Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 35: Câu Hồn Ma Địch




Ý Thiên cũng cân nhắc điểm này, cho nên quyết định tạm thời không đáng nhúng tay, đợi đến lúc Vô

Biên Hoang Thành hiện thế thì hắn lại cứu Công Tôn Duy Ngã cũng không muộn.

Dưới bóng đêm, rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào Công Tôn Duy Ngã, tình thế hết sức căng thẳng.

Mà nhưng vào lúc này trong gió đêm có tiếng địch như có như không, giống như xa như gần, mờ ảo khó tìm.

Ý Thiên dò xét hoàn cảnh chung quanh, trên gương mặt tuấn tú mang theo nghi hoặc, tiếng địch này khó phân thật giả, khó tìm được tung tích.

Lúc này Ứng Thải Điệp, Hoa Vô Khuyết, Đoạn Thiên Đức ba người mang theo biểu lộ khác nhau. Hiển nhiên là bị tiếng địch này hấp dẫn, tiếng địch này không hiểu xuất hiện từ đâu, đối với chuyện này có ý vị như thế nào?

Rất nhanh tiếng địch truyền khắp toàn trường, từ như có như không đã nghe được rõ ràng, nhưng vẫn mờ ảo vô tung như cũ, làm cho người ta không phán định được nó xuất hiện từ đâu.

Tiếng gió vù vù, mang đến cảm giác mát ở nơi nóng bức như thế này là quá quỷ dị.

Đây là một loại tâm linh cảm ứng, , hàn khí tỏa ra giống như sắp có điềm xấu gì đó xảy ra.

Loại mờ ảo vô hình vô ảnh này nhưng lại dần dần bao phủ trong lòng mọi người, cảnh đêm vốn mang theo vài phần sát cơ thì trở nên âm trầm.

Là ai lại thổi địch trong đêm tối đầy sát cơ này?

Là ai lại phá tan bóng mờ trong đêm tối khủng bố này?

Là ai hóa thân thành sứ giả của điềm xấu?

Là ai thả oan hồn của địa ngục?

Gió sào sạt khiến người ta khiếp sợ.

Một cảm giác quỷ dị không nói nên lời đang bao phủ nội tâm của mọi người ở nơi đây, trong lòng Công Tôn Đỉnh sinh ra cảm giác xấu, truyền âm nói với Công Tôn Duy Ngã:

- Tiếng địch này rất quỷ dị, khiến tâm thần của ta không được tập trung. Đêm nay chúng ta muốn rời khỏi đây chỉ sợ không dễ dàng!

Công Tôn Duy Ngã nói:

- Nếu không gia gia đi trước đi, những người này sẽ không giết ta, về sau ngươi nghĩ biện pháp cứu ta là được.

- Một khi ngươi rơi vào trong tay bọn chúng, còn muốn cứu ngươi ra càng không dễ dàng.

Ánh mắt chú ý các nơi, Công Tôn Đỉnh vẫn cảnh giới bốn phía.

Giờ phút này đa số người đang tìm kiếm nơi tiếng địch phát ra, bởi vì tiếng địch đã càng ngày càng rõ ràng, cho người ta cảm giác rét lạnh như băng.

Lan Hinh rúc vào bên cạnh Ý Thiên, trên gương mặt xinh xắn mang theo vẻ khẩn trương.

- Thiếu gia, tiếng địch này quá quỷ dị, nghe không tìm được nó từ đâu, quả thực giống như ma địch.

Đạo nhân đui mù nghe vậy thì nói ra:

- Đúng vậy, chính là ma địch, nó rất giống Câu Hồn Ma Địch trong truyền thuyết.

Tiêu Minh Nguyệt hiếu kỳ nói:

- Câu Hồn Ma Địch?

Đạo nhân đui mù sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Tương truyền vào ba trăm năm trước, Vân Châu xuất hiện một vị hắc y khách, cầm ống sáo toàn thân đen nhánh, đi tới đâu chim thú không còn, diệt sạch sinh cơ. Người chết trong tay của hắc y khách này đều ngây người, hồn phách bị người này câu đoạt đi mất. Bởi vì chuyện này cho nên hắc y khách được gọi là Câu Hồn Ma Địch, từng chấn động Cửu Châu, khiến cho Bát Cực Thần Điện truyền truy sát lệnh.

Mộc Thanh Thư nói:

- Việc này ta đã từng nghe qua, không biết sau đó kết quả như thế nào?

Đạo nhân đui mù nói:

- Khi Bát Cực Thần Điện đưa ra truy sát lệnh, hắc y nhân này biến mất khỏi thế gian, không bao giờ xuất hiện nữa.

Trần Ngọc Lan trầm ngâm nói:

- Đạo trưởng cảm thấy tiếng địch này chính là Câu Hồn Ma Địch trong truyền thuýet?

Đạo nhân đui mù cười khổ nói:

- Hy vọng không phải là hắn.

Mấy người nói chuyện cũng không dấu diếm, bởi vậy ngươi ở đây ai cũng nghe được.

Mặc kệ tiếng địch này có phải là Câu Hồn Ma Địch hay không, ít nhất nhiều cao thủ ở nơi này còn không phát hiện ra tiếng địch tới từ đâu, đã nói lên nó không tầm thường.

Ý Thiên nhíu mày, hắn dùng sóng tinh thần dò xét nhưng không phát hiện cái gì, chuyện này hắn lần đầu tiên gặp được, rốt cuộc tiếng địch này giấu ở nơi nào?

Trong trầm tư, tiếng địch trong gió xuất hiện biến hóa, vốn mờ ảo thì bây giờ có một ít ngân quang

Nhìn kỹ thì những ngân quang này chính là ánh trăng, bị lực lượng vô hình dẫn dắt khiến vặn vẹo trong không trung, ngưng tụ thành một âm phù kỳ quái, y theo tần suất nào đó vận chuyển đặc biệt.

Mới đầu nó rất mờ mịt mông lung, nhưng dần dần trở nên rõ ràng khiến mọi người phát hiện ra.

Khi âm phù càng tăng lên nhiều, ban đêm nóng bức dần dần chuyển sang mát lạnh, hàn ý này xuất hiện từ đáy lòng của mọi người.

Một khắc này Ý Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua đỉnh đầu của mình, một thân ảnh áo đen theo gió mà động, nhưng không có một tia khí tức chấn động nào.

Hắc y nhân này quả nhiên giỏi che dấu khí tức, ngay cả Ý Thiên đều không có phát giác.

Đương nhiên hắn không tính là không phát giác, chỉ không phát giác trước tiên mà thôi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ý Thiên, Hắc y nhân thuấn di hơn mười thước, xuất hiện trước mặt Ý Thiên, lộ ra tướng mạo sẵn có.

Nhìn kỹ thì đó là một tiếu niên áo đen chừng bảy tám tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, điểm này khiến người ta cảm thấy quái dị.

Ánh mắt thiếu niên áo đen này già nua, tay trái cầm một ống sáo màu đen, phải tay phải đang vuốt ve nó, cảm giác ôn nhu như vậy thì làm gì có tiếng địch truyền ra chứ, cónhưng mà tiếng địch lại kéo dài.

Đánh giá Ý Thiên, trong mắt thiếu niên áo đen đầy nghi hoặc, dùng giọng nói âm trầm và từ tính nói:

- Ngươi làm sao cảm ứng được tung tích của ta?

Lời này vừa nói ra ánh mắt của mọi người đều nhìn qua nơi này, mọi người lúc này mới phát hiện giữa không trung có một người xuất hiện.

Đạo nhân đui mù nhìn qua cây sáo đen nhánh trong tay của thiếu niên này, hoảng sợ nói:

- Cây sáo đen nhánh sắc, hắn không phải chính là... Chính là...

Phi Phàm công tử chất vấn:

- Ngươi là ai?

Thiếu niên mặc áo đen không để ý đến Phi Phàm công tử, mà là nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, đang chờ hắn trả lời.

Ý Thiên nhìn qua hai mắt thiếu niên mặc áo đen, khẽ cười nói:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ta chỉ tùy ý ngẩng đầu nhìn lên là trùng hơp, ngươi có tin không?

Ý Thiên không có ăn ngay nói thật, với thiếu niên áo đen không rõ lai lịch này, hắn không muốn bạo lộ quá nhiều.

Nhìn thấy Ý Thiên tươi cười, thiếu niên mặc áo đen hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn qua Phi Phàm công tử, lạnh lùng nói:

- Vừa rồi lão mù lòa kia không phải nói rồi à, ta chính là Câu Hồn Ma Địch.

Lời này vừa ra toàn trường khiếp sợ, không thể ngờ được thiếu niên mặc áo đen này chính là Câu Hồn Ma Địch.

Có quan hệ tới Câu Hồn Ma Địch, rất nhiều người đều biết rõ, ít nhất Phi Phàm công tử cũng từng nghe nói qua.

Nam Dương láng giềng gần Vân Châu, cũng có không ít người năm đó nghe qua danh tiếng của Câu Hồn Ma Địch, biết rõ đây là gia hỏa không nên gây vào.

Ứng Thải Liên nhìn qua thiếu niên mặc áo đen, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi cũng tới đây vì Vô Biên Hoang Thành sao?

Thiếu niên mặc áo đen nghiêng mắt nhìn Ứng Thải Liên, cười lạnh nói:

- Không được sao?

Ứng Thải Liên nhìn chăm chú vào ánh mắt thiếu niên mặc áo đen, cảm giác là lạ, không như ánh mắt của thiếu niên chưa tới mười tuổi, ngược lại giống như ánh mắt của người già.

- Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi có bản lãnh đó..

Dời ánh nắng, Ứng Thải Liên nhìn chăm chú lên cây sáo của thiếu niên mặc áo đen, nghi vấn nói:

- Ma khí?

Thiếu niên mặc áo đen ánh mắt lạnh lẽo, nói:

- Vật ấy nếu như trong tay của Bát Cực Thần Điện các ngươi thì nó chính là tiên khí, thần khí, ở trong tay của người ngoài chính là yêu khí, ma khí.

Công Tôn Đỉnh châm ngòi nói:

- Đó cũng là do ngươi không phải cao thủ của Bát Cực Thần Điện a.

Thiếu niên mặc áo đen trừng Công Tôn Đỉnh, khinh thường nói:

- Châm ngòi ly gián, ngươi cho rằng các ngươi có thể thừa cơ đào tẩu sao? Hiện tại ta cho các ngươi một con đường sống, lưu lại Công Tôn Duy

Ngã, người còn lại rời đi, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.

Nói đến cả buổi, Câu Hồn Ma Địch cũng tới đây vì Công Tôn Duy Ngã.

Giờ phút này bốn cao thủ Huyền Hoàng của Hỏa Linh Thành nghe vậy rời đi, tu vị của bọn họ không cách nào tranh đoạt với cao thủ Thánh Hoàng, Vũ

Đế, cho nên rời đi là sáng suốt nhất.

Thiên Ưng Chu Trí triệu tập đám đông bên cạnh, phân phó Hồng Thành Sầu mang người rời đi, hắn thì một mình quan sát tình hình.

Giữa không trung, Tiêu Minh Nguyệt nói khẽ:

- Phi Vũ, chúng ta có nên rời khỏi đây trước không?

Cân nhắc qua truyền thuyết của Câu Hồn Ma Địch, Tiêu Minh Nguyệt không quá hy vọng xung đột chính diện với thiếu niên áo đen này.

Đạo nhân đui mù khuyên nhủ:

- Phi vũ, chúng ta nên đi trước đi.

Ý Thiên lắc đầu nói:

- Không vội, chúng ta nhìn kỹ hẳn nói.

Nam Cung Thừa Chí cùng Phiền Thiên Thành song song phân phó thủ hạ rời đi trước, bản thân ở lại quan sát tình huống.

Kể từ đó hiện trường cũng chỉ còn lại có Ý Thiên, Hoa Vô Khuyết, Phi

Phàm công tử, Ứng Thải Liên bốn thế lực lớn, cùng với Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân, Thiên Ưng

Chu Trí năm đại Thánh Hoàng, cùng với Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy

Ngã.

Nhìn qua mọi người ở đây, thiếu niên mặc áo đen lạnh lùng nói:

- Các ngươi đã cân nhắc tốt, không có ý định rời khỏi?

Ánh mắt Câu Hồn Ma Địch lạnh lẽo và tàn khốc, đảo mắt qua người nào, người đó đều cúi đầu lảng tránh, không dám nhìn thẳng, nhưng không có người rời đi, hiển nhiên là sức hấp dẫn của Vô Biên Hoang Thành vượt xa lực chấn nhiếp của Câu Hồn Ma Địch.

Đương nhiên không ít người cũng ôm tâm lý may mắn, bởi vì ở đây có Hoa

Cửu Công cùng Phương Hoành Dực đều là Vũ Đế, Câu Hồn Ma Địch cho dù lợi hại nhưng có hai Vũ Đế ở đây, chỉ sợ hắn cũng không dám làm càn.

- Tốt, các ngươi đã không sợ chết, ta đây sẽ thanh toàn các ngươi.

Tay trái vung lên, ma địch trong tay gào thét, tiếng địch bén nhọn vang lên, nó như đao đâm vào người, đụng chạm tâm linh của mỗi người.

Ý Thiên sớm có phòng bị, dùng tốc độ nhanh nhất thu Lan Hinh, Tiêu Minh

Nguyệt năm người vào trong tiên khí Hồng Vân Tráo, như vậy có thể tránh được ma địch xâm nhập.

Về phần Ý Thiên, hắn có cửu cấp tiên khí Hồng Vân Tráo trên người, đối với sóng âm xâm lấn có năng lực miễn dịch rất mạnh, cộng thêm tu vị bất phàm, thể chất đặc thù, bởi vậy cũng không phải rất để ý.

Mặt đất mỗi vị cao thủ đang toàn lực phòng ngự, Hoa Vô Khuyết cùng Tiết

Phượng Lỳ đứng bên cạnh Hoa Cửu Công, do Vũ Đế căng kết giới phòng ngự, hữu hiệu ngăn cách câu hồn ma âm xâm lấn.

Ứng Thải Liên bên này do Phương Hoành Dực triển khai phòng ngự, cũng không sợ ma âm.

Phi Phàm công tử năm người lẫn nhau tạo thành một vòng, dùng Phi Phàm công tử làm trung tâm, cộng đồng triển khai phòng ngự, chống cự mê muội xâm nhập.

Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân, Thiên Ưng Chu Trí năm đại Thánh Hoàng làm theo ý mình, Công Tôn

Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã liên thủ phòng ngự, vô cùng chật vật.

Đứng trên bầu trời, thiếu niên mặc áo đen tay trái tùy ý vung vẩy lấy cây sáo, ma âm chói tai vang lên, dùng một phương thức quỷ dị phát ra sóng âm.

Ý Thiên buông lỏng thân thể, tùy ý cho ma âm xâm nhập, cảm giác Câu Hồn Ma Địch cực kỳ hung ác, độc ác, có thể khiến nguyên lực trong người của người khác vận hành, lập tức duỗi ra và co rút lại, thoáng cái tăng lên đỉnh phong, có khi co rút lại cực nhanh

Thay đổi thất thường như vậy rất dễ tổn thương cơ năng thân thể, do đó làm đối thủ trọng thương, phá hư kinh mạch đối thủ.

Đây là phương thức công kích rất hung tàn, bởi vì Ý Thiên thể chất đặc biệt, cho dù biên độ kéo dài hay co rút cũng chẳng là gì, bởi vậy cũng không bị thương.

Nhưng mà cao thủ khác như Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành các Thánh Hoàng thì không thể so sánh với Ý Thiên, sau khi tiếp tục ngăn cản một lát, nguyên lực trong người hỗn loạn không cách nào khống chế được.

Trong năm đại Thánh Hoàng thì trên mặt Phiền Thiên Thành đầy vẻ bất an, nguyên lực trong người bị ma âm xâm lấn, vận chuyển càng lúc càng nhanh, đã thoát ly khỏi khống chế của Phiền Thiên Thành, biến thành nguy cơ trí mạng.

Một khắc này Phiền Thiên Thành rống to một tiếng, thân thể bắn tới, bay ra ngoài.

Thiếu niên mặc áo đen cười lạnh nói:

- Hiện tại mới nghĩ đến phải đi, quá trễ.

Ma địch vung lên, ma âm hội tụ, ánh trăng dưới sự khống chế của ma âm giống như hội tụ thành cột sáng bất định, lập tức bao phủ lên người của

Thánh Hoàng Phiền Thiên Thành.

Chỉ trong nháy mắt Phiền Thiên Thành điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể vặn vẹo trong cột sáng, vẫn bị trói buộc, không thể động đậy.

Phiền Thiên Thành sắc mặt dữ tợn, trong lòng có cảm giác bất an cực độ, chửi bới:

- Đáng giận, lão phu sẽ không tha cho ngươi.

Ra sức giãy dụa, Phiền Thiên Thành hội tụ hào quang quanh người, ý đồ thoát ra khỏi trói buộc của ánh trăng, đáng tiếc không làm nên chuyện gì cả.

- Ngươi cảm thấy Câu Hồn Ma Địch là dễ dàng có thể chống cự, vậy ngươi sai mười phần rồi. Ba trăm năm trước, Thành Hoàng chết dưới Câu Hồn Ma

Địch cũng vượt qua cả trăm người, cao thủ Vũ Đế cũng gần mười người.

Bằng ngươi một tên Thánh Hoàng cũng muốn thoát khỏi tay của ta, ngươi suy nghĩ quá hão huyền rồi.

Thiếu niên mặc áo đen lời ấy khiếp sợ toàn trường, ba trăm năm trước Câu Hồn Ma Địch giống như truyền thuyết lóe lên rồi biến mất, không ngờ lại giết vượt qua trăm Thánh Hoàng, gần mười Vũ Đế, đây là đại sự rung động cỡ nào?

Chẳng trách Bát Cực Thần Điện lại đưa ra truy sát lệnh, tại Vân Hoang đại lục này ai cũng đuổi giết Câu Hồn Ma Địch.

Phiền Thiên Thành nghe vậy kinh hãi, kinh sợ nói:

- Lão phu liều với ngươi.

Thấy tình huống không ổn, Thánh Hoàng Phiền Thiên Thành vậy mà kíp nổ nguyên lực trong người, dùng nó trùng kích trói buộc này.

Thánh Hoàng kíp nổ thân thể, đây là chuyện bất đắc dĩ.

Dùng tu vị Thánh Hoàng thì rèn luyện thân thể tới mức rất cường hãn, người bình thường căn bản không nỡ hi sinh như vậy.

Nhưng mà Phiền Thiên Thành không có lựa chọn, nếu không kíp nổ thân thể thoát khỏi khốn cảnh, vậy hắn cũng chỉ có hình thần câu diệt.