Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 69: Ý Niệm Quét Hình




Hắc Vũ xuất từ Phượng Hoàng Thần Điện, cũng có thủ đoạn của mình.

Còn lại mười một người Ý Thiên ở đây, lúc tới gần lối ra, Ý Thiên thả Trần Ngọc Lan ra, bảo nàng tế lục cấp tiên khí Phá Không Vũ, tập trung lối ra sau đó dễ dàng đánh ra thông đạo, câu thông cánh cửa thời không bên ngoài.

Ý Thiên bảo mọi người nhanh chóng rời đi, hắn quay đầu nhìn qua Vong Hồn Điện, khóe miệng cười thần bí.

Giờ khắc này Ý Thiên đã hiểu dụng ý của Cao Tuấn Đức, hắn đang âm thầm tìm kiếm Tử Hoa thánh nữ.

Trong Vong Hồn Điện có nhiều cấm chế, người bình thường dò xét bị rất nhiều hạn chế trong đó, cơ hồ không phát huy được diệu dụng.

Mà Ý Thiên dùng ý niệm dò xét tần suất kinh người, có thể dò xét được một lúc, thời điểm thúc dục ý niệm chấn động lên mấy ngàn vạn lần, do đó tránh được quấy nhiễu của Vong Hồn Điện, cũng bắt được tin tức chuẩn xác mà mình đang tìm kiếm.

Giờ này khắc này, Ý Thiên cũng đã tìm đượcTử Hoa thánh nữ, phát hiện nàng đang giao thủ với một cao thủ có quỷ vụ âm trầm, tử khí tràn ngập.

Ý Thiên dò xét biết được Tử Hoa thánh nữ hình như đang khích lệ người ta hướng thiện, cũng không có dùng nhuệ khí quá mạnh mẽ, nhưng lại chiếm cứ thượng phong, chuyện này làm cho Ý Thiên thập phần khiếp sợ.

Nếu đây là sự thật, Tử Vong thành chủ trong truyền thuyết dường như cũng không đánh lại Tử Hoa thánh nữ.

Kỳ tài thiên cổ khó gặp của Phật Châu đúng là độc nhất trên đời.

Tiếp thu tin tức của Ý Thiên, Tử Hoa thánh nữ đã đáp lại, trong một phần mười giây đã xuất hiện trong đại điện.

Giờ phút này người bên cạnh Ý Thiên đã rời đi toàn bộ, chỉ có Ý Thiên còn đang chờ Tử Hoa thánh nữ.

Sóng mắt khẽ nhúc nhích, Tử Hoa thánh nữ đáy mắt xuất hiện một chút nhu tình, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Ý Thiên, song song tiến vào cánh cửa thời không.

Một khắc này thân ảnh của Cao Tuấn Đức xuất hiện trong Vong Hồn Điện, gương mặt gầy gò mỉm cười.

Sau đó Mạc Thương Huyền hiện thân, nghi vấn nói: 

- Tại sao ngươi thả bọn chúng rời đi?

Hỏa Dực Vương Xà hiện thân ra, cười nói: 

- Nguyên nhân rất đơn giản, liều mạng với bọn chúng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi, còn có khả năng phá hủy Tử Vong Chi Thành. Tiễn đám người này đi, thứ nhất bọn chúng sẽ thay chúng ta tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành, thứ hai có thể khiến bọn chúng kiềm chế lẫn nhau, có lợi cho chúng ta cướp lấy Vô Biên Hoang Thành ngày sau.

Cao Tuấn Đức cười lạnh nói: 

- Còn có một nguyên nhân, chính là chúng ta cần phải có thời gian tìm hiểu huyền bí chính thức của Tử Vong Chi Thành này. Khi đó lại thu thập đám người này cũng không muộn.

Mạc Thương Huyền không cam lòng, nhưng hắn vẫn không tiện nhiều lời, hắn còn phải dựa vào Tà Thần công tử mà báo thù rửa hận, tăng tu vị.

Sau khi nhìn thấy Tử Hoa thánh nữ, trên mặt Ý Thiên tươi cười vui vẻ, trong đầu lại hỏi thăm.

- Lam Phong cùng Khang Mẫn thế nào, ngươi an trí các nàng ra sao?

Tử Hoa lạnh nhạt nói: 

- Hai nàng đã bị ta làm phép, tạm thời theo ta tu hành, ngươi không cần phải lo lắng.

Ý Thiên nghe vậy thoáng yên tâm, phức tạp cười cười, lập tức đi cùng thánh nữ Tử Hoa, bay vào thời không chi môn, trở lại sa mạc.

Lý Nhược Nhiên nhìn thấy thánh nữ Tử Hoa thì biểu lộ quái dị, nhìn thánh nữ gật gật đầu, dường như quen nhau.

Thánh nữ Tử Hoa cũng gật đầu, không có nói lời nào, ánh mắt lần lượt nhìn qua mọi người ở đây, duy chỉ có nhìn Từ Nhược Hoa thì quan tâm, thanh nhã nói: 

- Nên tu luyện cho tốt, phật tâm như ngọc, đúng như vô ngã, đại đạo tất thành.

Từ Nhược Hoa tu luyện là tâm thuật, dung hợp phật hiệu, tu luyện là phật tâm, vừa vặn có quan hệ mật thiết với phật môn, bởi vậy thánh nữ Tử Hoa đặc biệt quan tâm nàng.

Tươi cười thanh nhã, Từ Nhược Hoa nói: 

- Cảm ơn chỉ điểm, ta sẽ cố gắng.

Tử Hoa không nói, ánh mắt nhìn qua người Ý Thiên, lập tức quay người lại, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, Ý Thiên phát hiện từ khi ra khỏi Tử Vong Chi Thành đã trở lại xích vân sa mạc, mặt trời nóng rực ở trên cao, nhiệt độ càng khiến người ta không chịu nổi.

Hôm nay xích vân sa mạc đã không thấy tung tích, đó là bởi vì Kỳ Lân Tiên Thụ một hơi hút sạch liệt hỏa tinh nguyên tích góp mấy ngàn vạn năm qua của xích vân sa mạc, trong ngắn hạn khó khôi phục lại.

Thu hồi ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua Trương Tuyết, lại cười nói: 

- Tỷ tỷ hiện tại có tính toán gì không?

Trương Tuyết không nói, quay đầu nhìn qua Hà Hiển, đang chờ hắn nói.

Hà Hiển cười khổ nói: 

- Vâng mệnh đến đây, thân bất do kỷ. Quản chi sống chết cũng phải tra rõ tung tích Vi Tinh Nghi cùng Vô Biên Hoang Thành. Lúc này mong các ngươi tương trợ, ta vô cùng cảm kích. Hiện tại chúng ta cáo từ, hiện tại nên rời đi.

Bởi vì lập trường khác nhau, Tiêu Diêu Hầu Hà Hiển rời đi.

Ý Thiên với Hà Hiển không có cảm tình gì, nhưng lại không bỏ với Trương Tuyết.

Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của Ý Thiên, Trương Tuyết cười nói: 

- Nếu có duyên, lo gì không gặp?

Ý Thiên tự nhiên hiểu đạo lý kia, nhưng khi ly biệt chân chính thì cảm xúc lưu luyến vẫn có.

Tiễn Trương Tuyết ba người rời đi, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé trắng bóng của Lý Nhược Nhiên, cười nói: 

- Sư tỷ nên đồng hành với ta, chúng ta cùng đi tìm Vô Biên Hoang Thành.

Lý Nhược Nhiên nghiêng mắt nhìn qua Chư Cát Đằng Huy, thấy hắn không nói một lời, biết rõ hắn cũng không nguyện ý, đành cự tuyệt hảo ý của Ý Thiên.

- Trước mắt không rõ tung tích của Vi Tinh Nghi, chúng ta nên chia binh hai đường, đợi khi tìm được Vô Biên Hoang Thành thì chúng ta liên thủ không muộn.

Ý Thiên không vui, lại cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhược Nhiên hơn một ít, không muốn thả nàng rời đi.

Tâm hồn thiếu nữ của Lý Nhược Nhiên mừng thầm, truyền âm nói: 

- Sư huynh của ta đang ghen, ngươi đừng làm khó sư tỷ. Dù sao cùng tồn tại trong xích vân sa mạc, tùy thời cũng có thể gặp nhau.

Ý Thiên phản bác nói: 

- Ta cũng biết ghen, sao ngươi không để ý cảm thụ của ta?

Lý Nhược Nhiên cười mắng: 

- Bên cạnh ngươi mỹ nữ thành đàn, sư tỷ không muốn làm bình hoa của ngươi.

Hai người nói chuyện với nhau dùng phương thức truyền âm, người ngoài không nghe.

Ý Thiên cười khổ không nói, buông bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhược Nhiên ra, tiễn sư tỷ cùng Chư Cát Đằng Huy.

Kể từ đó cũng chỉ còn lại Ý Thiên bảy người.

Thả Mộc Thanh Thư, Mã Chí Viễn, Đoan Mộc Thanh Vân ra, Ý Thiên lại thương nghị một chút, liền rời khỏi khu vực này, bắt đầu truy tìm tung tích của Vi Tinh Nghi.

Lúc này ở trong Tử Vong Chi Thành, Ý Thiên tận mắt thấy Vi Tinh Nghi, sớm đã lưu khí tức của Vi Tinh Nghi lại, tìm ra cũng dễ dàng hơn.

Bằng vào điểm này, Ý Thiên có thể sưu tìm cả xích vân sa mạc này, rất nhanh liền phát hiện ra khí tức Tả Thiên Huệ lưu lại, mang theo người bên cạnh tiến tới nhanh hơn.

Trên đường đi Ý Thiên phát hiện khí tức của Hoa Vô Khuyết, nhưng lại không phát hiện khí tức của Ứng Thải Liên lưu lại, chuyện này khiến Ý Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên cũng phân ra?

Điểm này Ý Thiên không có nói với mọi người, hắn không muốn mọi người quá mức quan tâm.

Mặt trời đã khuất, đoàn người phi hành gần mặt đất.

Tuy liệt dương chân diễm của xích vân sa mạc sđã biến mất, nhưng mà phong bạo vẫn lớn như cũ, cát vàng bay khắp nơi, trở ngại bước chân của mọi người.

Tiêu Minh Nguyệt đề nghị thúc dục tiên khí tăng tốc đi tới, đạt được đa số người tán thành, nhưng Ý Thiên lại bác bỏ đề nghị này.

- Thúc dục tiên khí sẽ bạo lộ phương vị của chúng ta, một khi đã bị đánh lén, chúng ta được không bù mất.

Đoan Mộc Thanh Vân cười khổ nói: 

- Xích vân sa mạc vô biên vô hạn, chúng ta phi hnhf như vậy không phải mệt chết sao?

Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói: 

- Đừng quá lo lắng, đi theo Phi Vũ thì chúng ta có bao giờ ăn thua thiệt sao? Từ khi ta bắt đầu đáp ứng theo hắn tới luận võ đại hội, ta chưa bao giờ thấy chuyện gì mà hắn không xử lý được.

Đoan Mộc Thanh Vân suy nghĩ cũng phải, cũng thu hồi lo lắng này.

Ngọc Linh Lung nhìn về phía trước, hỏi: 

- Tả Thiên Huệ cách chúng ta còn xa hay không?

Ý Thiên trầm ngâm nói: 

- Ước chừng tám trăm dặm!

Mã Chí Viễn kinh ngạc nói: 

- Xa như vậy? Nàng đi trước chúng ta bao lâu chứ, tại sao khoảng cách xa như vậy?

Từ Nhược Hoa phân tích nói: 

- Lối ra của Tử Vong Chi Thành cũng không như tưởng tượng của chúng ta đâu, cũng không phải nằm ở vị trí cố định, mà là tùy thời chuyển biến.

Mộc Thanh Thư nghi vấn nói: 

- Tám trăm dặm, chờ chúng ta đi qua, nói không chừng bọn họ đã sớm rời đi.

Lan Hinh cười nói: 

- Cái gọi là truy tìm chính là đuổi theo và tránh đi, ngươi đông ta tây, luôn luôn cũng sẽ có lúc gặp nhau thôi.

Mọi người nghĩ lại cũng phải, liền không hề nói thêm, cứ việc đi theo Ý Thiên truy tung Tả Thiên Huệ là đủ.

Rất nhanh đám người Ý Thiên đi về phía trước thêm hai trăm dặm, phía trước xuất hiện lốc xoáy lớn khiến người ta chú ý.

Từ xa nhìn lại, mười hai cơn lốc xoáy đường kính mấy trăm trượng hiện ra trong sa mạc, cuồng phong gào thét, cát vàng tùy ý, hình thành khu vực hỗn độn.

Đoan Mộc Thanh Vân hoảng sợ nói: 

- Đó là cái gì, sao sẽ như thế?

Ngọc Linh Lung nói khẽ: 

- Đó là một trong ba đại hung thú của xích vân sa mạc, Hỏa Linh Quy, chúng ta nhìn thấy mười hai cơn lốc xoáy khổng lồ chính là do mười hai con Hỏa Linh Quy phát ra, hình thành cấm pháp, không biết đang vây khốn người nào. Từ phẩm chất lốc xoáy mà nhìn, mười hai con Hỏa Linh Quy này không tầm thường, trong Hỏa Linh Quy cũng rất nổi bật.

Ý Thiên phát ra ý niệm dò xét, niệm lực vô hình vặn vẹo và quanh quẩn trong sa mạc, xuyên qua tầng tầng ngăn cách tiến vào trong khu vực hỗn độn đó, phát hiện một thân ảnh quen thuộc.

- Là Hỏa Linh Thành Hoàng Long chân nhân, không thể ngờ hắn lại bị Hỏa Linh Quy công kích.

Từ Nhược Hoa phân tích nói: 

- Dùng tu vị Thánh Hoàng của Hoàng Long chân nhân, gặp tập kích như vậy, đoán chừng chèo chống không bao lâu.

Ngọc Linh Lung nghi vấn nói: 

- Chỉ là một Hoàng Long chân nhân cũng không thể trêu chọc mười hai con Hỏa Linh Quy như vậy, ở đó có nguyên nhân khác.

Mã Chí Viễn nói: 

- Việc này không có quan hệ tới chúng ta, không đáng lãng phí thời gian ở nơi này.

Trần Ngọc Lan nhìn qua Ngọc Linh Lung, hỏi: 

- Ngươi có thể thu phục mười hai con Hỏa Linh Quy không?

Ngọc Linh Lung chần chờ nói: 

- Chuyện này tốn nhiều thời gian.

Tiêu Minh Nguyệt nói: 

- Trước mắt truy tung Vi Tinh Nghi quan trọng hơn, không đáng lãng phí thời gian ở nơi này.

Lan Hinh hỏi: 

- Thiếu gia, ngươi cảm thấy thế nào?

Sắc mặt Ý Thiên phức tạp, sơ bộ dò xét kết quả chính là mười hai con Hỏa Linh Quy đang công kích Hoàng Long chân nhân.

Thế nhưng mà tiến thêm một bước dò xét thì khiến Ý Thiên cảm thấy khiếp sợ, trong khu vực hỗn độn này còn cất dấu một địch nhân không nhìn thấy.

Sở dĩ mười hai con Hỏa Linh Quy bộc khí thế kinh người như vậy, hoàn toàn là vì địch nhân nhìn không thấy này, Hoàng Long chân nhân chỉ là ngụy trang mà thôi.

Tần suất ý niệm chấn động, Ý Thiên triển khai dò xét toàn diện, vô số ý niệm quét hình kiểm tra từng hạt bụi trong khu vực hỗn độn kia, nhưng mà không có phát hiện địch nhân nào.

Ý Thiên lập tức khiếp sợ, tiếp tục kéo tăng tần suất ý niệm lên, nhằm vào khu vực bụi nghi vấn dò xét tỉ mỉ, xâm nhập vào trong mũi hạt cát đi tìm địch nhân vô hình kia.

Đây là công việc to lớn, trong khu vực hỗn độn này số lượng cát vàng nhiều vô số kể, Ý Thiên muốn dò xét mỗi hạt cát như vậy, lượng công việc to tới dọa người.

Hơn nữa tình huống mỗi một hạt cát không giống nhau, Ý Thiên cần không ngừng điều chỉnh ý niệm sóng tần suất, tìm được điểm vào thích hợp mới có thể tiến nhập thế giới bên trong hạt cát, nắm giữ huyền bí trong đó.

Sóng ý niệm của Ý Thiên cực kỳ kinh người, cho dù số lượng hay tần suất cộng biên độ kéo dài ra đều vượt xa tưởng tượng, cũng chỉ có người đặc thù như hắn mới có năng lực đi hoàn thành công trình to lớn này.

Mọi người lưu ý phản ứng của Ý Thiên, cũng chỉ có Lan Hinh là hiểu Ý Thiện hiện tại, biết hắn đang tự hỏi.

Một lát sau, Ý Thiên tìm từng hạt cát cũng biết rõ địch nhân vô hình kia, phát hiện khí tức này mình cảm thấy quen thuộc, rồi lại hơi lạ lẫm.

Việc lạ này Ý Thiên còn lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng hắn nhanh chóng hiểu rõ huyền bí trong đó.

- Đi thôi, chúng ta nên đi đường vòng qua.

Trải qua cân nhắc, Ý Thiên không có nhúng tay vào chuyện của người khác, mà là mang theo mọi người rời khỏi đây.

Trên đường đi, Ý Thiên giảng thuật lại phát hiện của mình lúc nãy

- Mười hai con Hỏa Linh Quy nhằm vào thực sự không phải là Hoàng Long chân nhân, mà là Nam Cung Lục Vân.

Lời này vừa ra, mọi người khiếp sợ, ai cũng chưa từng nghĩ đến Nam Cung Lục Vân lại xuất hiện trong xích vân sa mạc.

Ý Thiên trước đó cảm giác được khí tức quen thuộc lẫn lạ lẫm, đó là bởi vì hắn chưa bao giờ gặp qua Nam Cung Lục Vân, nhưng lại từ trí nhớ của Nam Cung Minh Chí cảm nhận được khí tức quen thuộc của Nam Cung Lục Vân.

Lần này xuôi nam tranh đoạtVi Tinh Nghi, Nam Cung Tuấn Trì đã hiện thân ở trong Tử Vong Chi Thành, mà Nam Cung Lục Vân xuất hiện cũng trong dự liệu, nhưng hắn có điểm không ngờ lại trong chính trường hợp này.

- Nam Cung Lục Vân tới đây rất bình thường, dùng thực lực của Nam Cung thế gia tuyệt đối không chỉ phái Nam Cung Tuấn Trì một người đến đây.

- Nhiều ra một Nam Cung Lục Vân, đây là biến hóa lớn, chúng ta nên cẩn thận.

- Trước mắt cao thủ cấp Vũ Đế đã xuất hiện nhiều người, chúng ta muốn thuận lợi thu được Vô Biên Hoang Thành chỉ sợ cũng không dễ dàng.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí.

- Ta hiện tại bắt đầu lo lắng mười người chúng ta vạn nhất tao ngộ cao thủ cấp Vũ Đế công kích, chỉ sợ có kết cục thương tâm.

Nhằm vào chuyện Nam Cung Lục Vân, mọi người phát biểu ý kêến và cái nhìn khác nhau của mình..

Ý Thiên làm sao không biết những chuyện này, nhưng hắn cũng đang cân nhắc.