Thiên Thánh

Quyển 6 - Chương 2: Đảo Giữa Hồ




Ý Thiên cân nhắc một chút, đưa ánh mắt chuyển qua Bích Vân La, hỏi:

- Lâu chủ biết lai lịch của Phi Phàm công tử hay không?

Bích Vân La sóng mắt khẽ động, chần chờ nói:

- Ta từng âm thầm điều tra qua chi tiết của Phi Phàm công tử, nhưng trước mắt còn không có kết quả. Theo ta biết, Phi Phàm công tử vốn là người Liệt Hỏa Đế Quốc, từ nhỏ tiến tới Vân Châu học nghệ, chính là một trong Vân Châu thập đại nhân vật khó chơi, không gây nổi. Về phần Phi

Phàm công tử thân phận chân thật ta không có tin tức nào, bởi vậy không cách nào xác định.

Ý Thiên phân phó nói:

- Gấp rút điều tra chi tiết của Phi Phàm công tử, một khi có biến thì liên hệ với ta. Hiện tại Cổ Ngũ đi tìm người, sau khi tìm được chúng ta sẽ rời khỏi Phi Vân thành.

Cổ lực ứng một tiếng, theo Ý Thiên phân phó đã đi vào trong Phi Vân thành tìm kiếm đạo nhân đui mù.

Sau đó Ý Thiên phân phó Lan Hinh và Đoan Mộc Thanh Vân chuẩn bị một ít nhu yếu phẩm, mọi người cùng chờ đợi tin tức của Cổ Ngũ.

Nửa canh giờ sau, Cổ Ngũ mang theo đạo nhân đui mù về Duệ Phong Lâu phục mệnh.

Ý Thiên khách sáo vài câu, lại từ biệt Nam Cung Uyển Nghi, Nam Cung Vân, Cổ Ngũ, Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi như tình, nói khẽ:

- Đi sớm về sớm.

Ý Thiên cười gật đầu, lòng có không bỏ, nhưng vẫn bình tĩnh.

Đám người Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ cũng tạm biệt, chào Nam Cung Uyển Nghi, Nam Cung Vân, Cổ Ngũ, Bích Vân La sau đó rời đi.

Lúc này vì tìm Vô Biên Hoang Thành, Ý Thiên dẫn tám người xuôi nam.

Chỉnh thể thực lực không kém, nhưng mà Đoan Mộc Thanh Vân đi theo đạo nhân đui mù, tình huống trở nên quái dị.

Đoan Mộc Thanh Vân là một vướng víu, đạo nhân đui mù càng không rõ.

Ý Thiên vốn có thể lảng tráng chuyện này phát sinh, nhưng hắn vẫn lựa chọn đối mặt, lúc này Mã Chí Viễn rất khó hiểu.

Đây là giờ dậu buổi chiều, Ý Thiên tám người rời khỏi Phi Vân thành, cũng tận lực ẩn giấu hành tung, dù sao sớm muộn gì cũng có người phát giác.

Phi Vân thành ở phía bắc Liệt Hỏa Đế Quốc, khoảng cách đế đô Hỏa Linh Thành bốn ngàn dặm.

Từ Phi Vân thành tiến về xích vân sa mạc, đế đô Hỏa Linh Thành là đường phải qua.

Ý Thiên rời thành về sau, cũng không có tăng thêm tốc độ, mà thả chậm tốc độ, không vội không chậm bay về hướng nam.

Đạo nhân đui mù có chút khó hiểu, hỏi:

- Nam Cung Phi Vũ, người khác sáng sớm rời khỏi Phi Vân thành, chúng ta bây giờ mới đuổi theo, tại sao ngươi lại không gấp.

Ý Thiên cười nói:

- Vi Tinh Nghi nằm trong tay của ai cũng không thành vấn đề, chúng ta cũng không phải tới cướp đoạt Vi Tinh Nghi, làm gì phải nóng vội. Lần đi xích vân sa mạc xa mấy ngàn dặm, lão đạo ngươi từng đi qua nơi đó chưa?

Đạo nhân đui mù chần chờ một chút, gật đầu nói:

- Ta từng đi qua một lần, nhưng chỉ đi qua mấy ngày, cũng không có xâm nhập xích vân sa mạc.

Lan Hinh hiếu kỳ nói:

- Ngươi đã đi qua, vậy nhanh nói cho chúng ta biết, xích vân sa mạc có hình dáng gì?

Từ Nhược Hoa cười nói:

- Hinh Nhi không nên hồ đồ, đạo trưởng hai mắt mù, làm sao biết xích vân sa mạc có hình dáng gì?

Lan Hinh sững sờ, lập tức tỉnh ngộ, lúc này xấu hổ.

Đạo nhân đui mù nói:

- Cũng không phải, lão đạo tuy hai mắt tàn tật, nhưng cũng biết xích vân sa mạc là dạng gì, chỗ ấy khác nơi toàn cát vàng, không có một ngọn cỏ, không có chút khí tức sinh mệnh nào, hoàn toàn là tử vong tuyệt địa.

Xích vân sa mạc phong bạo cực kỳ đáng sợ, một khi gặp thì không tránh được, rất nhiều cao thủ cũng bỏ mạng trong phong bạo.

Mộ Dung Tiểu Dạ hỏi:

- Xích vân sa mạc phong bạo rất đáng sợ sao?

Đạo nhân đui mù nói:

- Nghe nói mỗi ngày đều có phong bạo, khác biệt chỉ là trình độ mạnh yếu mà thôi.

Tiêu Minh Nguyệt nghi vấn nói:

- Khắp nơi trên đất cát vàng, vô biên vô hạn, làm sao phân biêt được phương hướng?

Đạo nhân đui mù lắc đầu không nói, bởi vì hắn đối cũng không quen thuộc xích vân sa mạc.

Mã Chí Viễn nhìn qua phía nam, sông núi mênh mông, dãy núi phập phồng, cho người ta cảm giác tươi mát.

Nam Dương thời tiết nóng bức, mưa rất nhiều, bụi cỏ thành rừng, thế núi hiểm trở.

Đoàn người Ý Thiên bay trên bầu trời thấp, tốc độ không nhanh, nhưng mà đi qua được vài dặm thì Ý Thiên dùng ý niệm dò xét phạm vi mười dặm chung quanh, cũng thu được khí lưu chung quanh, tiến hành sửa sang và phân tích, rất nhiều đã tra ra được tin tức hữu dụng.

Ngoài ra Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức đi cảm ứng thiên địa vạn vật, tăng tiến Vạn Vật Vô Cực.

Tu vị của Ý Thiên thời thời khắc khắc đều có tăng tiến, hắn đã thôn phệ luyện hóa tu vị cả đời của ba Thánh Hoàng, nhưng không có chút dấu hiệu tấn chức.

Giờ phút này Ý Thiên cảm ứng được khí túc đại địa, hắn cảm giác mộc hành chi khí hội tụ vào hướng tây, thúc dục tính mạng chi hỏa trong người của hăn sôi trào, người bên cạnh không ai phát giác ra, chỉ có trong lòng Ý Thiên trong thì hiểu rõ, hắn đang hấp thụ thiên địa chi khí, chuyển hóa làm nguyên lưc bản thân, Ý Thiên cả đời trả qua rất nhiều kỳ ngộ, trong đan điền Kỳ Lân thánh quả tới nay còn chưa luyện hóa xong, tới bây giờ vẫn phải cố gắng.

Ý Thiên tu luyện Thiên Tâm Thần Dục Quyết huyền diệu vô cùng, có thể khống chế rất nhiều pháp quyết của bản thân, tự hành tu luyện tăng lên, bảo trì thời khắc tăng tiến.

Hôm nay Ý Thiên tuy còn chưa tấn thăng làm Vũ Đế, nhưng tu vị lại thâm bất khả trắc, bản thân hắn cũng không rõ chính mình cần bao nhiêu thực lực mới đột phá, đoàn người Ý Thiên đã rời khỏi Phi Vân thành vượt qua sáu trăm dặm, phía trước xuất hiện hồ nước xinh đẹp khiến Ý Thiên chú ý.

Cách xa nhau trăm dặm, Ý Thiên cũng đã phát giác được hồ nước tồn tại, thời điểm tới gần hắn mới phát hiện đảo nhỏ ở trung ương hồ nước có một người đang đứng.

Thả chậm tốc độ, Ý Thiên lưu ý thân ảnh kia, phát hiện dĩ nhiên là một pho tượng đá nhưng không có khí tức người sống.

Lóe lên và Ý Thiên đi vào đảo nhỏ giữa hồ nhìn qua tượng đá ba trượng, khóe miệng cười cổ quái, đám người Từ Nhược Hoa từ phía sau đi tới, ánh mắt nhất trí rơi vào tượng đá, hắn cảm giác được khí tức của người sống.

Đoan Mộc Thanh Vân tu vị khá thấp, chỉ là trung cấp Vũ Hoàng, quan sát một lát và dánh vỡ yên lặng.

- Kỳ quái, vì sao trên tượng đá này có khí tức người sống?

Đạo nhân đui mù nói:

- Đó là bởi vì đây là người sống, chỉ bị người ta dùng bí pháp giam cầm lại, dùng hóa đá phản ứng xuất hiện trước mặt người khác.

Mã Chí Viễn khẽ nói:

- Người nào nhàm chán chơi tiểu xiếc này thế?

Lan Hinh quan sát một lát, hỏi:

- Thiếu gia, ngươi giải quyết chuyện này không?

Ý Thiên nhìn qua hoàn cảnh hòn đảo, cười nói:

- Tương kiến chính là hữu duyên, đêm nay chúng ta nghỉ chân ở đây, chậm rãi nghiên cứu chuyện này.

Ý Thiên nói như vậy khiến mọi người kinh ngạc, giờ phút này tuy đã là hoàng hôn, nhưng mà dùng tu vị của mấy người bay thêm mấy trăm dặm, tìm thành trấn đặt chân là chuyện dễ dàng, cần gì phải nghỉ lại hòn đảo giữa hồ chứ?

Chẳng lẽ là vì người bị giam cầm trong tượng đá hay sao?

Mọi người lòng mang khó hiểu, nhưng không có hỏi nhiều, đều đánh giá tượng đá, âm thầm kiểm tra cấm chế.

Ý Thiên không có để ý tượng đá, hắn nhìn qua nồ nước, hồi tưởng lại chuyện đã qua.

Lan Hinh lôi kéo Mộ Dung Tiểu Dạ cùng chuẩn bị bữa tối, Từ Nhược Hoa, đạo nhân đui mù, Đoan Mộc Thanh Vân đánh giá tượng đá, Mã Chí Viễn một người chạy tới bên hồ, Tiêu Minh Nguyệt thì tới bên cạnh Ý Thiên.

- Đang suy nghĩ gì?

Giọng nói nhu hòa đầy quan tâm, Tiêu Minh Nguyệt cùng có quan hệ phức tạp với Ý Thiên, nhưng mà người ngoài không rõ.

- Ta suy nghĩ, người vì cái gì mà sống, tánh mạng có giá trị thế nào?

Khẩu Tiêu Minh Nguyệt nghe vậy biến sắc, ánh mắt quái dị nhìn qua Ý Thiên, dường như cảm ứng được mâu thuẫn trong lòng của hắn.

- Giá trị tính mạng là khi ngươi xuất hiện đã cải biến vận mệnh của nhiều người.

Ý Thiên thưởng thức lời này, trên mặt đầy thoải mái.

Ngươi còn sống vĩnh viễn không rõ tính mạng của mình có giá trị như thế nào, sống hay chết đều không có ý nghĩa.

Giống như đảo giữa hồ này, tồn tại một ngoại nhân không người nào biết, hắn đối với thế giới này mà nói sống hay chết đều không có ý nghĩa, bởi vì hắn dùng cách sống khác mà xuất hiện.

Số mệnh là con sông, duyên phận là một giọt nước, thơi điểm tính mạng xuất hiện thì duyên phận liền sinh ra, cũng tự động hình thành một giọt nước rơi vào dòng sông.

Vô số tánh mạng cùng xuất hiện, cấu thành ngàn vạn duyên phận, hội tụ thành một nhánh sông, chính là một đời người.

Nghĩ thông suốt điểm này, Ý Thiên cảm giác rộng mở trong sáng, đột nhiên hiểu ra khiến tu vị của hắn trong lúc vô hình tiến thêm một bước dài, lúc này tươi cười đứng lên, Ý Thiên nhìn qua Tiêu Minh Nguyệt, cười nói:

- Cảm ơn ngươi giúp ta lĩnh ngộ ý nghĩa tính mạng. Tuy còn không hoàn chỉnh, nhưng thật sự có giúp đỡ to lớn với ta.

Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua Ý Thiên hai mắt sáng ngời, nói khẽ:

- Ngươi đưa vận mệnh cho chúng ta, còn vượt xa chúng ta giúp ngươi.

Con mắt Ý Thiên sáng ngời mê người, tràn ngập mị lực.

Tiêu Minh Nguyệt tâm thần chấn động, mơ hồ cảm thấy Ý Thiên trên người tỏa ra khí tức huyền ảo, làm cho chính mình trong lúc vô tình say mê.

Ý Thiên cũng không phát hiện những chuyện này, mà là rất tự nhiên dời ánh mắt, nhìn qua Mã Chí Viễn bên hồ.

- Đi thôi, đi tới bên hồ, ta truyền thụ cho ngươi một chút đồ chơi nho nhỏ.

Tay trái vung lên, Ý Thiên phát ra lực lượng nhu hòa nâng Tiêu Minh Nguyệt lên, mang theo nàng đi tới bên cạnh Mã Chí Viễn.

Nhìn Ý Thiên, Mã Chí Viễn biểu lộ đạm mạc hỏi:

- Có việc?

Ý Thiên cười nói:

- Đao pháp của ngươi rất không tồi, nhưng mà có thể một đao bổ nước hay không?

Mã Chí Viễn khẽ nói:

- Một chút việc nhỏ, dễ dàng.

Ý Thiên phản bác nói:

- Vậy sao, vậy ngươi xuất đao vào trong hồ nước đi, để cho ta mở mang tầm mắt.

Ý Thiên tiện tay chỉ vào hướng tây nam.

Mã Chí Viễn nhìn theo hướng của Ý Thiên chỗ chỉ vào, tuyệt không để ý, thuận tay vung một đao, đao cương đỏ thẫm kích xạ ngàn thước, vừa vặn chém vào mặt hồ.

Đến lúc đó lưỡi đao chém tới và hồ nước bị chẻ thành hai, dùng tốc độ kinh người kéo dài tới trước.

Mã Chí Viễn tràn ngập tự tin, trên mặt đầy thần sắc tự phụ.

Tiêu Minh Nguyệt nhíu mày, Ý Thiên làm việc từ trước đến nay cẩn thận, lúc này bảo Mã Chí Viễn xuất đao, chẳng lẽ chỉ làm chơi thôi sao?

Thời điểm Tiêu Minh Nguyệt trầm tư thì đột nhiên trong hồ nước có biến hóa.

Một đao của Mã Chí Viễn chém tới bờ bên kia, nhưng đột nhiên xúc động cái gì đó, đao cương lợi hại nghiền nát, hồ nước nhanh chóng tụ tập lại.

Một khắc này Mã Chí Viễn biểu tình kinh ngạc, Ý Thiên vui vẻ nhìn qua.

- Vì cái gì như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Nhìn qua Ý Thiên, Mã Chí Viễn đưa ra chất vấn.

Ý Thiên cười nói:

- Muốn hiểu rõ là vật gì, ngươi nên tự mình xuống hồ kiểm tra.

Mã Chí Viễn nhíu mày, khẽ nói:

- Đi thì đi, chẳng lẽ có thứ gì khiến ta sợ sao?

Thả người bay lên, Mã Chí Viễn ở giữa không trung lao xuống, trong nháy mắt đã tiến vào đáy hồ.

Ý Thiên cười quái dị, quay đầu nhìn Tiêu Minh Nguyệt nói:

- Vũ Động Càn Khôn ngươi đã nắm giữ, hiện tại ta truyền cho ngươi một ít bí quyết, cho ngươi nắm giữ phương pháp xuyên qua hư không thi triển Vũ Động Càn Khôn.

Tiêu Minh Nguyệt ngạc nhiên nói:

- Dùng phương thức xuyên qua hư không thi triển Vũ Động Càn Khôn?

Ý Thiên cười mà không nói, lúc này nắm tay trái của Tiêu Minh Nguyệt sau đó phân phó.

- Bây giờ nghe hiệu lệnh của ta, chuyên tâm tập trung Mã Chí Viễn dưới đáy hồ sau đó thi triển phương pháp xuyên qua hư không tiến hành công kích hắn.

Tiêu Minh Nguyệt chần chờ một chút,, lập tức làm theo lời của hắn, tần suất ý thức chấn động cao, rất dễ dàng tập trung Mã Chí Viễn dưới đáy hồ.

Sau đó Tiêu Minh Nguyệt thi triển phương pháp xuyên qua hư không, bởi vì tay trong tay với Ý Thiên cho nên cảm giác rất nhẹ nhõm, trong đầu xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, chính là phương pháp mấu chốt dùng xuyên qua hư không thi triển Vũ Động Càn Khôn, giữa hồ cuồng phong đột khởi, một đạo vòi rồng xuất hiện, hấp một cột nước lên cao, trong hồ xoay tròn nhanh chóng, khí tức tập trung Mã Chí Viễn.

Vũ Động Càn Khôn chính là khống chế phong trong thiên hạ, thao túng thời không, cải biến khí lưu, do đó hình thành phong bạo, đây là lực sát thương đáng sợ.

Hôm nay Tiêu Minh Nguyệt được Ý Thiên chỉ điểm nên thi triển Vũ Động Càn Khôn trong hồ, kết hợp thủy chi lực tỏa ra uy thế kinh người.

Đáy hồ, Mã Chí Viễn bị công kích đột ngột, tự nhiên triển khai phòng ngự, đối kháng với Tiêu Minh Nguyệt.

Ý Thiên cười mà không nói, lặng lẽ buông tay trái của Tiêu Minh Nguyệt ra, do chính cô ta khống chế.

Trên hòn đảo, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ hưng Đoan Mộc

Thanh Vân, đạo nhân đui mù đều bị cảnh này làm bừng tỉnh, nhao nhao quay đầu quan sát, rất nhanh phát hiện là Ý Thiên đang làm trò quỷ.

Đoan Mộc Thanh Vân không hiểu ra sao, lẩm bẩm:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Từ Nhược Hoa cười nói:

- Đây là Phi Vũ dùng phương pháp xuyên qua hư không, vừa vặn xem Mã Chí Viễn làm địch nhân giả dối.

Lan Hinh cười nói:

- Thiếu gia thật đúng là tinh nghịch.

Mộ Dung Tiểu Dạ cười mà không nói, đạo nhân đui mù tắc thì trầm giọng nói:

- Đáy hồ có cổ quái, Nam Cung Phi Vũ cử động này có dụng tâm kín đáo.

Đạo nhân đui mù tu luyện Đạo gia Tâm Linh Chi Nhãn, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người khác không nhìn thấy.

Giờ phút này hắn chăm chú quan sát, lập tức liền phát hiện đáy hồ ẩn chứa huyền cơ.

Trên mặt hồ, vòi rồng hấp nước lên cao, bọt nước vạn trượng.

Một giọt nước chấn động sinh ra vô số thủy phân tử thật nhỏ, hóa thành hơi nước trong suốt.

Giờ phút này một đạo đao cương đỏ thẫm dưới đáy hồ bắn ra, lúc gặp cột nước xoay tròn kia, song phương sinh ra vặn vẹo biến hình, trong nháy mắt đao cương biến thành hư ảnh.

Trung tâm vòng xoáy có một lực lượng cường đại nhanh chóng kéo lên, mang theo uy thế lôi đình, thề phải xé rách trời xanh, trảm diệt thiên địa.