ba người.

Kết quả Tô Nhã Ngọc không có tìm được, lại nhìn thấy phu thê Long Ngạo Thiên, Phượng Vân Y bị thương hoảng sợ bỏ chạy.

Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch đuổi theo không bỏ, tiếng cười dâm đãng chói tai từ miệng Tà Đồng truyền ra, hắn nhìn trúng Phượng Vân Y.

Truy cứu nguyên nhân, Phượng Vân Y không chỉ có bộ dáng thùy mị mê người, quan trọng hơn là có được tu vị Vũ Đế, đối với Tà Đồng mà nói, đây chính là lô đỉnh tốt nhất, có thể gia tăng thực lực của hắn lên.

Người tu đạo khó tránh sắc dục, tuy Âm Dương Hòa Hợp Phái sớm đã bị diệt, nhưng mà Âm Dương song tu là chuyện thông thường.

Ý Thiên lưu ý tình huống của Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y, phát hiện hai người bị Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch gây thương tích, trên người có ma khí lưu lại.

Cao Dương tự cho mình rất cao, không phải Vân Hoang thập đại mỹ nữ không muốn, căn bản không thèm Phượng Vân Y, nhưng mà Tà Đồng chính là thế hệ dâm tà nổi danh.

Câu Hồn Ma Địch không thích nữ sắc, nhưng dường như có hiệp nghị nào đó với Tà Đồng, cho nên mới xuất thủ tương trợ.

Kể từ đó Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y bị thương hoảng sợ chạy thục mạng, cũng không cách nào bỏ qua Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch hai người.

Ý Thiên thoáng chần chờ, quyết định trợ giúp Long Phượng Phái giúp một tay, thân thể lóe lên, thúc dục tiên khí Hồng Vân Tráo thu Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y vào trong đó.

Lập tức Ý Thiên thân hình thu nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành hơi bụi, làm cho Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch lập tức mất đi tung tích Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y.

Câu Hồn Ma Địch vẫn tập trung phu thê Long Ngạo Thiên, đối với Ý Thiên nhúng tay cũng phát hiện, nhắc nhở: 

- Người xuất thủ quá quen thuộc, đang ẩn thân ở gần, khả năng hóa thân thành hơi bụi.

Tà Đồng khó thở, nổi giận mắng: 

- Đáng giận, mấy ngày nay mọi việc không thuận, lẽ nào như thế?

Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y bị thu vào trong tiên khí thì vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng triển khai phản kích, ý đồ phá tan tiên khí trói buộc.

Hai người đều là tu vị Vũ Đế, chính là người của chính phái Đạo Châu, tu vị tương đối bất phàm, ít nhất có được tu vị Thánh Đế.

Ý Thiên trước mắt vẫn là Thánh Hoàng, muốn cưỡng ép thu hai người quá cố sức.

Cũng may Thúy Ngọc hiểu tình cảnh và dụng ý của Ý Thiên, ra tay ngăn chặn phu thê Long Ngạo Thiên.

Ý Thiên biến thành bụi bậm bay xuống mặt đất, nhanh chóng chìm xuống dưới đất, sau đó thi triển độn thuật chạy đi.

Mỗi khi Câu Hồn Ma Địch dò xét tác dụng lên người, Ý Thiên sẽ đình chỉ di động.

Sau khi sóng dò xét rời đi, hắn có nhanh chóng hành động, sau đó Ý Thiên đã xuất hiện trong khe núi cách đó vài dặm.

Câu Hồn Ma Địch sưu tầm cả buổi không thu hoạch được gì, trong nội tâm cũng cảm thấy khiếp sợ, nhận định người xuất thủ kia tu vị bất phàm, vì vậy mang theo Tà Đồng rời đi.

Ý Thiên thả hai người ra, lúc này hiện thân trong rừng cây, đứng bên cạnh Long Ngạo Thiên cùng Phượng Vân Y.

- Tà Đồng cùng Câu Hồn Ma Địch đã rời khỏi, hai vị nên đi nhanh đi.

Long Ngạo Thiên vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn qua Ý Thiên, ngạc nhiên nói: 

- Là ngươi cứu chúng ta? Phần ân tình này Long mỗ ghi nhớ, ngày khác nhất định báo đáp ngươi, cáo từ.

Không có nhiều lời, Long Ngạo Thiên lôi kéo thê tử liền lóe lên rồi biến mất, vội vàng rời đi.

Ý Thiên cũng không thèm để ý, tiện tay mà thôi, cứu người một mạng, đó là chuyện công đức.

Tiếp tục tìm kiếm, Ý Thiên rất nhanh phát hiện tung tích Tô Nhã Ngọc, phát hiện nàng đang di động nhanh, dường như đang trốn tránh người nào đuổi giết.

Ý Thiên cả kinh, gia tốc đuổi theo, thân thể nhanh chóng bay lên không, từ trên nhìn xuống phía trước, quả nhiên phát hiện có người đang truy kích Tô Nhã Ngọc.

Ý Thiên tập trung khí tức Tô Nhã Ngọc, sau đó thi triển di chuyển tức thời, liên tục mấy lần đã tới gần, phát hiện truy kích Tô Nhã Ngọc chính là U Châu tứ thiếu gia một trong Yến Phi Hoa.

Tô Nhã Ngọc bởi vì có thương tích trong người, lại dẫn Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong hai người cho nên không cách nào giao phong chính diện với Yến Phi Hoa, cho nên đành toàn lực lảng tránh.

Ý Thiên gia tốc đuổi theo, cũng suy tính lộ tuyến Tô Nhã Ngọc đào tẩu, cùng với lộ tuyến Yến Phi Hoa truy tung, từ đó tìm ra nơi thích hợp gặp mặt nhau.

Rất nhanh Ý Thiên suy tính có kết quả, hắn nhanh chóng triển khai hành động, dùng cách xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Tô Nhã Ngọc.

- Đừng trốn, muốn vứt bỏ hắn cũng không dễ dàng, việc này giao cho ta ứng phó.

Nghe được giọng của Ý Thiên, Tô Nhã Ngọc thở ra một hơi.

Kiếm Vô Địch kêu lên: 

- Vân đại ca coi chừng, Yến Phi Hoa lục thân không nhận, ta lúc trước chào hỏi hắn, hắn lại muốn giết ta.

Ý Thiên không để ý đến Kiếm Vô Địch, hắn nhìn qua Yến Phi Hoa, mỉm cười nói: 

- Yến công tử từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, làm thế nào rãnh rỗi tìm bằng hữu của ta nói chuyện vậy?