Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 62: Mỹ Nữ Nhã Ngọc




Dù sao Ý Thiên trong tay có một viên Thần Hồn Ngưng Hình Châu, vạn nhất một viên Ngưng Hồn Châu rơi vào trong tay Bát Cực Thần Điện, chẳng phải hắn bạo lộ chính mình?

Giữa không trung, mấy trăm cao thủ chính tà hỗn tạp, cũng không thể nào nghe theo hiệu lệnh của Bát Cực Thần Điện.

Mặc dù biết bóng đen kia giấu trong người của mình, cũng có rất nhiều cao thủ tà phái bỏ mặc lời của Đạo Huyền Tôn Giả.

Đây là chuyện trong dự liệu, Bát Cực Thần Điện còn bất hòa lẫn nhau, nói gì người khác.

Giằng co một lát, không có người nào phát hiện bóng đen là ai, bởi vì trong quá trình truy đuổi, mọi người cũng không quá mức để ý người bên cạnh là ai, giờ phút này đều là người xa lạ.

Bởi vậy mọi người hai mắt nhìn nhau, thực sự không tìm ra bóng đen thần bí là ai.

Nhưng có người không cam tâm, lén nghị luận nhao nhao, các loại đồn đãi nhanh chóng lan ra.

Mai Nhược Tuyết nhìn qua Thái Vô Tôn Giả, hỏi: 

- Trước đó ngươi đánh một chưởng trúng bóng đen kia, trên người đối phương có lưu lại khí tức của ngươi không?

Thái Vô Tôn Giả trầm ngâm nói: 

- Trên lý luận là có, nhưng ta không xem xét được gì.

Tư Không Thiên Túng hừ lạnh nói: 

- Bận rộn cả buổi chỉ là phí công.

Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương mỉa mai nói: 

- Ta cho rằng Bát Cực Thần Điện không có gì là không dậy nổi, thì ra cũng chỉ là đồ ngu ngốc.

Tà Đồng cười to nói: 

- Những người này không phải ngu ngốc bình thường, tất cả đều ngu ngốc tới phát khiếp.

Cao thủ tà phái cười to, hiện trường hào khí trở nên sống động hơn nhiều.

Duyến Y Mộng nói: 

- Trước mắt không tìm ra ai là bóng đen, vậy ôm cây đợi thỏ, hắn nhất định còn quay lại Thiên Dương Phong.

Duyến Y Mộng nói ra lời này nhắc nhở mọi người, cao thủ Bát Cực Thần Điện dẫn đầu rời đi, thẳng đến Thiên Dương Phong mà đi.

Cao thủ chính tà còn lại cũng bay qua Thiên Dương Phong, mấy trăm cao thủ trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Ý Thiên tàng hình ở phía xa, mật thiết lưu ý tình huống nơi đây, phát hiện trong mấy trăm cao thủ có chín người không quay về Thiên Dương Phong, tất cả bay về hướng khác nhau.

Ý Thiên phân tích, bóng đen vô cùng có khả năng giấu trong chín người này, cụ thể là người nào phải điều tra thêm.

Ý Thiên âm thầm ghi nhớ khí tức của chín người này, trong đó có ba nữ tử sáu nam tử, Ý Thiên toàn bộ cũng không nhận ra.

Sau đó Ý Thiên đi theo một nam tử rời đi, ý định điều tra lai lịch của hắn.

Nhưng mà Ý Thiên truy tung một hồi thì nam tử kia đi tới một chỗ cách đó mười dặm, nhìn thấy đồng bạn của hắn, mới xác nhận người nọ cũng không phải là bóng đen.

Quay trở lại, Ý Thiên bắt đầu tìm kiếm tám người khác, lúc này sau một giờ đã bày trừ năm người, chỉ còn lại ba nữ tử.

Ý Thiên khiếp sợ, hắn trước đó suy tính không sai, trong ba nữ tử này có một người là bóng đen, chuyện này không khác gì phán đoán ban đầu của Ý Thiên.

Ý Thiên vẫn cho rằng, bóng đen kia tu vị kinh người, hơn phân nửa là nam tử.

Nhưng hiện tại xem ra, kết quả cũng không phải là như vậy, bởi vậy khiến Ý Thiên chậm trễ nhiều thời gian.

Lúc này Ý Thiên còn muốn tìm kiếm tung tích ba nữ nhân, dường như đã muộn.

Than nhẹ một tiếng, Ý Thiên nhìn qua hướng Thiên Dương Phong, giờ phút này Duyến Y Mộng đang đứng ở đạo quán ngay sườn núi, hắn tiến về phía đó.

Quay người, Ý Thiên rời đi, ý định quay về tìm Kiếm Vô Địch cùng Liên Thiết Phong, miễn cho hai người có vấn đề gì đó.

Đối với Ý Thiên mà nói, trên Thiên Dương Phong đã không có gì náo nhiệt, ngược lại trên người của hắn gánh quá nhiều bí mật, vạn nhất bị người ta phát hiện là không tốt.

Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng sáng ngời, Ý Thiên lặng lẽ như u linh.

Ý Thiên trở lại Bách Hoa cốc, đang chuẩn bị tiến vào trong động tìm Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch, lại phát hiện khí tức trong cốc khác thường, có một khí tức lạ. 

Dừng chân lại, Ý Thiên cẩn thận lưu ý động tĩnh trong cốc, rất nhanh phát hiện trong góc có một thân ảnh tối sầm.

Ý Thiên nhìn qua góc tối, hắn cảm giác được khí tức quen thuộc, chẳng lẽ là người nọ?

Lặng yên tới gần, Ý Thiên phát hiện bóng đen ngồi dưới đất, khí tức thập phần yếu ớt, đã bị trọng thương.

Nhìn kỹ đó là một nữ tử mặc trang phục màu xanh, ngũ quan cực kỳ tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, đúng là mỹ nữ hiếm có.

Giờ phút này thân thể nữ tử co lại thành một đoàn, gương mặt tái nhợt, hai mắt khép hờ, khóe miệng còn có máu chảy không ngừng.

Ý Thiên chậm rãi đến gần, phát hiện nữ tử này đã hôn mê, có thể thấy được thương thế không nhẹ.

Nhìn qua dung mạo xinh đẹp tuyệt trần này, ánh mắt Ý Thiên lập loè bất định, lo lắng nên xử lý thế nào.

Sau nửa ngày, Ý Thiên xoay người ôm lấy nữ tử hôn mê tới hang động.

Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch nghe được động tĩnh, song song chạy ra, vừa thấy là Ý Thiên, hai người thở ra một hơi.

- Đã xảy ra chuyện gì, nàng là ai?

Kiếm Vô Địch nhãn châu xoay động, nhìn chằm chằm vào cô gái trong ngực Ý Thiên, trên mặt mang theo tươi cười xấu xa.

Ý Thiên tiến vào trong động, đặt nữ tử trên đất, xem xét thương thế cho nàng, vừa nói: 

- Ta tạm thời cũng không biết nàng là ai, nhưng tất cả chuyện quan hệ tới nàng thì các ngươi cần phải giữ bí mật, nếu không sẽ phiền toái không ngừng. Hiện tại các ngươi nên giữ vững cửa động, ta muốn chữa thương cho nàng trước.

Liên Thiết Phong ứng một tiếng, lôi kéo Kiếm Vô Địch quay người rời khỏi.

Ý Thiên giờ phút này đã đại khái hiểu thương thế của nàng, nàng có lẽ bị Hư Không Thần Điện Thái Vô Tôn Giả gây thương tích, về sau vì chạy trốn kéo dài cho nên không có thời gian chữa thương, do đó thương thế chuyển biến xấu, mới lâm vào kết cục này.

Từ điểm này mà phân tích, tu vị của nữ tử có lẽ tương đối kinh người, nếu như không bị thương, chỉ sợ Ý Thiên cũng không làm gì được nàng.

Nghĩ vậy Ý Thiên rót nguyên lực vào trong người của nàng, điều chỉnh thân thể của nàng, giúp nàng ngăn cản thương thế, ngăn thương thế chuyển biến xấu.

Sau đó Ý Thiên điều chỉnh tần suất nguyên lực chấn động trong người, dẫn phát nguyên lực của nữ tử cộng hưởng, giúp nàng tỉnh lại.

Mở mắt ra, nữ tử vẻ mặt cảnh giác nhìn qua Ý Thiên, nhanh chóng xoay người đứng lên, chất vấn: 

- Ngươi là ai?

Ánh mắt nữ tử lưu ý tình huống bản thân, thấy quần áo chỉnh tề, lúc này mới thoáng yên tâm.

Ý Thiên lui về phía sau hai bước, nói khẽ: 

- Ta là Vân Hạo Dương, trước té xỉu ở bên ngoài, là ta mang ngươi vào.

Nữ tử áo xanh ánh mắt hồ nghi nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt đảo qua tình huống trong động.

- Thì ra là thế, cám ơn cứu giúp, ta nên đi.

Nữ tử thương thế nghiêm trọng, nhưng lại hết sức cẩn thận, hiển nhiên còn không tin Ý Thiên.

Ý Thiên cũng không ngăn cản, nhưng hắn nói một câu khiến nữ tử dừng lại.

- Ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ không sợ rơi vào trong tay của Bát Cực Thần Điện?

Nữ tử áo xanh nghe vậy chấn động, bỗng nhiên quay người, ánh mắt lăng lệ trừng mắt Ý Thiên, lãnh khốc nói: 

- Ngươi biết chuyện của ta?

Ý Thiên từ chối cho ý kiến, phất tay đuổi Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch ra ngoài.

- Các ngươi nên trông coi ở bên ngoài, không có ta phân phó thì không được tiến vào.

Thu hồi ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua nữ tử áo xanh, lại cười nói: 

- Cô nương nội thương nghiêm trọng, sao không ngồi xuống tâm ưự với ta, nếu ta muốn gây bất lợi cho ngươi, ta đã thừa dịp ra tay lúc ngươi hôn mê rồi, cũng không cần cố sức cứu tỉnh ngươi lại.

Nữ tử áo xanh chần chờ một chút, tìm tảng đá ngồi xuống, thần sắc cảnh giác hỏi: 

- Ngươi muốn như thế nào?

Ý Thiên nói: 

- Bên ngoài rất nhiều người đang đi chung quanh tìm cô nương, mục đích chính là đạt được hạt châu trên người của cô nương, ngươi bây giờ thân chịu trọng thương, tốt nhất nên trốn ở đây đi, sau khi thương thế khỏi hẳn hãy đi ra ngoài.

Nữ tử áo xanh lạnh lùng nói: 

- Ngươi muốn giam lỏng ta?

Ý Thiên lắc đầu nói: 

- Ta không có ý đó, ta cũng chẳng phải muốn. Ta lưu ngươi lại là có ý tốt, bởi vì ta biết rõ mục đích của ngươi là Thiên Dương Phong.

Nữ tử áo xanh ánh mắt khẽ biến, nghi vấn nói: 

- Ngươi hiểu biết bao nhiêu?

Ý Thiên trầm ngâm nói: 

- Ngươi là vì một viên Thần Hồn Ngưng Hình Châu khác mà đến, ta không có nói sai chứ?

Nữ tử áo xanh sắc mặt đại biến, vẻ mặt khó có thể tin nổi, lắc đầu nói: 

- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, sao ngươi biết được?

Ý Thiên nói: 

- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi cũng nói cho ta biết, ngươi là ai, đến từ ở đâu, mọi người công bằng.

Nữ tử áo xanh vẫn không nhúc nhích nhìn qua Ý Thiên, dường như đang suy nghĩ đề nghị của hắn.

- Ta là Tô Nhã Ngọc, đến từ Vân Châu.

Ý Thiên nói khẽ: 

- Tô Nhã Ngọc, cái tên không sai.

Cửa động, Kiếm Vô Địch nói: 

- Vân đại ca thực ngốc, Tô Nhã Ngọc bài danh thứ ba trong Vân Châu thập đại mỹ nữ, ngươi đúng là cô văn quả lậu.

Ý Thiên lạnh nhạt nói: 

- Thì ra là vậy, thất kính.

Nữ tử áo xanh Tô Nhã Ngọc nói: 

- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết làm sao sẽ biết một viên Thần Hồn Ngưng Hình Châu khác?

Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói khẽ: 

- Ta lúc ấy trốn trong đạo quan, ngươi hai lần xuất hiện ta đều nhìn thấy.

Tô Nhã Ngọc kinh ngạc nói: 

- Thì ra là thế, không đúng, cho dù ngươi nhìn thấy ta đi vào, ngươi làm sao biết bên trong đạo quan còn dấu một viên Ngưng Hồn Châu?

Ý Thiên cười cười, không trả lời thẳng.

- Tương truyền Tam Tuyệt thần binh là trấn sơn chi bảo của Âm Dương Hòa Hợp Phái, mà Ngưng Hồn Châu có một âm một dương hai viên, Tô cô nương hiểu chuyện này bao nhiêu?

Tô Nhã Ngọc chần chờ nói: 

- Ta chỉ biết Ngưng Hồn Châu có một âm một dương, cũng không rõ ràng Tam Tuyệt thần binh là vật của Âm Dương Hòa Hợp Phái. Trước mắt Âm Dương Hòa Hợp Phái đã sớm diệt vong, cho dù Tam Tuyệt thần binh là trấn sơn chi bảo của Âm Dương Hòa Hợp Phái, đó cũng là vật vô chủ, ai cũng có thể lấy.

- Tô cô nương có từng nghĩ tới, một khi ngươi có được Tam Tuyệt thần binh, Bát Cực Thần Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi không?

- Ta không nghĩ quá nhiều, nếu mọi việc cứ lo trước lo sau, cuối cùng nhất không thể làm được chuyện gì.

Ý Thiên khen: 

- Nói hay lắm, có một số việc xác thực không cần căn nhắc quá nhiều, nếu không thì sống trong do dự mà thôi.

Ánh mắt Tô Nhã Ngọc quái dị nhìn qua Ý Thiên, hỏi: 

- Ngươi tuyệt không để ý Ngưng Hồn Châu, không muốn chiếm làm của riêng?

Ý Thiên cười cười, thần sắc cô đơn nói: 

- Với ta mà nói, quan tâm cũng không phải vật ngoài thân. Sắc trời không còn sớm, Tô cô nương nên nắm chắc thời gian chữa thương đi.

Đứng dậy, Ý Thiên đi ra ngoài động, đi tới bên cạnh Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch.

Tô Nhã Ngọc vẻ mặt mê mang, đối với Ý Thiên nàng không nhìn thấu, đáy mắt hiện ra hào quang hiếu kỳ.

Ngoài động, Kiếm Vô Địch cười hắc hắc nói: 

- Vân đại ca, có phải ngươi vừa ý Tô Nhã Ngọc hay không, đây là đại mỹ nữ khó gặp đấy.

Ý Thiên trừng mắt Kiếm Vô Địch, gõ đầu hắn một cáii, mắng: 

- Không có việc gì thì ít mở miệng, ta sẽ không nghe ngươi nói.

Liên Thiết Phong nhìn qua Thiên Dương Phong, nói khẽ: 

- Bên kia dường như rất náo nhiệt, xem ra cao thủ không ít, Thần Hồn Ngưng Hình Châu mị lực thật là lớn.

Ý Thiên khẽ thở dài: 

- Tối nay cao thủ Bát Cực Thần Điện đã tới đông đủ, tự nhiên là náo nhiệt.

Kiếm Vô Địch nhíu mày, tự ngạo nói:

- Đợi ta tu luyện thành công, ta sẽ đi tham gia náo nhiệt.

Liên Thiết Phong mỉa mai nói: 

- Nếu như là ngươi, đời này đều đừng hy vọng.

Kiếm Vô Địch không phục, thở phì phì nói: 

- Ai nói, chỉ cần Vân đại ca chịu dạy ta, không tới ba năm ta có thể đi.

Ý Thiên cười nói: 

- Nếu ngươi chịu học, cũng không cần ba năm, nhiều nhất ba tháng là có thể tu luyện tới Kiếm Hoàng.

Kiếm Vô Địch đại hỉ, bắt lấy cánh tay Ý Thiên, kích động hỏi: 

- Vân đại ca nói thật đúng?

Ý Thiên nói: 

- Chỉ cần ngươi cố gắng, Kiếm Hoàng không nói chơi.

Kiếm Vô Địch nhìn qua Liên Thiết Phong cười nói: 

- Có nghe hay không, ba tháng ta có thể tấn thăng Kiếm Hoàng, từ nay về sau bình lên trời, cao cao tại thượng.

Liên Thiết Phong khẽ nói: 

- Kiếm Hoàng cũng không dậy nổi, người ta Kiếm Đế một chiêu cũng chém chết ngươi.

Ý Thiên cười nói: 

- Được rồi, đừng đấu võ mồm. Thiết Phong ta hỏi ngươi, muốn chữa trị một kiện pháp bảo hư tổn nghiêm trọng, cần những trình tự gì?

Liên Thiết Phong nói: 

- Vậy cũng phải xem đẳng cấp của pháp bảo, pháp bảo dưới linh khí thì không có giá trị chữa trị. Pháp bảo cấp linh khí chỉ cần chỉnh thể tổn hại không nghiêm trọng, chữa trị không tính là khó. Tiên khí thì phiền toái hơn nhiều, thần khí ta còn chưa từng gặp qua, tạm thời nói không tốt.

Ý Thiên gật đầu, không có hỏi nhiều, phân phó Kiếm Vô Địch nắm chặt tu luyện, bản thân mình tĩnh tâm chữa thương, bảo hộ mọi người an toàn.

Trong nháy mắt, thời gian một ngày qua đi.

Trên Thiên Dương Phong xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà Ý Thiên lại đặt mình ở bên ngoài, cũng không có tâm tư đi tìm hiểu nữa.

Sáng sớm Ý Thiên tỉnh lại, cảm giác thương thế bản thân tốt hơn một chút, tu vị cũng gia tăng theo, nhưng muốn khôi phục tu vị Vũ Đế cần thời gian chữa thương dài hơn.

Trải qua chữa thương, Tô Nhã Ngọc thương thế cũng có khởi sắc, nội thương đã chữa được một nửa, thân thể tinh thần tốt hơn nhiều, người cũng càng gặp xinh đẹp.

Đi ra ngoài động, Tô Nhã Ngọc nhìn qua Ý Thiên, hắn đang ngưng mắt nhìn qua Thiên Dương Phong bên kia.

- Cảm ơn ngươi, ta phải đi.

Ý Thiên hỏi: 

- Đi đâu? Trở lại thế giới ngươi đã từng quen thuộc sao, tiếp tục sinh hoạt quen thuộc sau đó trở lại vào lúc trăng tròn?

Tô Nhã Ngọc từ chối cho ý kiến nói: 

- Có lẽ vậy, người không phải sống như thế sao?

Ý Thiên quay đầu lại nhìn qua nàng, nói khẽ: 

- Nếu là như thế, ngươi không cần phải tới nữa, bởi vì đồ vật ngươi cần tìm không còn ở Thiên Dương Phong.

Tô Nhã Ngọc sắc mặt kinh biến, bật thốt lên nói: 

- Bị người ta đoạt đi? Là ai?

Ý Thiên hỏi ngược lại: 

- Cái này trọng yếu sao? Thuộc về ngươi thì không bị người ta đoạt đi, không thuộc về ngươi thì ngươi vĩnh viễn không chiếm được.