Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 52: Trọng Thương Hàn Phong




Nghiêm khắc mà nói Lục Hợp Đại Tiên Trận này không phải toàn vện, cũng không thể nói hoàn mỹ, tồn tại không ít chỗ thiếu hụt, nhưng nó đủ khiến Hàn Phong sợ hãi rồi.

Thân ảnh Ý Thiên không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh, hai nữ hoàn toàn không biết gì cả.

Mà Ý Thiên ánh mắt chăm chú nhìn qua hình thoi lục giác bên kia, dùng góc độ người đứng ngòai quan sát, nhận thức, hiểu rõ chưa đủ trong đó để đề cao năng lực lĩnh ngộ và vận dụng tiên trận của mình.

Hàn Phong di động giữa không trung thật nhanh, từng đạo tia chớp tiến công điên cuồng, dẫn phát nổ tung, truyền ra tiếng nổ mạnh chấn đắc Hàn Phong trào máu miệng, hắn không ngừng gào thét, tìm cách thoát khỏi khốn cảnh này.

Uy lực của tiên trận vào lúc này được hiển lộ không nghi ngờ, Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh hai mắt sáng lên.

Đặc biệt là Tào Băng Oánh, nàng ở phương diện vận dụng trận pháp thành thạo, đối với trận pháp hiểu thấu triệt hơn, nàng cũng rõ ràng chỗ đáng sợ của tiên trận này.

Tiếp tục oanh tạc thêm một nén hương, công kích đáng sợ từ từ yếu bớt, hình thoi lục giác không ngừng nhỏ lại, đó là do động lực biến mất.

Hàn Phong trong thời gian một nén hương này, tay phải cầm kiếm huy động ít nhất mấy vạn lần, tu vị hao tổn gần chín thành, rơi vào cảnh nội thương nghiêm trọng, vô cùng chật vật.

Đây là tu vị của Hàn Phong kinh người, có được tu vị Nguyên Đế cho nên thể chất rất mạnh, nguyên thần cứng cỏi.

Nếu đổi thành người khác có tu vị Thánh Đế, chỉ sợ cũng khó thoát chết.

Lúc hình thoi lục giác biến mất, Hàn Phong thở ra một hơi, tay trái lau vết máu trên khóe miệng, căm hận nói:

- Vân Hạo Dương, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.

- Vậy sao? Vậy phải xem ngươi còn mạng trong tay của ta hay không đã.

Giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, giống như sấm sét, làm cho Hàn Phong tâm thần chấn động, lập tức nhanh lùi lại.

Cùng lúc đó hàn khí lạnh thấu xương hiện ra, hào quang màu bạc lập tức hội tụ lại, tác dụng lên người Hàn Phong, đóng băng thân thể của hắn tại chỗ.

Một đạo kiếm quang phá không tới, bắn thẳng vào Hàn Phong, lập tức muốn xuyên thấu thân thể Hàn Phong, Hàn Phong bị đóng băng rống một tiếng, cưỡng ép đánh tan băng cứng trên người, huyền diệu khó giải thích tránh né một kiếm của Ý Thiên, hắn bay ra sau.

Hàn quang lóe lên, kiếm khí đột kích.

Ý Thiên vận dụng kiếm quang đuổi theo không bỏ, đó là tiên kiếm biến thành, vô kiên bất tồi.

Trong quá trình lui ra phiá sau, thân thể Hàn Phong lần lượt bị đống băng và chấn vỡ.

Trên gương mặt tuấn tú bất phàm đã sớm không còn phong lưu tiêu sái, biến thành nôn nóng nổi giận, thần sắc dữ tợn.

Kiếm tiên trong tay Ý Thiên hóa thành kiếm quang, dưới sự khống chế của Ý Thiên vẫn đuổi theo không bỏ, tập trung vào trái tim của Hàn Phong, thề phải cho hắn giáo huấn trí mạng.

Thân thể lui về sau tốc độ cực nhanh, nhưng mà không có lực phá vỡ đóng băng, lúc này kiếm quang hiện ra Hàn Phong lập tức gào thét chấn động thiên đạ, gào thét:

- Vân Hạo Dương, ta muốn giết ngươi!

Một tiếng giòn vang, kiếm tiên đâm vào trái tim của Hàn Phong, hóa thành ngàn vạn kiếm quang bắn vào người Hàn Phong, làm cho hắn biến thành con nhím.

Hàn Phong tu luyện tới cảnh giới Nguyên Đế, thân thể đã khó chết, mặc dù trái tim gặp trọng thương, thân thể tao ngộ tiên khí công kích cũng không đủ trí mạng.

Nhưng mà thân thể tuy bất tử, Hàn Phong lại bị Ý Thiên đả thương không nhẹ, thực lực chỉnh thể giảm xuống, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Ánh mắt Ý Thiên cực kỳ tàn khốc, khóe miệng mang theo vẻ âm trầm, cười lạnh nói:

- Ngươi đã hối hận? Đáng tiếc quá trễ.

Hàn Phong nghe vậy chấn động, cửu cấp tiên khí Lục Ngọc Kiếm Trong tay đảo mũi nhọn, đâm thẳng vào trái tim của mình.

Đây là biến hóa bất thường, có thể cho kiếm đâm vào người, mũi kiếm đâm vào trái tim, Hàn Phong vốn trọng thương suy yếu, đột nhiên khí tức mạnh hơn mấy lần, trở nên cường đại, trở nên cuồng dã, quanh người có hào quang màu xanh rực rỡ, thực lực khôi phục sáu bảy thành.

- Muốn giết ta, ngươi si tâm vọng tưởng. Vân Hạo Dương ngươi nhớ kỹ cho ta, kiếp nầy ta tất giết ngươi!

Hào quang lóe lên, thân thể Hàn Phong dung nhập vào cửu cấp tiên khí Lục Ngọc Kiếm, tiên kiếm đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Ý Thiên huy kiếm chặn đường, kiếm quang lợi hại đánh vào Lục Ngọc Kiếm, tiên kiếm lay động kịch liệt, lập tức bay tiếp.

Trong hư không Hàn Phong kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt biến mất vô tung.

Ý Thiên tiếc hận, nhưng không có quá mức để ý, dù sao cao thủ tu luyện tới cảnh giới như Hàn Phong muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

Trừ phi Ý Thiên hồi phục tu vị Vũ Đế, nếu không căn bản không có khả năng.

Hôm nay Ý Thiên trọng thương Hàn Phong xem như cho hắn giáo huấn khó quên, chuyện này khiến lửa giận trong lòng Ý Thiên bị dẹp yên, cũng từ từ khôi phục tỉnh táo.

Cười khổ, sau khi tỉnh táo Ý Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ vì hành động của mình.

Chính mình lại giận dữ Hàn Phong vì Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh thiếu chút nữa rơi vào trong tay của hắn.

Nhìn qua hướng Thiên Dương Phong, cao thủ bên kia cũng cảm ứng được bên này có kịch chiến, đang xuyên qua hư không tới nơi này.

Ý Thiên không dám chần chờ, phất tay mang theo Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh rời đi.

Một lát sau Ý Thiên đã ở cách đó mười dặm, cảm giác đã tránh đi đám cao thủ kia dò xét lúc này mới thu hồi Hồng Vân Tráo, thả Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh ra.

Lần thứ hai gặp nhau, quan hệ của hai bên có biến hóa.

Lạc Ngọc Kiều không có mở miệng mắng người nữa, ánh mắt quái dị nhìn qua Ý Thiên, mơ hồ mang theo cảm kích và áy náy.

Tào Băng Oánh thản nhiên hơn nhiều, mỉm cười nói:

- Cảm ơn ngươi lại cứu chúng ta một lần.

Ý Thiên cô đơn cười cười, không biết nên nói cái gì cho phải, chính mình một lòng muốn rời xa hai nữ, không muốn dây dưa quá nhiều với hai nàng, nhưng ông trời dường như luôn gây khó dễ a.

Trước đó Ý Thiên rời khỏi hai nữ thì cảm thấy tâm thần không yên

Nghĩ tới thương thế và sắc đen của hai nàng, vạn nhất phát sinh chuyện gì đó, hắn vừa cứu hai nàng lại bởi vì bỏ dở nửa chừng ngược lại hại các nàng, đây chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện, đáng xấu hổ hay sao?

Có suy nghĩ này, Ý Thiên vẫn không quá yên tâm, hắn phát ra ý niệm thăm dò tình huống của hai nàng, tính toán đợi Lạc Ngọc Kiều trở lại Tử phủ thì thu hồi dò xét, cũng không khiến hai nàng chú ý.

Ai ngờ Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh vận khí quá kém, vừa đi nửa đường đã gặp nguy hiểm, Ý Thiên đành phải tiến lên, vừa hay nhìn thấy một màn hai nàng chịu nhục, cảnh này làm cho Ý Thiên tức giận, khí huyết sôi trào.

Một khắc này hai nữ tức giận, sợ hãi, tuyệt vọng đã kích thích linh hồn Ý Thiên thật sâu, hai dung nhan tuyệt mỹ vô song, phối hợp biểu lộ tuyệt vọng của hai nàng đã kích động nội tâm Ý Thiên.

- Ta đã cứu các ngươi, cũng không hy vọng các ngươi lại rơi vào trong tay kẻ xấu. Bởi vậy cứu một lần và cứu hai lần cũng không khác nhau quá lớn, các ngươi không cần quá để ý.